Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

37. thiên mệnh khó tránh

𝟑𝟕

. . .

「Thiên mệnh là gì? Ta không tin thiên mệnh, càng không tin vào số phận, ta chỉ tin tưởng chính bản thân mình」

. . .

Thiên cơ đường.

Tần Kỳ phái một đội quân tinh nhuệ đến Thiên Cơ sơn trang, hắn muốn một lần thống nhất giang hồ diệt toàn bộ người trong Thiên Cơ sơn trang.

Phương Đa Bệnh cũng bị hắn trói trên cây thánh giá, hiên ngang mà bị treo ở đó. Tần Kỳ biết, chỉ cần nắm tốt con cờ trong tay mình hắn sẽ không thua, có tính mạng Phương Đa Bệnh trong tay, người của Thiên Cơ sơn trang từ trên xuống dưới không ai dám làm càn hay phản công.

“Tiểu Bảo!!”

“Phương Tiểu Bảo!”

Phương Đa Bệnh vốn là đang nhắm mắt, hắn lại nghe loáng thoáng thấy giọng của nương và tiểu di. Phương Đa Bệnh hắn không biết tình hình hiện tại của chính mình, hắn vốn nên ở trong hầm băng mới đúng. Hắn hôn mê mấy ngày, Tần Kỳ có đến hắn cũng không biết.

Phương Đa Bệnh cố mở mắt ra, đường nhìn của hắn mờ lắm thấy không rõ vật thể. Hắn muốn cử động, cư nhiên phát hiện mình hiện tại đang bị trói bằng dây xích sắt. Hắn mệt mỏi mà mở miệng.

“Tần Kỳ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Phương Đa Bệnh, ngươi không nhìn thử xem ai đang đứng trước mặt của ngươi à?”

Nghe người kia nói thế, Phương Đa Bệnh nhíu chặt chân mày. Vừa nãy không phải ảo giác, hắn nghe rõ thấy giọng của nương với dì tiểu di. Hắn suy nghĩ lại, dùng hết sức mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước mới phát hiện.

Hà Hiểu Huệ, Hà Hiểu Phượng còn có Triển Vân Phi đứng ở hàng đầu. Sau lưng của bọn họ toàn là huynh đệ của Thiên Cơ sơn trang.

“Dừng tay, Tần Kỳ tên khốn nạn này.”

Phương Đa Bệnh giãy giụa như muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, hắn không thể trơ mắt mà nhìn tất cả mọi người trong Thiên Cơ sơn trang ngã ở trước mặt hắn được. Hắn càng giãy giụa, Tần Kỳ càng cười khoái chí.

Hắn nói: “Phương Đa Bệnh a Phương Đa Bệnh, ta chính là muốn cho ngươi nhìn thấy từng người, từng người mà ngươi yêu quý nhất ngã xuống trước mặt ngươi đấy!”

Phương Đa Bệnh tay xiết thành nắm đầm, gằn giọng nói: “Tần Kỳ ta có làm ma cũng không tha cho ngươi, cho dù ta có chết cũng nguyền rủa ngươi cả đời này, vĩnh viễn về sau cũng không gặp lại Bạch đại ca. Bị đầy xuống tận mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn cũng không được luân hồi, đời đời bị người đời nguyền rủa thóa mạ!”

Phương Đa Bệnh vừa dứt lời, Tần Kỳ đã xuất hiện trước mặt hắn. Phương Đa Bệnh thật sự đã nói trúng chỗ tim của hắn, liền nổi cơn tức giận đến bóp cổ Phương Đa Bệnh.

“Miệng của ngươi thật là độc, ta cũng muốn xem thử hôm nay ta chết hay là ngươi chết.”

Hà Hiểu Huệ nhìn thấy Tần Kỳ tay khảm cổ Phương Đa Bệnh, lòng đau đớn vạn phần. Hà Hiểu Phượng cũng nhìn thấy, nàng nắm tay tỷ của mình trấn an.

“Bình tĩnh lại tỷ, chúng ta nghĩ cách cứu Tiểu Bảo!”

Khuyên là khuyên như thế, nhưng mà chỉ có nàng biết. Nàng vừa lo lắng vừa đau lòng cũng không kém gì Hà Hiểu Huệ, nhưng giờ phút này cũng không thể đau lòng được, bọn họ phải bình tĩnh mà nghĩ cách còn cứu Tiểu Bảo.

“Truyền lệnh ta! Toàn quân tấn công Thiên Cơ sơn trang, giết sạch toàn bộ, cho dù là con heo hay con chó cũng không tha!”

Tần Kỳ quát lớn, đội quân nghe lệnh hắn bắt đầu nâng cao binh khí trên tay chuẩn bị tấn công Thiên Cơ sơn trang.

Mà bên kia, người của Thiên Cơ sơn trang lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần tỷ muội Hà Hiểu Huệ với Hà Hiểu Phượng phất tay một cái. Cho dù phải liều cả cái mạng này, bọn họ nhất định bảo vệ Thiên Cơ sơn trang trên dưới bình an, giải cứu thiếu đường chủ của bọn họ.

“Ta xem ai dám!”

Một đạo bạch y từ trên trời mà giáng xuống đứng chính giữa hai bên. Mọi người còn chưa biết người này là ai, một hồng y cũng đã đạp khinh công từ trong rừng chạy đến.

“Hôm nay ai bước qua cánh cửa này liền chết!” Hồng y nam nhân hô lớn, hắn vừa dứt câu, từ phương hướng hắn vừa đến xuất hiện nhiều người mang theo cờ của Kim Uyên Minh.

“Địch minh chủ? Địch Phi Thanh?”

“A Phi!” Phương Đa Bệnh nhìn thấy Địch Phi Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, có Địch Phi Thanh ở đây thì tỷ lệ thương vong của Thiên Cơ sơn trang sẽ không nhiều.

“Bạch đại ca!” Phương Đa Bệnh liếc mắt liền nhận ra bạch y nam nhân kia là Bạch Kỳ An. Nếu đã có Bạch Kỳ An ở đây, Tần Kỳ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

“Ngươi lại dám đóng bốn cây đinh đó lên người của Tiểu Phương?”

Bạch Kỳ An nghe Phương Đa Bệnh kêu hắn, không nhìn thì tốt nhìn rồi mới phát hiện trên cơ thể của Phương Đa Bệnh đã đóng hết bốn cây đinh.

Địch Phi Thanh nghe Bạch Kỳ An nói đóng đinh, hắn cũng nhìn sang hướng Phương Đa Bệnh. Quả nhiên, Phương Đa Bệnh trên người không chỉ bình thường có thương, còn có đóng bốn cây đinh ở hai bả vai và hai đầu gối chân.

Bạch Kỳ An biết Địch Phi Thanh thắc mắc, hắn chậm rãi giải thích để tất cả mọi người ở đây cùng nghe.

“Đinh tiêu hồn, đinh này phải nói cực kỳ tà đạo. Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, rất ít người dùng cái này để đóng lên người khác. Sư phụ ta từng nói, người bị đóng đinh võ công dần dần toàn bộ mất hết. Không chỉ mất võ công thôi đâu, người bị đóng đinh không khác gì phế nhân, gân mạch đứt đoạn. . .”

Địch Phi Thanh lên tiếng cắt ngang, nghe có vẻ tà đạo đấy. Nhưng khi hắn nhìn đến Phương Đa Bệnh, đó không phải Phương Đa Bệnh vẫn còn sống đấy sao? Hơi thở tuy yếu, nhưng hắn chung quy vẫn còn một hơi thở. Nên hắn nêu lên suy nghĩ của mình.

“Phương Đa Bệnh vẫn còn sống”

Bạch Kỳ An nghe vậy, hắn cũng không thấy phiền mà trả lời câu hỏi Địch Phi Thanh:  “Tiểu Phương dù sống nhưng cũng coi như đã chết, mệnh hắn cũng không còn lâu. Tiểu Phương sống đến tận bây giờ sau khi đã đóng bốn đinh, toàn bộ đều dựa vào nội lực của hắn, của ta, của Tần Kỳ. . .”

“Không còn cách cứu vãn?”

“Ta chưa từng nghe sư phụ nói dùng cách gì có thể cứu, ta cũng không ngờ đến Tần Kỳ lại có đinh tiêu hồn. .”

Bạch Kỳ An hắn cái gì cũng không biết hết, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày chứng kiến người bị đóng đinh tiêu hồn. Hắn với Tần Kỳ là sư huynh đệ đồng môn, hắn biết rõ sư phụ hắn đã cấm hắn tất nhiên sẽ không động đến.

Vậy mà. . .

Phương Đa Bệnh quả thật rất xui xẻo, đụng phải hắn còn đụng phải Tần Kỳ. Nếu ngay từ đầu, hắn không gặp cũng không cố tình thay đổi số phận, kiếp này của Phương Đa Bệnh với Lý Liên Hoa cũng không khổ đến vậy. Là hắn nhúng tay vào, là hắn thay đổi thiên cơ. Bọn họ không đúng hạn gặp nhau, bọn họ lại ở bên nhau trong thời gian phải nói quá sớm.

Là hắn hại Phương Đa Bệnh ra nông nỗi này, cũng hại Lý Liên Hoa.

“Bạch đại ca, huynh đừng có tự trách chính mình. Đinh tiêu hồn thì làm sao chứ, ta hiện tại rất ổn cũng sống rất là tốt. Đừng lo cho ta, cũng đừng tự trách chính mình. Huynh đã làm rất tốt rồi”

Phương Đa Bệnh nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Bạch Kỳ An, hắn đành phải nói mấy lời khích lệ, trấn an. Đối với hắn, hắn hiện tại rất tốt. Dù đinh đóng vào, một thời gian sẽ rất đau thì sao chứ? Hắn vẫn còn sống đấy không phải sao?

Phương Đa Bệnh luôn lạc quan như thế, cho dù trong mọi tình huống nào. Chỉ cần còn sống, vẫn có cơ hội để cứu vãn. Chưa phải cuối cùng thì tốt nhất đừng nên từ bỏ.

“Bạch đại ca, A Phi, bằng mọi giá phải thay ta bảo vệ mọi người trong Thiên cơ sơn trang. Chỉ cần Thiên Cơ sơn trang còn, ta còn.”

Phương Đa Bệnh thu hết tất cả mọi người từ Thiên Cơ sơn trang, đến cả Bạch Kỳ An hay Địch Phi Thanh đều thua hết vào trong đáy mắt.

Hắn muốn mọi người bình an, mọi người muốn hắn bình an. Chúng ta nhất định còn sống, không thể để cho Tần Kỳ đạt được ý muốn.

“Nói thật nhiều, ta tiễn ngươi một đoạn!”

Tần Kỳ nói xong, từ trong lòng bàn tay xuất hiện một cây đinh. Hắn đứng ở Phương Đa Bệnh không xa, gần như là đứng đối diện nhau.

Tần Kỳ vừa phóng đinh, một đạo kiếm như xé gió bay tới đánh bay cây đinh của Tần Kỳ.

Toàn bộ mọi người có mặt ở đây hết sức kinh ngạc, tìm kiếm rồi nhìn đến phương hướng người vừa chắn ngang cây đinh gần trong gang tấc đó.

________end chương 37________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟎𝟐.𝟎𝟏.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com