Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

36. nhặt được tiểu hài tử

𝟑𝟔

. . .

「đứa trẻ rất giống cố nhân, ta nhặt về người ấy nhất định sẽ rất thích.」

. . .

“Trở về đi Lý Liên Hoa, nơi này không thuộc về ngươi.”

Lý Liên Hoa nắm chặt bàn tay của Phương Đa Bệnh, bàn tay của hắn càng ngày càng lạnh dần. Phương Đa Bệnh cũng từ từ trước mặt hắn biến thành trong suốt, thứ còn xót lại cuối cùng mà Phương Đa Bệnh dành cho hắn là nụ cười đến sáng lạng.

Khi mà phong cảnh cuối cùng biết mất, Phương Đa Bệnh cũng như cơn gió biến mất theo. Trả lại cho hắn là sơn động lạnh ngắt, chỉ có mình hắn đứng im ở đó sờ vào đóa hoa tuyết liên.

“Tiểu Bảo?”

Người vốn không ở đây, vậy mà lần nào hắn nhập mộng cũng xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó viễn cảnh lại tạo ra kết cục vô cùng tốt đẹp, khiến hắn trầm luân không thoát. Rồi sau đó thì sao cơ chứ, hiện thực lại vả mặt hắn.

Hắn rõ ràng biết, Phương Đa Bệnh là đợi hắn mang tuyết liên về cứu người. Nhưng hắn thì sao chứ, năm lần bảy lượt đều lần lượt nhập mộng. Thời gian của Phương Đa Bệnh có nhiều đến như thế sao, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao đời trước Phương Đa Bệnh cứ như thế cố chấp muốn hắn sống.

Lý Liên Hoa, ngươi thật sự muốn chết sao?

Lý Liên Hoa, liệu trên thế gian này không còn gì để người luyến tiếc sao?

Lý Liên Hoa,

Vì cái gì?

Hoa vong xuyên rõ ràng có thể cứu hắn, dù chỉ có ba phần hi vọng trong đó. Nhưng hắn cũng từ bỏ, hắn đoạn kiếm nhảy Vọng Giang đình. Bỏ lại Liên hoa lâu, hồ ly tinh, bỏ lại tất cả và bỏ lại cả Phương Đa Bệnh luôn hết lòng vì hắn.

Phương Đa Bệnh hắn xứng đáng sao?

Thiện Cô Đao là người tạo nên kết cục đó, là người lừa Lý Tương Di tìm kiếm một cổ thi thể giả suốt mười năm. Rõ ràng, Phương Đa Bệnh không nợ hắn cái gì. Cũng chưa từng lừa dối hắn, từ đầu đến cuối đều thành thật với hắn. Nhưng hắn suốt quá trình đồng hành, hắn luôn lừa Phương Đa Bệnh đến khi lưu lại tuyệt bút cũng chỉ viết cho đứa trẻ đó mấy dòng ngắn ngủi.

Hắn biết rõ, Phương Đa Bệnh sẽ tìm hắn. Hắn rõ ràng biết rõ, cuối cùng hắn vẫn tuyệt tình như thế. Hắn sau khi chết cũng không ngờ, Phương Đa Bệnh lại tìm hắn mười năm. Vì hắn, ăn không biết bao nhiêu là khổ suốt mười năm.

Trò cười này, rất buồn cười sao?

Sau đó, Phương Đa Bệnh lại làm giao dịch với Bạch Kỳ An. Dùng tính mạng của mình thay hắn chịu hết khổ trên thế gian này thay hắn, thay hắn chịu đựng bích trà chi độc. Một mạng đổi lấy một mạng, Phương Đa Bệnh chân thành như thế cuối cùng vẫn bị người bên cạnh hắn lừa.

Tần Kỳ lừa hắn lần này thật sự quá thảm rồi, lừa hắn một vố đau như vậy.

Hắn nghe Tần Kỳ đề phòng Bạch Kỳ An, vậy mà Tần Kỳ quay ra đâm cho hắn một nhát dao chí mạng.

Đúng vậy, Bạch Kỳ An làm sao có thể tổn hại đến Phương Đa Bệnh.

Đợi đến khi mọi chuyện quá muộn, hắn mới nhận ra. Đợi đến khi mà mọi chuyện đã đi quá xa, khiến hắn không kịp cứu vãn. Đợi đến khi mạng sống của Phương Đa Bệnh như ngàn cân treo sợi tóc, hắn mới biết được bộ mặt thật của Tần Kỳ.

Nếu như hắn nhận ra sớm hơn, nếu như hắn sớm phòng bị có lẽ Phương Đa Bệnh sẽ không gặp nguy hiểm như bây giờ.

Tần Kỳ ra tay với Phương Đa Bệnh, vì Phương Đa Bệnh đối với hắn rất trọng yếu. Tần Kỳ hắn ra tay với Phương Đa Bệnh, chẳng khác gì hắn ra tay. Chỉ như thế thôi, hắn tự trách chính mình rất nhiều. Đã bị một lần, đã trải qua một lần cuối cùng vẫn bị người bên cạnh lừa dối và phản bội.

Lý Liên Hoa a Lý Liên Hoa.

Đây là ngươi gieo gió ắt gặp bão sao?

Là Lý Tương Di cũng được, là Lý Liên Hoa cũng không quan trọng. Hắn sớm phải ra khỏi đây, một kiếm đâm chết Tần Kỳ báo thù cho mặt trời nhỏ của hắn. Là Lý Tương Di hay Lý Liên Hoa đều hận Tần Kỳ.

Tần Kỳ, Thiện Cô Đao, Giác Lệ Tiêu dù là một người cũng không thể sống.

Lý Liên Hoa ngắt đóa tuyết liên, bảo hộ trong ngực áo như trân bảo giống nhau. Lấy được bông, hắn không thể tiếp tục ở nơi này nữa. Chân điểm nhẹ, vận bà sà bộ cấp tốc rời khỏi sơn động phủ đầy tuyết nhưng ấm áp đến lạ.

Lần sau, đưa Phương Đa Bệnh đến đây thử một lần. Nhất định, đối phương sẽ thích nơi này.

Đợi Lý Liên Hoa rời khỏi thiên sơn cũng đã ba ngày sau, hắn xuống núi không bao lâu thì nghe thấy tiếng khóc cách hắn không xa. Lý Liên Hoa mang theo một trận hoài nghi, nhưng hắn không thể không đến xem thử.

Lý Liên Hoa đến nơi, xung quanh một bóng người cũng không có. Nơi này, quanh năm vắng vẻ làm gì có người thường xuyên lui tới được chứ. Hai đứa trẻ này cũng thật đáng thương, bị vứt bỏ ở đây nếu không ai phát hiện ra sẽ bỏ mạng ở nơi này không nghi ngờ.

Vì sao hai đứa trẻ?

Một nam, một nữ được đặt bên nhau. Mà nhìn gương mặt, hai đứa trẻ này là ruột thịt quan hệ huyết thống. Hắn đã đi đến nơi này, hắn không thể thấy chết mà không cứu.

Lý Liên Hoa khom người ngồi xổm xuống, mang bọc đứa bé bế lên. Hai đứa trẻ được hắn bế, rất nhanh đã nín khóc còn cười hì hì với hắn.

“Thật ngoan”

“Nếu Tiểu Bảo nhìn thấy, nhất định sẽ rất vui.”

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh Phương Đa Bệnh líu ríu bên tai hắn, một bên ôm lấy đứa trẻ này hỏi từ đâu đến. Sau đó đại thiếu gia nhà hắn liền nổi cáu với hắn, hết phồng má đến bĩu môi nói hắn bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt để người ta mang con đến tận nhà.

“Về nhà thôi”

Lý Liên Hoa cười khẽ, ôm hai đứa trẻ lên không chần chừ nữa mà trở về.

Hầm băng.

Đã ba ngày, ba cây đinh đã được đóng lên người của Phương Đa Bệnh. Mỗi ngày một cây, gồm ba chỗ khác nhau. Vai trái, tay phải, đầu gối bên chân trái. Tần Kỳ vẫn như cũ lạnh nhạt rời đi sau khi đóng đinh, Phương Đa Bệnh dẫu muốn mắng hắn cũng không thể nào mắng ra tiếng. Cổ họng hắn quá đau, mà mắng riết cũng không có ích lợi gì.

“Lý Liên Hoa”

“Huynh rốt cuộc đang ở đâu?”

Phương Đa Bệnh thật sự không chịu nổi nữa, nếu cứ như thế này mãi thì không cần Tần Kỳ đóng đủ bảy đinh. Hắn cũng phải chết, cả người hắn đều lạnh, lạnh đến tận xương tủy như là muốn đem máu của hắn đông lại vậy. Máu của hắn không lưu thông nổi, nếu hắn dùng nội lực cũng là đau đến ngất đi.

Nơi này quá lạnh.

Sáng thì Tần Kỳ đóng đinh lên người hắn, tối đến thì ba cổ nội lực thay phiên nhau đánh trống trong người hắn. Phương Đa Bệnh cảm nhận như tứ chi, hai tay và hai chân của mình hoàn toàn không cử động được nữa.

Thà rằng, Tần Kỳ cứ một kiếm hay là một chưởng đánh chết hắn còn hơn. Chứ dày vò hắn như thế này, người không ra người mà ma không ra ma.

Hắn thật sự rất đau.

Lý Liên Hoa biết hắn đau không?

Đời trước, cho dù cùng Lý Liên Hoa giàu sinh ra tử nhiều lần. Bị biết bao nhiêu là thương, nhưng hắn đều cảm thấy xứng đáng đều không thấy cảm thấy đau.

Mà lần này, những vết thương này đều không phải hắn che chở Lý Liên Hoa mà nên. Nên hắn mới cảm thấy đau như thế này.

Dáng vẻ hắn chật vật như bây giờ, nếu Lý Liên Hoa nhìn thấy sẽ biểu hiện như thế nào nhỉ? Là cười nhạo hắn không biết bảo vệ chính mình, là lo lắng cho hắn đến ăn không ngon ngủ cũng không yên. Lý Liên Hoa đi thiên sơn rồi, Địch Phi Thanh với Bạch Kỳ An đều cùng hắn đồng hành. Lý Liên Hoa nhất định sẽ không trọng thương, dù là thế nhưng hắn vẫn lo lắng cho Lý Liên Hoa.

________end chương 36________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟎𝟖.𝟏𝟐.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com