Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Mưa rơi lặng lẽ, như những giọt nước mắt trời không nén được.

Giọt nước chạm vào mái hiên gỗ, ngân lên những thanh âm rã rích như tiếng thở dài của đất trời - hay như tiếng than thở của những linh hồn đang đau khổ. Trong căn nhà ấm cúng giữa vùng ngoại ô yên tĩnh, ánh đèn vàng mờ nhạt không đủ xua tan cái lạnh đang len lỏi vào tâm trí hai con người từng suýt mất nhau mãi mãi.

Không khí nặng nề như những điều chưa nói, những nỗi sợ chưa thổ lộ.

An Tĩnh co mình trên ghế sofa, tay siết chặt chiếc gối ôm như đang cố ghì giữ lấy một thế giới đang dần trôi tuột khỏi tầm với. Vai cô run rẩy - không phải vì lạnh, mà vì sự sợ hãi đang ngấm sâu vào xương tủy.

Trên bàn trước mặt là một tờ báo in đậm dòng tít ngờ vực, từng chữ cái như những mũi kim đâm vào tim:

> **"Lục Diệp Phàm – người thừa kế hay kẻ mạo danh đội lốt quá khứ?"**

Bên dưới là hình ảnh bị cắt ghép khéo léo giữa An Triết và một người đàn ông trong vụ bê bối tài chính nước ngoài, cùng những "lời kể từ nguồn tin ẩn danh" - những lời buộc tội độc ác được đóng gói trong vỏ bọc của sự thật.

Cô đọc không hết. Không thể đọc hết. Nhưng những từ ngữ độc địa vẫn đâm xuyên tâm trí như mảnh kính vỡ, để lại những vết thương chảy máu trong tâm hồn.

*"Kẻ lừa đảo"... "Dối trá"... "Lợi dụng tình cảm"...*

Mỗi từ ngữ như một cái tát vào mặt những gì cô tin tưởng. Như một cơn ác mộng ban ngày đang nuốt chửng tất cả những gì tươi đẹp.

An Triết bước vào phòng, bước chân nặng nề như mang theo cả thế giới trên vai.

Anh đặt nhẹ cốc trà nóng xuống bàn, ánh mắt mỏi mệt nhưng dịu dàng. Trong đó có cả sự tức giận dữ dội - không phải với cô, mà với những kẻ đang cố gắng phá hủy tất cả.

"Tin rác thôi. Em đừng để tâm." – Anh nói, giọng cố gắng bình tĩnh nhưng không giấu được sự căng thẳng. "Họ đang chơi trò bẩn, và anh sẽ xử lý. Anh hứa với em."

Nhưng ngay cả khi nói, anh cũng cảm thấy lòng mình đang rung chuyển. Không phải vì sợ những lời buộc tội, mà vì sợ ánh mắt nghi ngờ trong mắt người mình yêu.

An Tĩnh không trả lời. Cô quay mặt về phía cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi đều như những giọt nước mắt không có hồi kết. Ánh mắt cô trống rỗng, như thể linh hồn đang cố gắng bay xa khỏi thực tại đau khổ này.

Một thoáng yên lặng trôi qua - yên lặng nặng nề như tiếng chuông báo tử.

Rồi – thật khẽ, như tiếng gió thoảng qua:

"Liệu... liệu rồi anh có bảo vệ được em mãi không?"

Giọng cô run như sợi tơ bị kéo căng giữa gió bấc. Những từ ngữ ấy không chỉ là câu hỏi, mà còn là tiếng kêu cứu từ một trái tim đang chìm xuống biển tuyệt vọng.

"Em sợ, Triết à. Em sợ đến một lúc nào đó, anh lại biến mất như ba năm trước. Em không chịu nổi thêm một lần nào nữa…"

Nước mắt bắt đầu rơi xuống má cô, từng giọt một, như những viên đá quý vỡ vụn.

"Ba năm qua, em sống như một xác chết. Em thức dậy mỗi ngày chỉ để chờ đợi... chờ đợi một phép màu không bao giờ đến. Và khi anh quay lại, em tưởng rằng tất cả đã kết thúc. Nhưng giờ... giờ em lại sợ rằng mình sẽ phải sống qua nỗi đau ấy một lần nữa."

An Triết khựng lại. Lời nói đó — như một nhát chém vô hình xé toạc lớp vỏ bọc mạnh mẽ anh gắng giữ. Tim anh đau nhói như bị đâm bằng dao.

"Em nghĩ anh sẽ để chuyện đó xảy ra sao?" – Anh nói, giọng chùng xuống, thấp và đau đớn như tiếng rên của người bị thương. "Anh đã quay lại từ địa ngục vì em… Em là điều duy nhất giữ anh sống sót trong những năm tháng đen tối ấy. Vậy mà em lại nghĩ… anh có thể rời đi một lần nữa sao?"

Trong giọng nói của anh có cả sự tổn thương và tuyệt vọng. Anh đã từng sống qua cái chết, đã chiến đấu với cả thế giới để trở về bên cô. Nhưng giờ đây, người anh yêu nhất lại nghi ngờ tình yêu của anh.

An Tĩnh quay lại, ánh mắt ướt đẫm nước mắt. Trong đó không còn là sự nghi ngờ, mà là nỗi đau quá lớn khiến cô không thể tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa.

"Không phải em không tin… chỉ là... em không còn đủ vững để chống lại thêm một cơn giông nào nữa…"

Giọng cô vỡ òa. Những từ ngữ ấy không chỉ là lời tâm sự, mà còn là lời thú nhận về sự yếu đuối - điều cô đã cố gắng giấu kín bấy lâu.

"Em đã cố gắng mạnh mẽ, Triết à. Nhưng em mệt quá rồi. Em sợ rằng nếu mất anh thêm lần nữa, em sẽ không thể sống nổi. Em sẽ tan vỡ hoàn toàn."

Im lặng. Một im lặng nặng nề phủ kín căn phòng như tấm chăn của sự tuyệt vọng.

Cạnh đó, trên kệ gỗ gần cửa sổ, đóa hoa lưu ly tím khẽ lung lay trong bình thủy tinh khi gió lùa qua. Giọt nước mưa từ khung cửa nhỏ rơi xuống, chạm nhẹ vào cánh hoa, khiến cánh hoa run rẩy như đang khóc cùng người.

Đóa hoa ấy - chứng nhân câm lặng của tình yêu họ, giờ đây cũng dường như đang đau khổ.

"Anh xin lỗi…" – An Triết thốt lên, giọng nghẹn lại như kẻ đang chết chìm. "Anh đáng ra không nên để em chịu thêm một chút nào nữa. Nhưng… chính anh cũng đang học cách tồn tại với bóng ma của mình."

Đôi bàn tay anh run rẩy khi tiến lại gần cô. Anh cũng đang sợ - sợ rằng mình sẽ không thể bảo vệ được người mình yêu, sợ rằng quá khứ đen tối sẽ lại xuất hiện để cướp đi tất cả.

"Anh cũng có những đêm thức trắng, nhìn em ngủ mà lo sợ. Sợ rằng khi thức dậy, em sẽ không còn ở đây nữa. Sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ."

Anh ngồi xuống, ôm lấy cô từ phía sau, ôm thật chặt – như ôm lấy một phần linh hồn sắp vuột khỏi tầm với. Cơ thể anh cũng run rẩy, không kém gì cô.

"Hãy yếu đuối nếu em muốn. Anh ở đây là để mạnh mẽ thay em." – Anh thì thầm vào tóc cô, giọng đầy đau đớn. "Nhưng xin đừng đẩy anh ra khỏi nỗi đau của em. Đừng để mình em chống chọi. Chúng ta đã mất nhau quá lâu rồi."

"Nếu em sợ, thì hãy sợ trong vòng tay anh. Nếu em đau, thì hãy để anh chia sẻ nỗi đau ấy. Đừng cô độc một mình nữa."

An Tĩnh nấc nhẹ. Giọt nước mắt rơi xuống tay anh – nóng rực như máu vừa trào khỏi vết thương cũ. Tất cả những gì cô đã cố gắng kìm nén bấy lâu giờ đây đều trào dâng như lũ lụt.

"Em xin lỗi…" – Cô thì thầm, giọng như sắp vỡ. "Em chỉ… quá mệt… Em không muốn mất anh thêm lần nào nữa. Em yêu anh đến mức sợ hãi. Yêu đến mức không dám tin rằng hạnh phúc có thể tồn tại."

"Em sợ rằng mình không xứng đáng với tình yêu này. Sợ rằng định mệnh sẽ lại cướp đi anh. Em đã từng mất tất cả một lần, và nỗi đau ấy... em không thể sống qua lần thứ hai."

Họ ôm nhau trong yên lặng - một yên lặng không còn nặng nề mà đầy sự thấu hiểu.

Mưa vẫn rơi, nhưng nhẹ nhàng hơn. Như thể cả trời đất cũng đang dịu đi trước tình yêu chân thành này. Bên trong vòng tay ấy, có hơi ấm. Có nhịp đập. Có sự sống. Có hy vọng.

"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, đúng không?" – An Tĩnh hỏi, giọng vẫn run rẩy nhưng đã có chút hy vọng.

An Triết hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, môi anh cũng run rẩy vì xúc động:

"Phải. Dù bóng tối có nuốt chửng tất cả… thì em vẫn là ánh sáng của anh. Và anh sẽ bảo vệ ánh sáng ấy bằng mạng sống của mình."

Đóa hoa lưu ly, dẫu ướt đẫm, vẫn không rụng cánh. Nó đung đưa nhẹ nhàng, như thể cũng đang thì thầm lời hứa về sự bền vững.

Trong bóng tối dày đặc ngoài kia, nơi kẻ thù đang bày mưu tính kế, có những âm mưu độc ác đang âm thầm triển khai.

Nhưng trong căn nhà nhỏ này, giữa tiếng mưa ru và ánh đèn vàng ấm, tình yêu đang tự chữa lành chính mình.

Vết rạn trong tin tưởng tuy mỏng manh, nhưng không thể bẻ gãy được điều gì đã được tôi rèn qua ngục tối – tình yêu đích thực.

Đó là tình yêu không hoàn hảo, có sợ hãi, có nghi ngờ, có yếu đuối. Nhưng chính vì thế, nó lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Vì tình yêu đích thực không phải là không bao giờ ngã, mà là luôn nắm tay nhau đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

*Và họ sẽ đứng dậy. Cùng nhau.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com