Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10. định sẵn ngay từ đầu

𝟏𝟎

. . .

「cứ ngỡ trời ban lương duyên, nào ngờ do nghiệt duyệt người mang 」

. . .

Phương Đa Bệnh mở mắt, hắn phát hiện bản thân đang ở một không gian nào đó hắn không rõ, nhưng trước mắt của hắn hoàn toàn trắng xóa một đường. Xung quanh bốn phương đều không phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc. Phương Đa Bệnh ngẩn người, hắn không phải đã chết rồi sao? Lý Liên Hoa đâu?

“nơi này phàm là nơi nào?”

Phương Đa Bệnh mất phương hướng, hắn tiến về phía trước. Chỉ có một mình hắn ở nơi này, không có Lý Liên Hoa, không có A Phi cũng chẳng có Hồ Ly Tinh. Không phải hắn đã bước qua cầu Nại Hà rồi đấy chứ?

“Lý Liên Hoa, huynh ở đâu?”

“A Phi”

Phương Đa Bệnh gọi lớn, âm thanh vang vọng không người đáp lại. Hắn bất lực, bản thân chưa bao giờ phải như thế này. Không rõ nơi nào, càng không biệt được phương hướng hắn cứ thế mà ngồi co gối ở một chỗ. Bản thân chẳng muốn bước tiếp nữa, nơi này từ đầu làm gì có lối ra?

Đúng lúc này, một người tay cầm đèn lồng đi đến trước mặt hắn. Phương Đa Bệnh ngẩn đầu nhìn xem đối phương, hắn không quen người này. Nhưng đối phương lại nhìn hắn mỉm cười, ngồi xuống trước mặt hắn đưa cho hắn một viên kẹo đường. Phương Đa Bệnh xòe bàn tay ra, người kia đặt lên tay hắn.

“thật ngoan”

“ngươi là ai?”

“ta là ai? ta không biết, ta chỉ biết ta canh giữ nơi này được mấy ngàn năm rồi thì phải”

Người nọ cong đôi mắt cười, lần đầu tiên gặp Phương Đa Bệnh. Người nọ liền rất có cảm tình với hắn, rất giống một tiểu đệ đệ. Vừa xinh đẹp lại rất ngoan, hận không thể nựng một cái ôm một cái sau đó khi dễ hắn.

“vậy tại sao ta lại tới nơi này?”

“số mạng ngươi chưa tận, trước khi chết ngươi đã đi được bảy trăm tám mươi chín bước, dập đầu hai trăm sáu mươi ba cái”

“vậy...?”

“ta cảm động trước tình cảm đó của ngươi, ta liền mang ngươi tới đây”

Nói đoạn, ngươi kia phất tay áo bạch y. Xung quanh dần hiện ra, bây giờ Phương Đa Bệnh ngồi trong một thư phòng xung quanh rất nhiều sách cỗ.

“ta có thể gặp lại người kia không?”

Phương Đa Bệnh nhìn bạch y nam tử hỏi, nếu hắn có thể đến nơi này. Phải hay không Lý Liên Hoa cũng có thể đến đây? Bạch y nam tử nhìn Phương Đa Bệnh một lát, y im lặng không đáp câu hỏi của Phương Đa Bệnh.

“ta chỉ có thể nói, hai người các ngươi kiếp này không thể gặp lại”

“vậy sao?”

“ngươi hà tất gì phải cố chấp như thế? hai người từ đã đầu định sẵn không cùng đường, người đó định sẵn trúng độc bích trà không thể giải...”

“nguyên do là ta?”

Phương Đa Bệnh không tin, Lý Liên Hoa có thể vẫn sẽ sống nếu như hắn không xuất hiện ư? Việc này làm sao có thể như thế được chứ? Hắn đã làm gì cái gì sai? Hay ngay từ đầu, trăm sai ngàn sai đều do hắn mà ra?

“không thể nói hoàn toàn lỗi đều của ngươi được, nguyên do số phận định sẵn từ đầu”

Bạch y nam tử đưa cho hắn khăn tay, muốn nói với hắn lỗi không phải đều ở hắn. Nhưng không thể lý giải tại sao việc lại thành ra như thế này,

“tất cả là tại ta”

Phương Đa Bệnh không nghe bạch y nam tử kia nói gì, hắn hiện tại trong đầu là một đống hỗn độn. Cứ ngỡ là lương duyên trời ban, nhưng lại là nghiệt duyên người mang.

Thiện Cô Đao là cha của hắn, hại Lý Liên Hoa mười năm tìm thi thể mình. Phương Đa Bệnh lại là con trai của hắn ta, đúng là cha gieo nghiệp thì đời con phải gánh. Lý Liên Hoa không sai, Lý Tương Di càng không, trăm sai và ngàn sai đều bắt đầu từ hắn.

“ngươi thật sự muốn gặp lại người đó phải hay không?”

Bạch y nam tử không muốn nhìn thấy hắn đau lòng, dù gì tấm lòng của hắn cũng đã cảm động được đến y. Nếu như hắn thật sự muốn gặp lại người xưa chốn cũ, cho dù phải đi ngược lại với luân hồi đạo lý. Y nhất định phải thực hiện được mong muốn của hắn.

“thật ra ta có cách để ngươi với người kia gặp lại”

“thật?”

“nhưng ngươi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, ngươi nguyện ý hay không?”

Bạch y nam tử phất tay, ở ngay bên cạnh xuất hiện ra một vòng tròn màu sáng. Bên trên như tái hiện lại khung cảnh đã trôi qua rất lâu, nhưng bên cạnh chỉ có một mình Lý Liên Hoa không có Phương Đa Bệnh, chẳng có Địch Phi Thanh.

“ta nguyện ý, chỉ cần có thể thay đổi được số phận của huynh ấy”

“ngươi làm vậy là nghịch thiên cãi lại mệnh trời, trả giá bằng chính mạng sống của mình?”

“không thành vấn đề”

Phương Đa Bệnh kích động, hắn nắm lấy cổ tay của người kia. Chỉ cần có thể thay đổi kết cục của Lý Liên Hoa, hắn sống hay chết quản nhiều như thế làm gì?

“nếu ngươi đã đồng ý, người trúng độc bích trà sẽ là ngươi còn có...”

“còn có cái gì?”

“mất đi tứ giác và toàn bộ ký ức”

“tứ giác?”

“khứu giác, thị giác, thính giác, vị giác ngươi vẫn nguyện ý?”

Bạch y nam tử liếc nhìn hắn, đánh đổi nhiều như thế mà. Phương Đa Bệnh hơi ngẩn ra một chút, nhưng hắn rất nhanh đã kiên định gật đầu.

“không sao, ta đều nguyện ý”

Phương Đa Bệnh cong mắt cười, hắn khi đưa ra quyết định này một tia hối hận sau này cũng không có. Bạch y nam tử nhìn hắn, y thở dài một hơi. Cứ nghĩ hắn sẽ không đồng ý, hắn sẽ ở đây cùng y bầu bạn ngày qua ngày. Vì tìm một người vì người khác thật sự rất khó, nhưng y cũng không muốn hắn sau này phải chịu thiệt về mình.

“Phương Đa Bệnh, chỉ cần ngươi chữa được độc tính. Tứ giác và toàn bộ ký ức ở kiếp này hoàn toàn có thể khôi phục, sau khi phục hồi công lực của ngươi tự động thăng cấp”

Bạch y nam tử đứng dậy, y đi đến một gốc tường khởi động cơ quan. Từ cơ quan xuất hiện một cái hộp, y chậm rãi mở khóa hộp lấy ra một viên đan dược cầm đến chỗ Phương Đa Bệnh.

“Phương Đa Bệnh, sau khi ngươi uống cái này. Ngươi hoàn toàn có thể trở về đó, tự nhiên sẽ trúng độc Bích Trà. Tứ giác sẽ mất dần đi khi ngươi đến đó”

Phương Đa Bệnh tiếp nhận viên đan dược, hắn cầm trên tay ngấm nghía một hồi đợi đối phương nói tiếp.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chết. Ngươi có ta bảo hộ, khi độc phát sẽ không chết. Phương Đa Bệnh ta nói trước, ngươi chỉ có thời gian mười năm. Sau mười năm ngươi mà không giải được độc, độc phát mà chết ta sẽ không cứu được ngươi”

Bạch y nam tử nhẹ điểm trên ngực hắn, Phương Đa Bệnh cảm thấy lồng ngực mình đau nhói vô cùng. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, mọi thứ rất nhanh trôi qua, Phương Đa Bệnh từ từ nâng mi mắt.

“vừa rồi là gì?”

“công lực của ta, ta truyền cho ngươi giúp ngươi một khoảng thời gian độc không tái phát”

“...”

“mỗi lần độc tái phát, ta ở nơi này sẽ tự động giúp ngươi giảm nhẹ cơn đau đi một chút”

“đa tạ”

“Phương Đa Bệnh, đã chọn rồi không thể quay đầu. Ta mong ngươi về sau vĩnh viễn không hối hận”

Phương Đa Bệnh có chút đình trệ, hắn không biết tại sao người này lại đối xử tốt với hắn như thế. Là hắn làm ngươi kia cảm động, hay là vì nguyên nhân gì khác?

“ta có thể biết tên của ngươi không?”

“Bạch Kỳ An”

“Bạch đại ca, ta sẽ không quên huynh”

Phương Đa Bệnh đột nhiên ôm chầm lấy Bạch Kỳ An, Bạch Kỳ An nhất thời đông cứng người. Trên môi y treo một nụ cười nhạt, Phương Đa Bệnh sớm đã không còn nhớ y là ai. Phương Đa Bệnh vĩnh viễn không biết, y đã ở đây đợi hắn rất lâu, lâu đến mức y không còn nhớ rõ thời gian ngày đêm hay bốn mùa.

“Phương Đa Bệnh ta chúc ngươi bình an”

Bạch Kỳ An đặt tay lên lưng của hắn, Phương Đa Bệnh không nhận ra sự thay đổi của Bạch Kỳ An. Hắn vẫn vô tư, vui vẻ như thế. Là vì sắp gặp Lý Liên Hoa sao? Vậy Bạch Kỳ An phải ở nơi này đợi hắn bao lâu?

Bạch Kỳ An đẩy nhẹ hắn ra, đợi hắn uống viên đan dược. Sau đó thì dùng phép mở ra cánh cổng, một chưởng đánh đẩy hắn vào bên trong, Phương Đa Bệnh nghi hoặc nhìn y nhưng chỉ đổi lại một bóng lưng và một ánh nhìn lạnh buốt đến tận tâm.

Phương Đa Bệnh không biết, khi mà Bạch Kỳ An mở ra cánh cổng. Y đã thay Phương Đa Bệnh gánh chịu toàn bộ hậu quả về sau, Phương Đa Bệnh cư nhiên sau mười năm sẽ không sao. Bạch Kỳ An sẽ thay hắn chuẩn bị mọi thứ tất cả, an bài con đường sau này của Phương Đa Bệnh. Bản thân sẽ bị nhốt ở đây để canh giữ nơi này.

Ngàn năm đợi người, ngàn năm chúc người bình an, ngàn năm không mong tương phùng.

Vì Phương Đa Bệnh đã luân hồi mấy kiếp, chỉ có Bạch Kỳ An còn nhớ đến dáng vẻ của hắn nhưng Phương Đa Bệnh sớm đã quên Bạch Kỳ An là ai.

Người xưa chốn cũ, gặp được là tốt rồi phải hay không? Nhưng người xưa lại chẳng phải người xưa, mọi thứ đã dần thay đổi chỉ có người không buông được mới thành ra bộ dạng thế này.

________end chương 10__________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟏𝟔.𝟎𝟗.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com