Chương 46
"Em thấy không, trời nay đẹp quá."
An Triết nói, ánh mắt đọng lại nơi khung cửa sổ lớn. Nắng sớm đan xuyên qua vòm lá xanh, lấp lánh như một bức họa dịu dàng.
*Có những buổi sáng, anh tỉnh dậy và cần thời gian để nhận ra đây là thực tế, không phải giấc mơ. Cảm giác **bình yên** này từng là thứ xa xỉ đối với anh.*
Phía sau anh, An Tĩnh đang trải khăn lên bàn ăn, vẫn còn vấn vít hương thơm trà hoa lưu ly vừa pha.
*Những động tác quen thuộc của cô khiến tim anh **ấm áp** - không phải vì lãng mạn, mà vì sự bình thường đẹp đẽ này.*
Sáng hôm ấy, tại phòng công chứng, An Triết ký tên vào tờ giấy cuối cùng.
Tờ giấy ghi rõ: "Từ bỏ vĩnh viễn danh tính Lục Diệp Phàm" – cả về pháp lý, tài sản, và quyền lợi liên quan đến gia tộc Lục.
*Khi cây bút chạm vào giấy, tay anh run nhẹ. Không phải vì sợ hãi, mà vì **sự giải thoát** quá lớn khiến anh gần như nghẹt thở.*
Anh không nhìn lại.
Không nuối tiếc.
Bởi anh hiểu, một cái tên không thể định nghĩa anh là ai – chính cách anh sống, cách anh yêu, mới làm nên một con người.
*"Lục Diệp Phàm" - cái tên từng mang đến cho anh quyền lực, nhưng cũng là xiềng xích. Giờ đây, anh chỉ còn là An Triết - người đàn ông của An Tĩnh.*
"Em có tiếc không?" – An Triết hỏi, khi họ ngồi trong quán cà phê ven hồ sau đó, **lo lắng** thầm kín.
"Không." – An Tĩnh lắc đầu, ngón tay khẽ siết lấy tay anh – "Em chỉ thấy… **tự hào**."
*Cô tự hào về người đàn ông dám từ bỏ tất cả để trở thành chính mình. Tự hào về tình yêu của họ mạnh mẽ đến mức có thể xóa đi cả quá khứ.*
"Anh đã chọn em, chọn tương lai. Còn gì đáng tiếc?" - Cô **xúc động**, mắt hơi đỏ.
Với phần tài sản còn giữ lại, An Triết thành lập một quỹ từ thiện mang tên "Triết Tĩnh" – dành cho những người từng bị lạm dụng, bị tẩy não, hoặc mất trí nhớ sau các biến cố.
*Cái tên "Triết Tĩnh" không chỉ ghép từ tên họ, mà còn là **hy vọng** - triết lý về sự tĩnh lặng, về việc chữa lành.*
Anh không muốn xây đế chế.
Anh chỉ muốn xây những nhịp cầu nhỏ, nối những linh hồn từng chênh vênh đến được nơi gọi là "bình yên".
*Mỗi khi gặp những trường hợp tương tự mình, An Triết cảm thấy **đau đớn** nhưng cũng **quyết tâm** hơn. Anh hiểu cảm giác lạc lõng trong chính cuộc đời mình.*
An Tĩnh là người thiết kế biểu trưng cho quỹ.
Một đóa hoa lưu ly tím, đơn sơ nhưng kiêu hãnh, bung nở trên nền trắng – như chính họ.
*Khi vẽ đóa hoa đó, An Tĩnh đã khóc. Không vì buồn, mà vì **cảm kích** - họ đã biến nỗi đau của mình thành hy vọng cho người khác.*
"Anh biết không," - cô nói khi hoàn thành bức vẽ - "Em cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng có **ý nghĩa**."
Họ sống trong một căn nhà gỗ, cạnh rừng thông, cách thị trấn chỉ vài phút lái xe.
Buổi sáng dậy sớm đón nắng. Buổi tối đọc sách, nghe nhạc, hoặc cùng nhau đi dạo dưới trời đầy sao.
*Những đêm đầu tiên, An Triết thức giấc vì tĩnh lặng quá. Anh đã quen với tiếng còi xe, tiếng chuông điện thoại. Nhưng giờ đây, tiếng dế kêu đã trở thành bản nhạc ru ngọt ngào nhất.*
"Nếu một ngày có con," – An Triết thì thầm, đặt tay lên bụng An Tĩnh dù cô chưa có thai –
"Anh muốn kể con nghe chuyện về hai người từng đi qua địa ngục. Và vì yêu nhau, họ sống lại."
*Giọng anh **run rẩy** vì xúc động. Từ "con" nghe xa lạ nhưng lại ấm áp đến lạ.*
An Tĩnh bật cười, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không vì buồn.
Mà vì cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể mơ về tương lai, một cách chân thành đến vậy.
*Những giọt nước mắt này chứa đựng cả **niềm vui** và **sự không tin nổi**. Từ một người từng không dám nghĩ đến ngày mai, giờ cô đang mơ về những đứa con.*
"Em sợ mình sẽ không biết làm mẹ," - cô **thì thầm**, **dễ tổn thương**.
"Thì chúng ta sẽ cùng học. Cùng sai, cùng đúng." - An Triết ôm cô, **kiên định**.
Vũ Đồng đang rong ruổi ở Florence.
Cô gửi ảnh về cho An Tĩnh – ảnh một buổi chiều mưa, ảnh chiếc nhẫn trên ngón áp út, ảnh nụ cười rạng rỡ của một người đàn ông với dòng chữ:
"Anh ấy nói, nếu một bức tranh có thể khiến anh dừng bước, thì là tranh của em.
Còn nếu một người có thể khiến anh quay đầu, thì chỉ có thể là em."
*Khi đọc tin nhắn này, An Tĩnh **mỉm cười** đầy **hạnh phúc**. Người bạn thân nhất của cô cũng đã tìm thấy tình yêu.*
Vũ Đồng vẫn mạnh mẽ.
Vẫn thẳng thắn.
Nhưng giờ, trong lòng cô đã có một khoảng yên cho tình yêu thật sự.
*Trong một video call, An Tĩnh thấy Vũ Đồng khóc vì hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên cô thấy người bạn cứng cỏi này **dễ tổn thương** vì tình yêu.*
"Mày biết không," - Vũ Đồng nói qua màn hình, **xúc động** - "Tao từng nghĩ tao sẽ cô đơn suốt đời. Cảm ơn mày đã dạy tao tin vào tình yêu."
"Mày đã dạy tao về sự mạnh mẽ trước đó mà," - An Tĩnh đáp, **biết ơn** - "Chúng ta cùng chữa lành nhau."
Chiều buông.
Tấm rèm voan trắng bay nhè nhẹ trong gió.
An Triết và An Tĩnh đứng bên cửa sổ, nhìn vạt nắng cuối ngày dát vàng lên ngọn cỏ.
*Cảnh tượng này đơn giản nhưng đẹp đến **nghẹt thở**. Họ từng nghĩ sẽ không bao giờ có được những khoảnh khắc bình yên như thế này.*
Họ không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nắm tay nhau.
Tay An Tĩnh trong tay An Triết – gầy guộc nhưng kiên cường, từng vết chai sần đã mờ theo năm tháng.
*Những vết chai này là dấu vết của cuộc sống, của sự mạnh mẽ. An Triết hôn lên từng ngón tay cô, **trân trọng** từng dấu vết.*
"Ngày mai," – cô khẽ hỏi, **ngại ngùng** –
"Mình trồng thêm một khóm lưu ly nữa nhé?"
*Cô muốn có nhiều hoa hơn, nhiều sắc màu hơn. Muốn ngôi nhà này tràn ngập sự sống.*
"Ừ. Và một cây táo nữa, cho con của chúng ta."
*Giọng An Triết **ấm áp** và **chắc chắn**. Anh không nói "nếu có con", mà nói "con của chúng ta" - như thể đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra.*
Gió vờn qua hiên nhà.
Hoa lưu ly tím khẽ rung,
như thì thầm điều gì đó về hạnh phúc, về hồi sinh, và về những khởi đầu không còn bóng tối.
*Những đóa hoa như đang chứng kiến một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhất mà chúng từng thấy.*
**Tâm sự riêng của An Tĩnh:**
*Đêm đó, khi An Triết ngủ, tôi viết trong cuốn nhật ký:*
"Không ai bắt buộc mình phải quên quá khứ,
Nhưng ta có thể chọn cách bước tiếp…
>l …với những người dám yêu mình ngay cả khi mình chưa từng là ánh sáng."
*Và với anh, tôi cuối cùng đã hiểu: **Tình yêu đích thực** không phải là tìm kiếm sự hoàn hảo, mà là chấp nhận những khuyết điểm và cùng nhau trở nên tốt hơn.*
*Tôi đã từng nghĩ mình là người không xứng đáng được yêu. Nhưng anh đã dạy tôi rằng: **Tất cả chúng ta đều xứng đáng có một lần được yêu thương trọn vẹn.***
*Và đó chính là điều kỳ diệu nhất mà cuộc đời trao tặng.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com