Chương 37
## Phòng bệnh sáng rực ánh nắng buổi trưa
Những tia nắng vàng ươm len qua khe cửa sổ, nhưng không ai trong ba người cảm thấy thật sự ấm áp. Bởi có những điều tồn tại lâu hơn cả ánh nắng mặt trời—những bí mật đen tối có thể thay đổi cả ba cuộc đời.
An Tĩnh đã tỉnh hẳn. Vết thương khiến cô đau mỗi khi cử động, như lưỡi dao cắt sâu vào xương sống, nhưng trái tim cô đang đập với một nhịp điệu khác – tròn vẹn hơn, đầy hy vọng hơn, bởi An Triết đang ngồi cạnh, nắm tay cô như nắm giữ cả thế giới.
Ở chiếc ghế đối diện, Lý Vũ Đồng im lặng nhìn hai người, đôi mắt cô đầy lo âu. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như cơn bão sắp ập đến. Cô biết có điều gì đó rất lớn sắp được nói ra—điều có thể xoay chuyển tất cả.
An Triết ngồi thẳng lưng. Gương mặt anh không còn vẻ lạnh lùng thường thấy của "Lục Diệp Phàm", mà thay vào đó là ánh mắt của một người... đang tìm đường trở về chính mình. Đôi mắt ấy có thứ gì đó quen thuộc, khiến tim Vũ Đồng bỗng hồi hộp không rõ lý do.
"Vũ Đồng," anh bắt đầu, giọng trầm khàn như sấm xa.
"Tôi biết sự thật này sẽ rất sốc. Có thể sẽ khiến cô không thể tin được. Nhưng cô xứng đáng được biết—bởi vì cô là người bạn thân nhất của chúng tôi."
Anh dừng một nhịp, siết nhẹ tay An Tĩnh để lấy can đảm. Cô gật đầu khuyến khích, ánh mắt dịu dàng như đang truyền sức mạnh cho anh.
"Tôi là An Triết." Mỗi từ rơi xuống như búa đập, xé nát bầu không khí tĩnh lặng. "Người bạn thân cô từng biết, người mà cô và Tĩnh đã khóc đến kiệt sức vì tưởng rằng đã chết trong biển lửa."
Lý Vũ Đồng khựng lại.
Mắt cô mở lớn đến mức như sắp rơi khỏi hốc.
Thế giới xung quanh cô như ngừng quay.
"Cái gì…?" Giọng cô nhỏ như tiếng thì thầm, run rẩy như lá khô.
An Triết rút từ túi áo ra một tập hồ sơ – cũ kỹ, nhàu nát, nhưng được giữ gìn như báu vật. Những trang giấy này là bằng chứng của cả một cuộc đời bị cướp đi.
"Kết quả xét nghiệm ADN, hồ sơ y tế khi anh được tìm thấy ba năm trước," anh lật từng trang, tay run rẩy. "Bản ghi âm lệnh của Lục Tư Minh, và một đoạn video ngắn – nơi chính hắn thừa nhận đã huấn luyện anh như 'một quân cờ mới mang hình dạng cũ'."
Giọng anh nghẹn lại: "Đây không chỉ là những con số hay dữ liệu. Đây là bằng chứng của việc một con người có thể bị xóa sổ khỏi thế giới này như thế nào."
Anh kéo tay áo, để lộ vết sẹo dài dọc bả vai – vết sẹo cũ, màu trắng đục, như con rắn uốn lượn trên làn da. Vết thương do vụ tai nạn ba năm trước gây ra, vết thương mà chính Lý Vũ Đồng từng khóc khi chứng kiến, từng cầu nguyện cho nó mau lành.
"Vết sẹo này... chỉ có hai người từng thấy. Cô, và An Tĩnh." Anh nhìn thẳng vào mắt Vũ Đồng. "Cô còn nhớ không? Cô từng nói rằng vết sẹo này giống như mũi tên chỉ về phía trái tim."
Lý Vũ Đồng nhìn anh chằm chằm.
Thế giới như quay chậm lại. Không khí dày đặc như siro, khiến cô khó thở. Những ký ức ba năm trước ùa về như thác đổ—An Triết cười, An Triết lo lắng cho An Tĩnh, An Triết nói rằng anh sẽ không bao giờ rời xa hai cô.
Cô bật dậy khỏi ghế, tay run rẩy, tiến đến gần như người mộng du. Khựng lại một lúc, nhìn kỹ gương mặt anh—những đường nét đã thay đổi, nhưng đôi mắt... đôi mắt vẫn là của An Triết.
Rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh.
"An Triết… trời ơi, là anh thật sao?" Giọng cô run rẩy, vỡ vụn như thủy tinh nứt. "Chúng tôi đã khóc, đã tưởng anh nằm đâu đó trong biển lửa… tôi không dám tin… không thể tin được điều này…"
Cô ôm anh chặt hơn, như thể sợ anh sẽ biến mất. Mùi hương quen thuộc—mùi nước hoa mà anh thường dùng—vẫn còn đó, mờ nhạt nhưng không thể nhầm lẫn.
Cô buông anh ra, nước mắt lăn dài trên má, để lại những vệt mặn chát.
"Nhưng giờ tôi tin rồi. Vì không ai có thể nhìn An Tĩnh như thế, không ai có thể yêu cô ấy đến mức như anh. Chỉ có An Triết mới có thể."
Bầu không khí nghẹn ngào dần dịu xuống, nhường chỗ cho sự quyết đoán.
Ba người ngồi im lặng một lúc, để những cảm xúc dâng trào lắng xuống. Ánh nắng chiều xế len qua cửa sổ, vẽ những hình thoi vàng óng trên sàn nhà.
An Tĩnh dựa nhẹ vào vai An Triết, đôi mắt cô ánh lên sự sống mới. "Chúng ta không còn gì để mất. Nhưng có rất nhiều người đang cần biết sự thật này. Tất cả những người từng yêu quý An Triết, tất cả những ai đã khóc thương anh."
Lý Vũ Đồng gật đầu mạnh mẽ, lau khô nước mắt. Trong mắt cô giờ đây là quyết tâm cháy bỏng.
"Nếu anh muốn công bố thân phận thật, tôi sẽ giúp. Anh cần luật sư, truyền thông, và quan trọng nhất – là bằng chứng từ phía chúng tôi, những người từng quen biết An Triết, những người có thể chứng minh anh là ai."
Cô dừng một chút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như băng. "Và kẻ đã đâm Tĩnh… kẻ đó sẽ phải trả giá đắt. Tôi sẽ không để bất kỳ ai nào làm tổn thương gia đình này nữa."
Ba người họ cùng nhau, lặng lẽ vạch ra kế hoạch mới.
Một trận chiến không chỉ để đưa con trai nuôi của Lục Tư Minh ra ánh sáng, mà còn để kéo Lục Diệp Phàm – con rối hoàn hảo – trở lại làm An Triết, người thật, máu thịt, và tự do.
Họ bàn luận về cách thức, về thời điểm, về rủi ro. Nhưng quan trọng hơn, họ bàn về niềm tin—niềm tin vào sự thật, vào công lý, vào tình yêu có thể chiến thắng mọi thứ.
An Triết nắm tay cả hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình. "Cảm ơn các em. Vì đã không bao giờ từ bỏ anh."
"Không," An Tĩnh lắc đầu, "là anh đã không bao giờ từ bỏ chúng ta. Ngay cả khi không còn nhớ, trái tim anh vẫn tìm đường về."
Giữa căn phòng ngập nắng, ba người ngồi bên nhau, gắn kết như thể chưa từng tan vỡ. Tình bạn, tình yêu, và lòng trung thành đã chiến thắng cả thời gian và mọi âm mưu.
Đóa lưu ly tím cắm bên đầu giường An Tĩnh, lần đầu tiên không còn khô héo. Là một đóa hoa thật, còn tươi, cánh hoa mềm mại như nhung, được An Triết đặt vào bình từ sớm—biểu tượng của sự sống và hy vọng mới.
"Lần này," anh thì thầm, ánh mắt nhìn ra cửa sổ nơi mặt trời đang lặn, "chúng ta sẽ không mất nhau nữa. Dù có bão tố nào ập đến, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."
Và trong ánh nắng cuối ngày, ba người họ cùng nhau chuẩn bị cho trận chiến lớn nhất cuộc đời—trận chiến để đòi lại danh tính, để bảo vệ tình yêu, và để cho thế giới biết rằng An Triết vẫn còn sống.
*Họ đã tìm thấy nhau. Bây giờ, họ sẽ cùng nhau chiến đấu.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com