25. nguyện người bình an
𝟐𝟓
. . .
「ta có thể chịu ngàn năm khổ ải, chịu đựng thiên lôi kiếp, chỉ nguyện cầu người đời đời kiếp kiếp bình an.」
. . .
Lý Liên Hoa ôm Phương Đa Bệnh ngủ rất lâu, hắn giật mình tỉnh lại. Phương Đa Bệnh vẫn còn đang ngủ, hắn buông người ra, đặt Phương Đa Bệnh nằm an ổn vị trí, đắp chăn cẩn thận lại. Không tự chủ xoa đầu Phương Đa Bệnh, hắn cười nhẹ thì thầm.
“Phương Tiểu Bảo, ta nhất định không để ngươi chết. Tiểu Bảo, tin ta.”
Sau đó, hắn luyến tiếc rời khỏi liên hoa lâu. Lý Liên Hoa vừa rời đi không bao lâu, Phương Đa Bệnh người tưởng chừng đã ngủ lại đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Lý Liên Hoa vừa rời đi.
Phương Đa Bệnh thật ra tỉnh lại trước Lý Liên Hoa, nhưng hắn vẫn muốn cố chấp giả bộ ngủ để giữ lấy hơi ấm nhỏ nhoi mà mỏng manh này. Hắn không đành lòng nhìn Lý Liên Hoa như thế, một đời là quá đủ. Đối với hắn, có hoa vong xuyên cũng được mà không có thì có làm sao?
Phương Đa Bệnh hắn không phải là Lý Liên Hoa, hắn sẽ không để lại di thư mà rời đi. Người rời đi thì thanh thản, còn người ở lại gặm nhấm nổi đau vô hình qua từng ngày, từng năm. Hắn đã từng bị bỏ lại rất nhiều lần, nên hắn rất sợ cảm giác bị bỏ lại đó. Vừa trống rỗng, vừa cô độc, vừa không biết bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì.
Phương Đa Bệnh nhỏ giọng, bàn tay nắm chặt lại, ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay nói “Lý Liên Hoa, xin lỗi”
Phương Đa Bệnh không biết vì sao lại nói xin lỗi Lý Liên Hoa, hắn đã làm gì sai sao?
Không phải.
Hắn xin lỗi là vì, lần này người rời đi trước không phải Lý Liên Hoa mà là hắn. Hắn không biết, cũng không dám hứa hắn sẽ ở bên cạnh Lý Liên Hoa bao lâu. Nên hắn không dám chặt một điều gì.
Hắn xin lỗi không phải là đơn giản mà nói xin lỗi, chỉ muốn nói xin lỗi không vì cái gì hết. Đơn thuần xin lỗi, là thật tâm thật dạ xin lỗi.
Mộng cảnh.
“Tiểu Phương?”
Bạch Kỳ An ngây ngốc nhìn Phương Đa Bệnh xuất hiện ở trước mặt hắn, Bạch Kỳ An chưa kịp nói gì đã bị đối phương nhào đến bắt lấy cánh tay của hắn, giọng nói tựa hồ cầu xin hắn.
“Bạch đại ca, huynh có thuốc gì khi Lý Liên Hoa bắt mạch của ta. Liền phát hiện độc bích trà đã giải không? Ta rất cần nó, Bạch đại ca ta cầu xin huynh giúp ta một lần đi.”
“Tiểu Phương, vì cái gì?”
“Không vì cái gì hết, Lý Liên Hoa nhất định phải bình an, vui vẻ mà sống chứ không phải vì ta bôn ba khắp nơi tìm thuốc cứu ta một mạng.”
Phương Đa Bệnh vẫn nắm chặt tay của Bạch Kỳ An không buông ra, hắn đã nhìn thấy Lý Liên Hoa vì hắn mà đi khắp nơi tìm thuốc tốt cho hắn, tất cả là vì hắn mà ngày đêm Lý Liên Hoa liên tục truyền Dương Châu mạn cho hắn. Lý Liên Hoa không nên như vậy.
Sống lại một đời, coi như hoàn thành tâm nguyện của đời trước. Lý Liên Hoa đáng lẽ ra phải vô tư, vui vẻ mà sống đến hết quãng đời còn lại. Không nên vì hắn, không nên như thế này.
Lý Liên Hoa nếu muốn trở lại làm Lý Tương Di, đứng trên đỉnh giang hồ thêm một lần nữa. Hắn cũng không phản đối. Dù sao, đó là quyết định của Lý Liên Hoa. Hắn không can thiệp vào được.
Làm Lý Tương Di cũng được, làm Lý Liên Hoa cũng tốt.
Trên đỉnh giang hồ có kiếm thần Lý Tương Di, giang hồ du y có Lý Liên Hoa.
“Tiểu Phương nếu như hắn có thể cứu ngươi thì sao? Lý Liên Hoa hắn không phải đã từng là Lý Tương Di sao? Lỡ như ta không có khả năng, nhưng hắn có thể thì làm sao?”
Bạch Kỳ An không phải không muốn giúp, nhưng hắn vẫn mong muốn Lý Liên Hoa có thể cứu Phương Đa Bệnh.
“Bạch đại ca không thể cứu, ta biết tình trạng của ta hiện tại thế nào.”
Phương Đa Bệnh buông tay Bạch Kỳ An ra, cả người đổ về phía sau may mà có Bạch Kỳ An đỡ lấy hắn.
“Tiểu Phương, đây là ý gì?”
“Bạch đại ca, huynh hiểu mà? Từ khi mà ta ngất đi, ta liền đã biết ta sống không đến mười năm. Nội lực của Tần Kỳ đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của ta.”
Giọng nói Phương Đa Bệnh rất bình thản, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra. Bạch Kỳ An thở dài, kết quả này là hắn không mong muốn nhất. Phương Đa Bệnh cuối cùng cũng biết, hắn vẫn không giấu được Phương Đa Bệnh.
Bạch Kỳ An đưa đến hắn một viên đan dược, Phương Đa Bệnh nhận lấy hắn không nghĩ nhiều lập tức nuốt xuống. Sau đó nói vài câu cảm ơn với Bạch Kỳ An rồi lập tức biến mất.
Phổ độ tự.
Lý Liên Hoa vận bà sa bộ đến phổ độ tự, hắn từ khi sống lại những lúc nhớ đến đời trước, nhớ đến Phương Tiểu Bảo của hắn. Hắn sẽ đến đây, quỳ rất lâu.
Lý Liên Hoa vốn không tin thần cũng không tin Phật hiển linh. Nhưng chỉ vì Phương Tiểu Bảo, hắn vẫn có thể tin tưởng.
Lý Liên Hoa tâm niệm duy nhất chỉ có một, là mong ở kiếp nào đều có thể gặp lại Phương Tiểu Bảo. Hắn chỉ cần, đời này Phương Tiểu Bảo của hắn một đời bình an. Nếu có sai, cũng để hắn tự mình gánh chịu. Đừng đem những tội lỗi đổ hết lên đầu của Phương Tiểu Bảo.
Đời trước, Lý Liên Hoa coi như đã trả xong hết nợ. Đời này, Lý Liên Hoa chỉ mong có thể cùng Phương Tiểu Bảo của hắn nắm tay nhau đến bạt đầu giai lão.
Lý Liên Hoa hắn có thể chịu đựng một ngàn năm khổ ải, một ngàn năm chịu đựng thiên lôi kiếp, một ngàn năm đầy đọa dưới trần gian, và một ngàn năm đợi chờ cố nhân ở bờ sông vong xuyên.
Lý Liên Hoa hắn có thể, vì Phương Đa Bệnh hắn có thể. Chứ không phải hắn xứng đáng bị như thế, hắn có thể chứ không phải xứng đáng.
Lý Liên Hoa tay tạo thành chữ thập trước tượng Phật, hắn tâm niệm tuy không nhiều. Nhưng những gì mà hắn sắp nói, đã nói suốt mười năm.
“Trời cao trên kia tại thượng, Phật tổ hiển linh. Đời này, Lý Liên Hoa không cầu gì, không xin gì. Lý Liên Hoa chỉ có duy nhất một nguyện cầu, không cầu cho bản thân sống lâu, không cầu bản thân bình an.”
“Liên Hoa chỉ cầu Phương Đa Bệnh đời này bình an, đời đời kiếp kiếp đều bình an. Nếu như Liên Hoa ở quá khứ có làm gì sai, hay gây ra lỗi lầm gì khiến người không vui. Cũng nên để một mình Liên Hoa gánh chịu tất cả, mọi sai lầm trên đời này. Làm ơn, xin người đừng mang nó đổ lên đầu của Phương Đa Bệnh, đừng trách tội hắn.”
“Phương Đa Bệnh là vì cứu Liên Hoa, nên hắn mới lỡ lầm đường lạc lối.”
“Phật tổ, Liên Hoa thật sự biết sai rồi.”
Lý Liên Hoa dứt lời, cũng dập đầu xuống đất rất lâu sau đó mới chậm rãi ngẩn đầu nhìn về tượng Phật trước mặt.
Lý Tương Di đối với Phương Đa Bệnh là tính ngưỡng. Nhưng với Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh là ánh dương, là ánh mặt trời chói chang nhất trong khoảng thời gian tối tăm của hắn.
Lý Liên Hoa rõ ràng đã buông xuôi tất cả, nhưng Phương Đa Bệnh lại mang theo ánh dương rực rỡ. Từng chút một từng chút một, một lần nữa thắp sáng nơi u tối trong lòng hắn. Phương Đa Bệnh mang theo mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim hắn.
Lý Tương Di trong lòng chỉ có thiên hạ ngoài ra không có gì khác, nhưng hắn là Lý Liên Hoa trong lòng chỉ có chứa Phương Đa Bệnh ngoài ra không thể chứa đựng thêm một ai khác.
Có thể Phương Đa Bệnh không biết, thế nhưng hắn đã dùng hành động của mình gõ đi lớp băng tuyết ngàn năm trong tim Lý Liên Hoa.
Nhưng cũng thật trùng hợp, ở trong lòng Phương Đa Bệnh cũng chỉ có duy nhất một mình Lý Liên Hoa. Hắn vốn chứa giang hồ thiên hạ rộng lớn, đến khi hắn nhìn thấy Lý Liên Hoa trước mặt hắn chống chọi lại độc bích trà. Phương Đa Bệnh lúc đó thật sự đã đem Lý Liên Hoa đặt trên đầu quả tim của mình.
Lý Liên Hoa trong lòng chỉ có Phương Đa Bệnh, Phương Đa Bệnh trong lòng cũng chỉ có Lý Liên Hoa.
________end chương 25________
: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨
: ngày đăng : 𝟑𝟏.𝟏𝟎.𝟐𝟎𝟐𝟑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com