Chapter 569. Hoa Sơn sẽ bị diệt vong mất. (4)
Chapter 569. Hoa Sơn sẽ bị diệt vong mất. (4)
"Cho cả Trung Nguyên biết chuyện này ư"
"Phải"
Hồng Đại Quang ngơ ngác nhìn tờ giấy Thanh Minh đưa...
"Cái này á"
"Phải"
"Nhưng đây là ấn ký của Lục Lâm Vương mà? Tại sao Hoa Sơn lại"
"À, Lục Lâm Vương đang ở Hoa Sơn mà"
"Ai cơ"
"Lục Lâm Vương."
"Ai cơ"
"ơ, cái lão già này, ngươi bị điếc à"
Hồng Đại Quang há hốc miệng kinh ngạc nhìn Thanh Minh.
"Tại sao Lục, Lục Lâm Vương lại đến đây chứ?" "Thì hắn cứ thế tới thôi?"
"Cứ thế?"
Hồng Đại Quang trợn ngược mắt, hét lên trong lòng.
'Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trên cái đỉnh núi này vậy?'
Thế nhưng Thanh Minh lại tặc lưỡi như thể phản ứng của hắn phiền chết đi được.
"Chính vì vậy nên ta mới muốn nhờ mấy tên ăn
mày các ngươi phao tin chuyện này đi khắp nơi. Khắp mọi ngóc ngách Trung Nguyên."
"Hoa Sơn Thần Long. Tuy ta đúng là phân đà chủ của Cái Bang thật, nhưng ta cũng đâu đủ sức huy động toàn bộ ăn mày khắp Trung Nguyên."
"À, chuyện đó thì ngươi không cần lo đâu." "Hửm?"
Thanh Minh tươi cười giúp Hồng Đại Quang giảm bớt lo lắng.
"Dù sao thì ta cũng đã nghĩ lão không làm được. Nên ngay từ đầu ta đâu có mong đợi gì."
Hai má của Hồng Đại Quang co giật liên hồi.
"ơ Sao ngươi có thể nói những lời như vậy..." "Thực tế nó là như vậy, ta còn biết làm gì được chứ? Nói tóm lại ngươi không cần lo đâu. Bởi vì ta đâu có kì vọng vào ngươi. Ngươi chỉ cần làm những gì ngươi có thể làm là được rồi."
Rõ ràng hắn đang giúp ta vơi bớt áp lực.
Mà sao dạ dày của ta lại vặn xoắn hết cả lên thế này?
"Vậy, vậy tin đồn..."
"Ngoài lão ra thì vẫn còn người khác loan tin đồn nữa mà. Càng nhiều cái miệng càng tốt."
"Khừ. Ta biết rồi."
Hồng Đại Quang thở dài.
'Hình như càng ngày tên khốn này càng coi mình là kẻ bất tài vô dụng thì phải.'
Đúng là quá não nê.
Cảm giác như cái tên mặt còn bụ hơi sữa suốt ngày chạy đến gọi đại thúc, đại thúc
Hửm?
Nhưng mà ngay từ đầu làm gì có chuyện đó đâu nhỉ?
A, có chứ! So với bây giờ thì khi đó hắn còn giống người hơn đấy!
'Dù sao thì cũng có thể lắm chứ.'
Nghĩ lại thì chuyện này xảy ra không phải là do tính cách của Thanh Minh có vấn đề.
À không, ý ta không phải là tính cách của hắn không có vấn đề, mà rất có vấn đề là đằng khác, thế nhưng nguyên nhân của chuyện này lại không bắt nguồn từ tính cách ấy của hắn.
Nếu so với lần đầu tiên Hồng Đại Quang gặp Hoa Sơn Thần Long, thì dùng câu nói tang điền bích hải để chỉ vị thế của Hoa Sơn hiện giờ quả cũng không ngoa.
Hoa Sơn trong quá khứ là một nơi mà ngay cả một phân đà chủ tầm thường như hắn cũng có thể xử lý rất dễ dàng. Thế nhưng chức vụ phân đà chủ của hắn bây giờ lại không đủ để nhận và cung cấp cho Hoa Sơn tất cả thông tin họ mong muốn.
'Ta phải bàn lại chuyện này với Bang Chủ mới được.'
Việc tạo dựng được lòng tin với Hoa Sơn là một vấn đề rất quan trọng. Tuy Cái Bang là một thành viên trong Cửu Phái Nhất Bang, thế nhưng, sức mạnh của Cái Bang lại nằm ở các nguồn thông tin. Nếu như để vuột mốt con cá béo bở Hoa Sơn, thì chắc chắn, địa vị của Cái Bang trên giang hồ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
"Vậy ta chỉ cần lan truyền cái này là được chứ gì?" "À, nhân tiện ngươi gửi cả cái này nữa nhé." "Hửm? Tới đâu?"
"Cái này cho Hữu Linh Môn, còn cái này cho Đường Môn."
"Hữu Linh môn và Đường Môn ư?"
"Phải."
Gương mặt Hồng Đại Quang bừng bừng lửa giận. 'Ngươi có biết nơi đó ở đâu không hả?! Cái tên này, tại sao sau khi từ Bắc Hải trở về là ngươi chẳng còn chút khách sáo nào nữa vậy!'
Ngươi tưởng chuyển thư tới các môn phái ở phía Nam Trung Nguyên dễ dàng lắm sao?
Thế nhưng Hồng Đại Quang lại chẳng thể nói việc này rất khó được.
'Nếu cứ ở với hắn thì mình sẽ trở thành một kẻ vô năng thật mất thôi.'
Cuối cùng hắn chỉ biết lén lút nhìn Thanh Minh sau khi nhận lấy lá thư Thanh Minh đẩy tới.
"Mà rốt cuộc ngươi lại định gây ra chuyện gì nữa vậy?"
Gây cái gì mà gây?
"À không, nhưng ta cảm thấy tình huống này khá hiếm gặp mà?"
"Làm sao? Ngươi định lon ton chạy về báo cáo cho lũ Cửu Phái Nhất Bang à?"
Thấy Hồng Đại Quang nhất thời cứng họng, Thanh Minh bật cười.
"Hừ, chuyện đó thì tùy lão thôi."
Trái tim của Hồng Đại Quang lạnh buốt như có một lớp băng đang bao phủ.
Cái tên này?'
Tuy lời lẽ của hắn không có gì đặc biệt, thế nhưng, mỗi một lời hắn nói ra lại khiến Hồng Đại Quang chết lặng.
"Chắc Cái Bang rất quan tâm tới việc này phải không?"
"Cái Bang? Chứ không phải Cửu Phái à?"
"ơ cái lão ăn mày này, lão có đúng là ứng cử viên cho chức Bang Chủ tương lai thật không đấy?" "Ta xin lỗi."
Hồng Đại Quang gãi đầu trước ánh mắt nghi ngờ của Thanh Minh.
Hắn đã lớn lên giữa những lời khen rằng hắn là người thông minh, có trí nhớ tốt, ấy vậy mà chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần nói chuyện với Thanh Minh, hắn lại như biến thành một kẻ ngốc.
"Cái Bang tăng phí bằng cách nào?"
"Chuyện đó... nếu bọn ta có thông tin người khác không có..."
"Vậy lão phải làm cách nào để tăng tiền phí lên?" Hồng Đại Quang mím chặt môi.
"Tất cả các nguyên tắc trên thế gian này đều như vậy. Lão hãy nhớ cho kĩ đấy."
Thanh Minh bật cười rồi lọc cọc bước đi.
Hồng Đại Quang nhìn theo bóng dáng hắn rồi bất giác mỉm cười.
'Có khi một bầy rắn quỷ quyệt đang làm tổ trong
bụng hắn mất.'
Rồi hắn quay người nhanh chóng xuống núi.
"Hể?"
"Sao, sao tự dưng lại thành ra thế này?"
"Chẳng lẽ linh đan không có công hiệu sao? Rõ ràng hắn đã đỡ rồi mà?"
Nhóm Bạch Thiên vừa bước vào trong điện các đã giật mình lùi lại khi nhìn thấy tình trạng của Lục Lâm Vương.
Hai hốc mắt hắn trũng sâu xuống cằm, sắc mặt trắng bệch nhợt nhạt không chút máu. Đôi môi trắng nhợt, gương mặt thì loang lổ sần sùi một cách kỳ quái, biểu cảm thì hệt như một trung thần mất nước.
'Nếu đã đau khổ đến mức này...'
'Ai ui, ta thật không muốn tưởng tượng nữa.'
'Chỉ một tên Thanh Minh thôi đã khiến hắn khổ sở như ở dưới địa ngục rồi, bây giờ còn có thêm cả Huyền Linh trưởng lão nữa.'
Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Lâm Tố Bình bằng ánh mắt thương cảm khi nghĩ đến những gì hắn phải trải qua.
Đúng lúc ấy, Lâm Tố Bình vô lực quay đầu lại nói. "...Mời... ngồi..."
"Vâng."
"Ngài không sao chứ?"
Lâm Tố Bình ngước mắt lên nhìn bầu trời thay vì trả lời câu hỏi đó.
"Nhân sinh..."
Tại sao ngươi có thể dễ dàng thốt ra lời ấy như vậy chứ?
Bây giờ chỉ cần quay đầu lại là ta sẽ nhìn thấy cõi Niết Bàn luôn đấy...
"Đến rồi thì mau ngồi đi."
Thế nhưng ở đây lại có kẻ khiến hắn không thể không quay đầu.
Thanh Minh tươi tắn nhìn Lâm Tố Bình, hắn vừa xé khô bò vừa nhai nhóp nhép.
Rồi hắn xé một miếng khô bò nhỏ, rất chi là nhỏ đưa cho Lâm Tố Bình.
"Ăn không?"
Lâm Tố Bình vươn bàn tay chẳng còn chút sức lực nào nhận lấy 'mẩu' khô bò Thanh Minh thảy tới. Thế nhưng.
Vút!
Một thứ trắng muốt bay vút tới, nhanh như chớp giật lấy mẩu khô bò trong tay hắn.
Bạch Nhi giật lấy mẩu khô bò trong tay hắn, ăn ngấu nghiến.
'Cả người cả thú đều...'
ở nơi này chẳng có thứ gì đàng hoàng cả.
"Khụ."
Đúng lúc ấy Huyền Tông ho một tiếng, bước vào nhìn Huyền Linh.
"Đã bàn bạc xong chưa?"
"Cả hai bên đều rất hài lòng với thỏa thuận lần này."
Huyền Tông lén liếc nhìn Lâm Tố Bình, lại nhìn tới Huyền Linh.
Vừa nhìn thấy gương mặt sáng loáng rực rỡ của Huyền Linh, lại nhìn sang gương mặt như đã chết đói cả tuần của Lâm Tố Bình, là ông ta có thể hiểu đại ý của câu trả lời 'Cả hai bên đều rất hài lòng với thỏa thuận lần này' rồi.
'Bây giờ còn lừa đảo cả sơn tặc nữa cơ đấy.'
Tại sao một đạo nhân một đời cương trực bây giờ lại...
Huyền Tông không nói lặng lẽ ngồi xuống nhắm mắt lại. Trên thực tế, Huyền Tông cũng chính là kẻ đồng phạm khi đã ném Lâm Tố Bình cho hai con người kia.
Vì vậy một kẻ đồng phạm như ông ta chỉ có thể nói.
"ừm, cũng may là cuộc thỏa thuận đã diễn ra tốt đẹp."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
Lâm Tố Bình nhìn ông bằng đôi mắt trũng sâu, lập cập nói.
"Đúng.... đúng là rất tốt đẹp. Cảm tạ ngài. Tại hạ không biết phải trả nỗi oán hận... à không, mối ân huệ này như thế nào nữa..."
Huyền Tông hiền từ mỉm cười.
'Con người ai cũng giống nhau cả.'
Phong phạm thư sinh, nho nhã chẳng giống một tên sơn tặc chút nào của Lâm Tố Bình đã hoàn toàn biến mất sau khi hắn ở lại Hoa Sơn vài ngày. Bây giờ, trên gương mặt của hắn chỉ còn lại toàn cái ác và độc.
"Được rồi. Chúng ta vào chuyện chính thôi. Chính xác là Hoa Sơn có thể giúp được gì cho các hạ?" Lâm Tố Bình thở dài.
Cuối cùng cũng tới lượt hắn rồi.
"Sau khi bàn với các thuộc hạ, thì chúng ta phải tấn công ít nhất là ba sơn trại."
"Ba ư..."
"Tại hạ cũng không chắc. Tại hạ nghĩ cũng có thể là năm sơn trại."
"Năm ư?"
Đúng lúc ấy, Bạch Thiên khẽ giơ tay.
"Vâng."
"Ta có chỗ không hiểu nên Chẳng phải Lục Lâm có cả thảy Thất Thập Nhị Trại sao?"
"Đúng là vậy. Tuy nói Lục Lâm có Thất Thập Nhị Trại, nhưng trên thực tế, rất nhiều sơn trại nhỏ khác
cũng thuộc sự quản lý của Lục Lâm."
Bạch Thiên gật đầu trước lời giải đáp cặn kẽ của Lâm Tố Bình.
"Nếu Lục Lâm có cả thảy Thất Thập Nhị Trại, thì năm trại là một con số khá nhỏ mà? Việc năm sơn trại đó tạo phản sao là vấn đề nghiêm trọng tới vậy chứ?"
Lâm Tố Bình mỉm cười như thể đã dự đoán được trước câu hỏi ấy.
"Lý do rất đơn giản. Bởi vì sức mạnh của mỗi một sơn trại trong Thất Thập Nhị Trại không giống nhau. Hầu như sức mạnh của Lục Lâm nằm trong tay Thập Đại Sơn Trại đứng đầu. Gọi là Lục Lâm Thập Trại. Vậy nên sẽ không quá nếu ta nói rằng năm sơn trại đó chiếm một nửa sức mạnh của Lục Lâm."
"À "
Lâm Tố Bình phát ra một tiếng thở dài.
"Để đối phó với chúng, ta cần phải tập trung toàn bộ sức mạnh của năm sơn trại còn lại, thế nhưng, chỉ có hai trong năm sơn trại đó chắc chắn sẽ ủng hộ ta."
Thanh Minh nghe vậy thì cười toe toét.
"Đường đường là Lục Lâm Vương, vậy mà lại..." "Khừ. Tất cả cũng đều do căn bệnh của ta."
"Bệnh ư?"
"Chẳng phải ai cũng biết người mắc Cửu Âm Tuyệt Mạch đều sẽ chết yểu sao."
"Đúng là vậy."
"Ta cũng mắc phải căn bệnh đó, nên không thể sống được lâu. Vậy nên làm gì có ai ủng hộ ta? Nếu ta chết thì bọn họ sẽ mặc kệ ta chẳng thèm chôn cất nữa là."
"Vì vậy nên ta mới phải nhanh chóng ăn linh đan và khỏi bệnh..."
Vừa nói, hắn vừa nhìn Thanh Minh với ánh mắt tràn ngập sát khí.
Thấy thế, Thanh Minh chỉ huýt sáo rồi quay đầu đi. "Cũng có thể lắm chứ."
"Khừ..."
Lâm Tố Bình ôm ngực thở gấp.
"Dù sao thì bọn ta chỉ cần xử lý ba sơn trại đó là được chứ gì?"
"Phải, nói một cách đơn giản thì chính là như vậy." "Hừmm."
Thanh Minh gật đầu quay sang nhìn Huyền Tông. "Chưởng môn nhân."
"ừ."
"Con đã sai lão ăn mày lan tin rồi. Tin đồn sẽ rất nhanh được lan truyền tới những sơn trại đó thôi." "Vậy chúng ta không cần phải làm gì nữa đúng không?"
"Vâng."
Huyền Tông lặng lẽ gật đầu, nghiêm túc nói. "Huyền Thương. Huyền Linh."
"Vâng, Chưởng môn nhân."
"Các đệ hãy hoàn thành việc chuẩn bị xuất chinh vào sáng mai. Mau cho các đệ tử biết tình hình để quá trình chuẩn bị không bị gián đoạn!"
"Vâng! Chưởng môn nhân."
Đúng lúc ấy, Huyền Linh khẽ hỏi.
"Nhưng mà, Chưởng môn nhân. Chúng ta nên đưa bao nhiêu đệ tử đi đây?'
"Bảo tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng."
"Dạ?"
"Để một số ít đệ tử ở lại bảo vệ bổn sơn, nếu có thể, hãy đưa tất cả các đệ tử xuất chinh."
Khóe mắt Huyền Linh run rẩy.
Bởi vì ông ta hiểu những lời này có ý nghĩa gì.
Cho tới hiện tại, Hoa Sơn đã tham gia đại hội tỉ võ, đi tới Tắc Ngoại, nhưng đó chỉ là một số ít môn đồ. Thế nhưng chuyện này lại hoàn toàn khác.
Huyền Tông cương nghị nhìn tất cả mọi người, nói. "Các đệ tử hãy nghe đây."
"Vâng, Chưởng môn nhân!"
"Đã một trăm năm trôi qua kể từ khi Hoa Sơn suy yếu sau cuộc hỗn loạn khủng khiếp đó. Và đó cũng là khoảng thời gian Hoa Sơn đã hạn chế tối đa các
hoạt động bên ngoài để bảo vệ bổn sơn. Thế nhưng bây giờ, điều đó không còn cần thiết nữa."
Không chỉ Huyền Linh. Nơi đây chẳng có ai không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Ánh mắt các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu tràn ngập sự hưng phấn. Huyền Tông mỉm cười khi nhìn thấy những ánh mắt cương quyết đó.
"Bây giờ chính là lúc chúng ta cho thế gian thấy. Hoa Sơn mạnh hơn bọn họ tưởng."
"Vâng, thưa Chưởng môn nhân!"
Nhiệt huyết bùng cháy bên trong điện các.
Sau hàng chục năm, Hoa Sơn cũng đã bắt đầu mở cửa, bước một bước tiến lớn
ra giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com