Chapter 559. Thế gian này sẽ ra sao đây(4)
Lâm Tố Bình hai mắt sáng rỡ khi nhìn thấy các dược liệu được xếp chồng lên nhau một cách ngay ngắn.
'Tất cả các dược liệu đều không phải dạng tầm thường'
Mặc dù không phải là những linh dược thiên cổ nhưng việc tìm kiếm các dược liệu này rõ ràng là không hề dễ dàng.
Ào ào!!
Những viên bảo thạch lam sắc được đổ ra từ chiếc bao cuối cùng. Lâm Tố Bình khẽ lẩm bẩm với ánh mắt kinh ngạc.
"Cái này chẳng phải là Băng Tinh hay sao?" "Đúng vậy"
"Vậy là đạo trưởng đã đến Bắc Hải để tìm thứ này?"
"Đúng vậy"
"Thì ra đạo trưởng không phải là kẻ lừa đảo" "Cái tên sơn tặc khốn kiếp này? Ta đã bảo là ta không phải là lừa đảo từ nãy đến giờ rồi mà?"
Khi Thanh Minh trợn mắt lên. Lâm Tố Bình
giả vờ ho khan một cách gượng gạo rồi quay đầu đi chỗ khác.
Đúng là vừa đánh trống vừa la làng. Nhưng chẳng phải có câu kẻ mạnh luôn đúng hay sao?
"Nhưng mà..."
"Có chuyện gì?"
"Hình như màu sắc của nó hơi khác với những viên Băng Tinh khác một chút thì phải?"
"À, cái này ư?"
Thanh Minh nhìn vào đống Băng Tinh đầy ắp. Có một viên có màu lam nhạt khác với những viên Băng Tinh khác. Nó đã mất đi khá nhiều nguyên khí vì bị tiêu hao trong nghi thức hồi sinh Thiên Ma.
"Viên Băng Tinh này là hàng cực phẩm. Ta đã đặc biệt mang nó về đây là vì nhà ngươi đấy."
"...Trông nó có vẻ không tốt lắm thì phải?" "Ẩy. Bộ nhà ngươi bị lừa suốt hay sao mà đa nghi thế?"
Đương nhiên, Lâm Tố Bình không phải là hạng người suốt ngày bị lừa. Bởi vì trên thế
gian này làm gì có mấy kẻ gan to đến mức dám lừa gạt cả Lục Lâm Vương đâu chứ. Vậy nhưng vấn đề là có lẽ một trong những kẻ hiếm có đấy lại đang ở ngay trước mặt hắn ta lúc này.
"Vậy là đạo trưởng sẽ dùng những thứ này để tạo ra Hỗn Nguyên Đan phải không?"
"Đúng là như vậy"
"Ồ hô. Quả nhiên là Hoa Sơn.Ta nghe nói rằng phương pháp luyện đan của đạo gia rất khác biệt so với các môn phái thông thường. Vậy ai sẽ là người luyện đan thế?"
"Chính là ta"
"Hả?"
"Là ta"
Một cơn co giật nhẹ xuất hiện trên mặt của Lâm Tố Bình.
"Đạo trưởng ư?"
"ừm"
"Không phải là người khác mà chính là đạo trưởng?"
"ừm. Ta đã nói rồi mà"
"Thật sự là..đạo trưởng ư?"
"Cái tên sơn tặc này!"
Thanh Minh trợn ngược mắt lên một lần nữa. Nhưng lần này Lâm Tố Bình có vẻ có rất nhiều điều muốn nói.
"Hoa Sơn có nhiều đệ tử như vậy. Tại sao nhất định phải là đạo trưởng luyện đan chứ?" Thanh Minh có đáng tin cậy hay không ư? Điêu đó cũng còn tùy vào lĩnh vực nữa.
Nếu nói về đánh đấm thì Thanh Minh sẽ là người đáng tin cậy nhất thế gian này.
Nhưng nói về những việc cần đến sự tỉ mỉ thì hắn lại là kẻ dở tệ không ai sánh bằng.
Vậy mà thứ quyết định đến mạng sống của Lâm Tố Bình lại do Thanh Minh làm ra ư? "Trừ ta ra thì không ai có thể làm được" "....Nguyên Thủy Thiên Tôn hỡi ôi"
Giọng nói hô đạo hiệu trong vô thức của Lâm Tố Bình đầy run rẩy bất an.
"Sẽ, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Nhà ngươi không tin ta à?"
Lần đầu tiên trong đời Lâm Tố Bình cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng thực sự. Keeng!
Quách Bình bị thanh kiếm của Chiêu Kiệt đánh trúng. Hắn hét lên một cách thảm thiết
rồi ngã xuống mặt đất.
"A, ặc! Hông của ta"
"Chậc chậc chậc"
Chiêu Kiệt tặc lưỡi cúi xuống nhìn Quách Bình đang lăn lộn đau đớn.
Không riêng Quách Bình, rất nhiều người đã bị Chiêu Kiệt đánh bại. Tất cả các đệ tử đời ba tập trung tại sân tập võ đều đang ở trong tình trạng quằn quại đau đớn.
"Đầy rẫy những sơ hở. Rốt cuộc thời gian qua mọi người đã luyện tập thế nào mà thực lực lại giảm đi thế này?"
Chiêu Kiệt cao giọng hét lớn. Tất cả các các môn đồ đầu cúi đầu trước lời quở mắng đầy nghiêm khắc của Chiêu Kiệt.
Một cảm xúc kỳ lạ lướt qua trong tâm trí Chiêu Kiệt khi nhìn thấy quang cảnh này. 'Chính là cảm giác này'
Nghĩ lại thì Chiêu Kiệt là người đã phải chịu uất ức nhiều nhất suốt quãng thời gian qua. Mặc dù cùng là đệ tử đời ba nhưng hẳn là người mang bối phận đứng thứ hai.
Nói một cách khác thì trong số các đệ tử đời ba ngoại trừ Nhuận Tông ra thì hắn là lớn
nhất.
Nếu như là ở một môn phái thông thường thì mặc dù không thể lên mặt với các bối tử ở trên nhưng ít nhất hắn vẫn có thể ra vẻ ta đây với những đệ tử đời ba khác.
Vậy nhưng...
'Tại sao nhất định ta phải đi chung với mấy lão già kia chứ'
Cứ mỗi lần xảy ra chuyện là hắn lại phải lẽo đẽo đi theo Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông. Vì vậy mà hắn luôn luôn bị đối xử như em út ở khắp mọi nơi.
ơ?
Chẳng phải Thanh Minh và Đường Tiểu Tiểu có bối phận nhỏ hơn hắn ta hay sao ư? Chuyện đó thì có ý nghĩa gì chứ?
Dù sao thì khi nhìn thấy hình ảnh các sư đệ sợ hãi trước bản thân, hắn cuối cùng cũng có thể lấp đầy cái tâm trạng thiếu thốn trong suốt quá trình đi xa vừa rồi.
"Rõ ràng là ta đã nói là các đệ không được lười biếng luyện tập rồi mà nhỉ?"
"Đệ, đệ thực sự đã rất chăm chỉ luyện tập rồi mà"
"Thực sự là đệ đã luyện tập đến mức lưng sắp gãy cả ra thật mà. Quan chủ Vân Kiếm cũng đã thừa nhận điều đó"
"Bọn đệ sợ khi sư huynh quay trở về sẽ nổi giận nên đã không dám lười biếng dù chỉ một ngày"
"Mấy cái tên này, đừng có mà bốc phét nữa" "Bọn đệ nói thật mà!"
Chiêu Kiệt nghiêng nghiêng đầu khi đám Thanh Tử bối tụ lại không ngừng kêu oan ức. "Thật ư?"
"Vâng ạ"
"Nhưng tại sao vẫn yếu vậy?"
Những cảm xúc không nói nên lời bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của các Thanh Tử bối.
'Sao huynh ấy không chết quách đi cho rồi' 'Vì vậy mà ta luôn ghét mấy đứa được gọi là thiên tài'
'Nhìn cái mặt của huynh ấy kìa. Rõ ràng cái biểu cảm đó là không hiểu thật đây mà?' Khi đám Thanh Tử bối rơi vào tuyệt vọng, Chiêu Kiệt nghiêng nghiêng đầu thắc mắc. "Không phải chứ? Rõ ràng là các đệ đã yếu
hơn hồi trước khi ta Bắc Hải mà nhỉ?" "Không phải thật mà!"
"Các chủ Võ Các đã nói rằng ngài ấy rất hài lòng với thành quả luyện tập của bọn đệ đấy" "..Chuyện gì thế này?"
Đang lúc Chiêu Kiệt đang chìm trong những suy nghĩ rằng có gì đó sai sai thì Nhuận Tông cũng bắt đầu đi bộ về hướng này.
"Rốt cuộc là tại sao lại thế này?"
"A, sư huynh. Sư huynh đến đúng lúc lắm" "Làm sao?"
"Mấy cái tên này rõ ràng là đã lười biếng luyện tập. Vậy mà bọn chúng cứ liên mồm phủ nhận"
"Hửm?"
Nhuận Tông cau mày rồi chìa tay ra.
"Đưa ta xem nào"
"Vâng"
Chiêu Kiệt nhanh chóng đưa thanh mộc kiếm trong tay cho Nhuận Tông. Nhuận Tông cầm thanh mộc kiếm với tư thế thoải mái, hắn hếch cằm về phía Tống Hạo.
"Xông vào thử xem"
"...Sư huynh. Đệ mới vừa bị đánh một trận
xong..."
"Nhanh lên"
Tống Hạo càu nhàu đứng dậy khỏi vị trí. Ngay khi hắn cầm thanh kiếm lên, khí thế không thể xem thường bộc phát ra từ cơ thể hắn.
"Yaaaaaa!!!"
Hắn nhanh chóng lao vào hướng thanh kiếm về phía đầu của Nhuận Tông.
Mũi kiếm của hắn trong chốc lát tạo ra hàng chục kiếm ảnh bắt đầu bao phủ lấy
toàn thân Nhuận Tông.
Vậy nhưng.
Phẳtt
Ngay khi thanh kiếm của Tống Hạo gần như đã có thể chạm vào được cơ thể của đối phương, thanh kiếm của Nhuận Tông vốn dĩ không hề nhúc nhích ngay tức khắc biến mất nhanh như Thiểm Điện lao về phía Tống Hạo. Cạch!
Thanh mộc kiếm của Tống Hội trong chốc lát rơi khỏi tay bay lên trời rồi quay tròn.
Bịch!
Nhuận Tông đặt thanh kiếm gỗ lên vai của
Tống Hạo rồi cau mày.
"Hừm"
Tất cả mọi người khi chứng kiến cảnh tượng đó đều há hốc miệng kinh ngạc.
"Chỉ với một nhất chiêu..."
"Vốn dĩ chênh lệch thực lực giữa bọn họ không lớn như thế này"
"Thiên địa ơi, thanh kiếm đã bị đánh bật đi một cách dễ dàng"
Việc thanh kiếm của một kiếm tu bị bay lên không trung trong nhất kích không phải là việc có thể làm chỉ bằng sự chênh lệch về thực lực.
Chiêu Kiệt từ lâu đã được tất cả mọi người công nhận là người có năng lực nhất Thanh Tử bối. Nhưng Nhuận Tông thì không, vốn dĩ thực lực của Nhuận Tông cũng không hơn là mấy so với các Thanh Tử bối khác.
"Đệ đã nói rồi mà! Mấy cái tên tiểu tử này toàn chơi thôi!"
"Đệ yên lặng xem nào"
Nhuận Tông nhìn các môn đồ khác bằng khuôn mặt hết sức nghiêm trọng rồi lại gật đầu một cách nặng nề.
"Ta phải đi gặp Bạch Thiên sư thúc mới được"
Sóng sánh.
Mái tóc mềm mượt của Bạch Thiên tung bay trong gió. Y phục trắng tinh đến lóa cả mắt tung bay uyển chuyển.
'Trắng gì mà sáng quá!'
'Sáng gì mà chói lóa!'
Đương nhiên Bạch Thiên không hề đánh mất sự thanh cao trong suốt hành trình dài vừa rồi. Nhưng dù vậy thì so với tiêu chuẩn của hắn thì bộ dạng bây giờ vẫn là vô cùng thiếu sót. Hắn mới chỉ mới quay trở về Hoa Sơn chưa được hai ngày. Nhưng chỉ bằng ngần ấy thời gian thôi cũng đã đủ để hẳn biến mình thành một con thú có bộ lông trắng mềm mượt. 'Thiên địa ơi, thậm chí không có một nếp nhăn nào trên áo cả'
'Hình như y phục của sư thúc ấy được làm từ chất liệu khác so với chúng ta thì phải. Đừng nói là được may riêng đó nha?'
"Có chuyện gì vậy?"
Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đang ngơ ngác nhìn Bạch Thiên như hắn tỏa ra hào quang
phía sau lưng.
'Ta cứ tưởng sư thúc là tiểu sư phụ Tuệ Nhiên kia đấy'
'Sao lại lấp lánh như vậy được chứ?'
Nhuận Tông lắc lắc đầu rồi mở lời.
"CÓ một chút vấn đề ạ....Có chuyện này con nhất định phải báo cáo với thúc mới được" "Ngồi xuống đi"
Bạch Thiên chỉ tay về phía trước. Hai người không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
"Báo cáo? Chúng ta mới trở về chưa được bao lâu mà lại xảy ra chuyện nữa rồi ư? Lẽ nào lại là... Thanh Minh?"
"Không phải ạ"
Ngay khi nhắc đến cái tên Thanh Minh, hào quang phía sau lưng Bạch Thiên dường như đã trở nên yếu ớt đi một chút.
"Không phải là chuyện liên quan đến Thanh Minh đâu nên người hãy cứ yên tâm"
"Thật là may mắn thay. Dạ dày của ta bây giờ mới ổn hơn một chút"
Quầng thâm dày đặc phủ dưới đôi mắt của Bạch Thiên.
Hai người thở dài. Tất nhiên họ cũng đã vì tên
tiểu tử Thanh Minh mà vất vả đến mức tưởng chừng như thủng cả dạ dày. Nhưng những điều đó có thể so sánh được với nỗi khổ tâm mà Bạch Thiên phải chịu đựng kia chứ? Trong giây lát, khuôn mặt mệt mỏi của Bạch Thiên đã trở nên nghiêm túc.
"Vậy là chuyện gì?"
"Hừm...."
Khuôn mặt cảu Bạch Thiên sau khi nghe báo cáo lập tức trở nên cứng đờ.
"Chênh lệch ư..."
"Vâng"
Nhuận Tông chầm chậm cúi đầu.
"Sau khi đấu tay đôi, con nhận ra rằng không phải là các sư đệ không có tiến bộ. Cơ thể cũng có sức mạnh hơn, kiếm pháp rõ ràng cũng ngày càng trở nên tinh xảo"
"Vậy hả?"
"Vâng. Nhưng mà...có cái gì đó không được mạch lạc"
"Hừm..."
Bạch Thiên quay sang nhìn Chiêu Kiệt. Hắn ngay lập tức gật đầu cật lực.
"Chính là cái cảm giác đó ạ. Đúng là các sư
đệ đã tiến bộ nhưng mà...con lại không cảm nhận được sự sống động trong đường kiếm của các đệ ấy"
Chiêu Kiệt ngừng lại trong giây lát. Hắn suy nghĩ hồi lâu rồi lại mở lời.
"Con không thể nói ra những lời này cho các sư đệ. Nhưng con thậm chí có cảm giác rằng Tiểu Tiểu còn mạnh hơn các sư đệ nữa" Đường Tiểu Tiểu mới nhập môn Hoa Sơn được bao lâu chứ?
Đương nhiên, nàng ta đã không lười biếng dù chỉ một ngày. Hơn nữa nàng còn tập luyện với cường độ cao đến mức các đệ tử đời hai và đời ba khi trông thấy nàng tập luyện sẽ cảm thấy chột dạ và hổ thẹn.
Nhưng nếu như xem xét một cách lạnh lùng thì rõ ràng là thực lực của nàng ta không thể nào vượt qua được đệ tử đời ba được.
Vậy nhưng Chiêu Kiệt lại nói rõ ràng là cảm nhận được như vậy.
"Hừm"
Bạch Thiên nghe thấy những điều đó đã lặng lẽ gật đầu.
"Ta hiểu các con nói gì rồi. Ta cũng có cảm
giác giống như vậy"
"Sư thúc cũng đấu tay đôi với những người khác rồi ạ?"
"Không có tên tiểu tử Thanh Minh thì ta là người phải làm chuyện đó. Việc đại đệ tử dẫn dắt các sư đệ khác chẳng phải là một việc đương nhiên hay sao?"
Bạch Thiên nhìn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt bằng khuôn mặt đã tối đi một chút và nói. "Trước tiên ta có thể chắc chắn một điều. Trong thời gian chúng ta không ở đây, các sư huynh đệ không hề lười biếng luyện tập. Khách quan mà nói, thực lực của bọn họ cũng đã tiến bộ rất nhiều"
"...Nhưng mà?"
"Vấn đề là ở góc nhìn"
"Dạ?"
Nụ cười cay đắng nở trên môi Bạch Thiên. Bọn họ đã đi qua ranh giới giữa sự sống và cái tên tại Bắc Hải.
Bọn họ đã cùng với đội quân tinh nhuệ của Bắc Hải Băng Cung - 1 trong Tắc Ngoại Tứ Cung đánh cược cả tính mạng để chiến đấu. Thậm chí bọn họ còn đánh nhau với các các
trưởng lão của Băng Cung nữa.
Chỉ như vậy thôi ư?
Bọn họ đã phải nghiến răng chiến đấu với lũ giáo đồ Ma Giáo - những kẻ hoàn toàn có khả năng quét sạch Băng Cung trong chốc lát. Mặc dù bọn họ đã hợp công nhưng dù sao việc quyết chiến với giáo chủ Ma Giáo vẫn luôn là một nỗi sợ khủng khiếp.
Thanh kiếm của các sư huynh đệ được huấn luyện một cách thông thường đương nhiên sẽ không vừa mắt đối với bọn họ.
"Mặc dù có cùng xuất phát điểm nhưng những kẻ đi được một trăm trượng khi quay đầu lại nhìn về những kẻ chỉ mới đi được mười trượng sẽ cảm thấy bọn họ vẫn chẳng đi được bao nhiêu so với điểm xuất phát"
"A "
Chiêu Kiệt gật đầu như đã hiểu ra. Nhưng có vẻ như Nhuận Tông vẫn chưa thể thỏa mãn với lời giải thích đó.
"Chúng ta đi Bắc Hải, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đã tu luyện nhiều hơn những người khác. Mặc dù việc kéo xe ngựa cũng là một hình thức tu luyện. Nhưng những
đệ tử Hoa Sơn còn lại cũng khổ luyện không ít. Vậy nhưng vẫn xảy ra chênh lệch thực lực lớn. Việc này chẳng phải là vấn đề hay sao?" "Đương nhiên rồi"
Bạch Thiên gật đầu đầy dứt khoát.
"Đây là vấn đề mà chúng ta nhất định phải giải quyết"
"Nhưng phương pháp thì..."
"Hừm"
Bạch Thiên vươn vai nhắm mắt lại suy nghĩ. Và rồi hắn bắt đầu toát ra khí thế hiên ngang của một đại đệ tử Hoa Sơn.
Khí thế của hắn áp đảo đến mức, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt chỉ có thể co rúm lại.
'Sư thúc...'
'Từ khi nào lại thành ra như thế này?'
Ngay lúc đó, Bạch Thiên nói bằng một tông giọng có phần nguy hiểm.
"Chỉ cần tìm ra cách là được rồi. Nơi này là Hoa Sơn. Có thể có vấn đề gì được chứ?'' "Vâng!"
"Đúng vậy ạ, sư thúc"
Hai người hoàn toàn bị cảm động trước khí thế hiên ngang đó. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt
háo hức mong đợi cái phương pháp mà Bạch Thiên đã nghĩ ra.
Và rồi giọng nói của Bạch Thiên vang lên. "Các con đi đi"
"Vâng!"
"Gọi tên tiểu tử Thanh Minh đến đây cho ta" Khuôn mắt tràn ngập sức sống của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông ngay lập tức trở nên ủ rũ. "Nhanh lên"
Đã như thế này thì....thì tại sao sư thúc lại tỏa ra các khí thế như vậy làm gì chứ?
Điên mất thôi, thật tình mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com