Chương 45
Ánh sáng sớm tinh khôi nhẹ nhàng vén màn đêm cuối cùng.
Từng giọt nắng rơi trên mái ngói, thấm đẫm khu vườn đang chuyển mình giữa sắc xanh mướt và những chồi non - như **niềm hy vọng** ngày mới được tái sinh.
Trên ban công tầng hai, nơi những chậu hoa lưu ly tím nở rộ, An Tĩnh đang ngồi vẽ.
Những nét vẽ ngày hôm nay không còn run rẩy như trước, mà uyển chuyển, **tự tin** - như đôi tay đã tìm lại được chính mình.
Bên cạnh cô, là An Triết.
Không còn là người mang hai thân phận.
Không còn là kẻ bị lừa dối, bị chiếm đoạt hay mang nỗi đau nhân dạng.
Mà là một người đàn ông đơn thuần – dịu dàng và vững chãi.
Là bến đỗ – là bình minh của riêng cô.
*Đôi mắt anh không còn ánh lạnh kinh hoàng, mà ấm áp như nắng sớm. Trên môi, nụ cười hiền hòa thay cho những đường nét căng thẳng ngày nào.*
An Tĩnh thầm **cảm kích** khi nhìn thấy sự thay đổi này. *Chúng ta đã cùng nhau chữa lành, từng vết thương một.*
Con trai nuôi của Lục Tư Minh – kẻ từng nhúng tay vào máu và tội ác – đã bị tuyên án chung thân.
Cuộc điều tra kéo dài sáu tháng cuối cùng đã khép lại, cùng với mạng lưới ngầm mà hắn từng thao túng.
Những bóng ma trong gia tộc Lục cũng đã bị đưa ra ánh sáng.
An Triết chuyển giao tập đoàn cho một giám đốc đáng tin cậy – người từng sát cánh bên anh trong những năm tháng khốc liệt.
Anh chọn rời khỏi chiến trường danh vọng.
Và chọn… bình yên.
*Ngày ký giấy chuyển giao, tay anh run nhẹ - không phải vì tiếc nuối, mà vì **xúc động**. Cuối cùng, anh được quyền chọn cho chính mình.*
"Anh sẽ không hối hận chứ?" - An Tĩnh hỏi, **lo lắng** thầm kín.
"Tao chỉ hối hận nếu để mất em." - An Triết đáp, **chân thành** đến từng chữ.
Vết thương trên bụng An Tĩnh đã liền.
Nhưng vết sẹo vẫn còn – nhưng không ai còn gọi nó là vết thương.
Nó là dấu vết của sinh tồn, của lựa chọn sống, của tình yêu không khuất phục.
*Những đêm đầu, cô vẫn sợ chạm vào vết sẹo. Giờ đây, cô vuốt ve nó với **sự tự hào** - tự hào về chính mình, về những gì đã vượt qua.*
An Tĩnh trở lại với giá vẽ.
Những bức tranh cô vẽ bây giờ không còn là những nét màu u uẩn, mà là bầu trời rộng mở, những đôi tay chạm vào ánh sáng, và đóa hoa lưu ly tím không ngừng nở.
Mỗi nét cọ giờ đây đều chứa đựng **niềm vui** sống, **hy vọng** tươi sáng.
"Chúng ta đã sống lại…" – Cô từng nói, trong một triển lãm nhỏ, giọng **xúc động** đến nghẹn ngào.
"Không phải chỉ riêng tôi – mà là cả tình yêu của tôi nữa."
*Những người xem tranh đã khóc. Họ cảm nhận được sự hồi sinh từ những mảnh vụn của cuộc đời.*
Ngôi nhà gỗ nhỏ, nép bên sườn đồi.
Có tiếng chim gọi nhau mỗi sáng, có mùi trà nhài trong bếp và tiếng lá cây xào xạc khi chiều về.
*Những âm thanh này ban đầu khiến An Triết giật mình - anh đã quen với tiếng còi xe, tiếng điện thoại reo. Nhưng giờ đây, chúng như lời ru của bình yên.*
Họ trồng rau. Chơi đàn. Đọc sách. Cùng nhau đi bộ dưới những hàng cây bạch đàn.
Đôi khi, An Triết lén chụp lại khoảnh khắc An Tĩnh cười – nụ cười đã từng vụn vỡ, nay rạng rỡ hơn cả ngày cô mười tám tuổi.
*Mỗi lần nhìn những bức ảnh đó, tim anh lại **ấm áp** một cách kỳ lạ. Đây là hạnh phúc thật, không phải thứ anh từng tưởng tượng.*
"Anh biết không," - An Tĩnh nói khi phát hiện anh đang chụp lén - "Em cảm thấy **hạnh phúc** đến sợ hãi."
"Sợ gì?" - An Triết hỏi, **quan tâm** ngay lập tức.
"Sợ giấc mơ này sẽ tan." - Cô **thì thầm**, **dễ tổn thương**.
"Thì em cứ mơ mãi đi. Tao sẽ là người canh giữ giấc mơ đó." - Anh ôm cô, **kiên định**.
Cô nàng cá tính Lý Vũ Đồng, ngày nào nay đã là một biên tập tranh có tiếng, vừa từ chối lời cầu hôn từ một nhiếp ảnh gia nước ngoài.
Vũ Đồng vẫn đến chơi, vẫn trêu chọc An Triết như ngày xưa, và vẫn ôm An Tĩnh thật chặt mỗi lần từ biệt.
*Những cái ôm đó chứa đựng **niềm vui** thầm lặng của một người bạn thấy đồng đội mình hạnh phúc.*
"Cuối cùng, cậu đã có được kết thúc của cổ tích."
"Không," – An Tĩnh cười, **hiểu biết** hơn xưa – "Mình có được một hành trình sống sót. Cổ tích chỉ là cách người ta viết lại, nhưng thực tế là cả máu, nước mắt và tha thứ."
*Vũ Đồng nhìn cô với **sự ngưỡng mộ**. Đứa bạn thân của cô đã trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà cô từng biết.*
"Cậu đã dạy mình về sức mạnh thật sự." - Vũ Đồng **thừa nhận**, mắt hơi đỏ.
"Và cậu đã dạy mình về tình bạn." - An Tĩnh đáp, **biết ơn** vô hạn.
Buổi sáng nọ, An Tĩnh và An Triết cùng nhau ngồi trên ban công.
Cô tựa vào vai anh, đôi mắt lặng lẽ hướng về phía bình minh vừa lên.
Chiếc cốc trà trong tay còn vương hơi ấm.
*Sự ấm áp này không chỉ từ trà, mà từ **cảm giác an toàn** mà cô chưa từng có được.*
"Anh biết không," – cô khẽ nói, giọng **trầm ngâm** –
"Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được sống thế này. Nhưng giờ đây, em tin, mọi vết sẹo đều có thể nở hoa."
An Triết siết chặt tay cô, **xúc động** không nói nên lời.
*Tay anh run nhẹ - không phải vì sợ hãi, mà vì **biết ơn** cuộc đời đã cho anh cơ hội thứ hai.*
"Em đã dạy anh sống lại," - anh **thì thầm**, giọng **nghẹn ngào** - "Từ một kẻ chết rồi, thành một người đàn ông có thể yêu."
*Hai người họ ngồi đó, trong **sự yên bình** tuyệt đối. Không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận nhịp tim của nhau.*
Ngoài kia, bầu trời trong vắt như chưa từng có giông tố.
Trên bàn gỗ, một đóa hoa lưu ly tím nhỏ xíu, lung linh dưới ánh nắng đầu ngày.
Biểu tượng không chỉ của tình yêu, mà còn là một khúc khải hoàn dành cho những trái tim đã không khuất phục.
*Đóa hoa đó như biết cười, như đang nói: "Các anh chị đã về nhà rồi."*
**Epilogue - Một năm sau:**
An Tĩnh đứng trong triển lãm cá nhân đầu tiên của mình, tay nắm chặt tay An Triết.
Bức tranh trung tâm: hai bàn tay đan xen dưới ánh sáng vàng, với những đóa hoa lưu ly nở rộ xung quanh.
Tên tranh: "Hồi sinh".
*Đây không phải kết thúc. Đây là lời tuyên ngôn của hai trái tim đã chọn yêu thương sau tất cả.*
"Anh có hối hận không?" - An Tĩnh hỏi, **lo lắng** thầm kín.
"Chỉ hối hận vì không gặp em sớm hơn." - An Triết cười, **chân thành** đến từng chữ.
Nếu đây là một hồi kết, thì nó là hồi kết dành cho những kẻ sống sót bằng tất cả yêu thương và máu thịt.
Còn nếu đây chỉ là một khởi đầu…
Thì chính là một khởi đầu rực rỡ nhất.
*Và trong lòng mỗi người, **niềm tin** vào tình yêu đã được thắp sáng mãi mãi.*
"Đừng quên em, nhé. Dù chỉ là một phút giây."
— Hoa lưu ly, tình yêu không thể lãng quên.
*Nhưng giờ đây, câu nói này không còn là nỗi sợ hãi, mà là lời hứa ngọt ngào: "Anh sẽ không bao giờ quên em, vì em đã là một phần của anh."*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com