Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1003. Lạ lẫm quá. (3)

Chapter 1003. Lạ lẫm quá. (3)
"Hộc, hộc... hộc... hộc!"
Bầu trời đã ngả vàng.
Nam Cung Đản nhận ra bầu trời đã thay đổi màu sắc tự khi nào, bầu trời trong mắt hắn hiện giờ đã thành một màu vàng chói mắt.
Không, không chỉ có bầu trời.
"Hộc... hộc..."
Tất cả mọi thứ thu vào tầm mắt hắn đều đã trở thành màu vàng độc nhất. Nói đúng hơn là hắn đang cảm thấy sắc màu trên thế gian này đang dần dần biến mất.
"Khư..."
Lúc đó, chân Nam Cung Đản vướng vào mỏm đá nhô lên. Cơ thể hắn ta cũng tự nhiên mà ngã nhào về trước.
Chính xác là suýt chút nữa hắn đã ngã lăn ra rồi.
"Úi chà!"

Trước khi cả người hắn kịp đổ ầm xuống, đã có một người chạy đến nắm lấy vai hắn kéo thẳng người lên.
"......."
Nam Cung Đản ngơ ngác nhìn người bên cạnh mình. Hắn ta là Nhuận Tông...?
Nam Cung Đản lập tức bày ra nụ cười thật tươi nhìn Nhuận Tông.
"Tại hạ vẫn còn sức, vẫn chưa gục được đâu. Nào, chúng ta tiếp tục chạy đi."
"......."
"Hả? Có chuyện gì sao?"
"... Ngươi."
"Vâng?"
Chân Nam Cung Đản mệt mỏi cất bước về trước.
Bịch. Bịch. Bịch. Bịch.
Hắn ta bắt đầu chạy đi, bộ dáng giống hệt một con rối bị vướng dây.
'Sao lại thành ra thế này chứ?'
Thật ra, sự tình bắt đầu vô cùng đơn giản...
** *

"Cá cược hả?"
"Đúng."
Thanh Minh cười tươi rói rồi nói.
"Ngươi nói là muốn bọn ta đối xử với các ngươi thật tử tế vì các ngươi là Nam Cung Thế, vậy thì làm qua loa cũng không phải đạo nhỉ. Hay là hãy thử xem các ngươi có đủ tư cách để ta làm vậy không nhé."
"......."
"Nếu các ngươi thắng thì ta sẽ nhả hết số tiền mà ta kiếm được, sau này sẽ không đụng đến một ngón tay của các ngươi."
"Thật, thật sao ạ?"
"Đổi lại, nếu bọn ta thắng, các ngươi không được than vãn nửa lời, chỉ cần nghe theo yêu cầu của ta là được. Đơn giản đúng không?"
Nam Cung Đản nhìn Thanh Minh với vẻ mặt thận trọng. "Nhưng mà đạo trưởng..."
"A a."
Thanh Minh phất tay tựa hồ đoán được Nam Cung Đản kia muốn nói gì. Bộ dạng của hắn trông như thể đang đuổi mấy con ruồi nhặng phiền phức vậy.

"Ta hiểu ngươi muốn nói gì. Ta cũng là người có lương tâm mà, lẽ nào lại cho lũ tiểu tử các ngươi giao đấu với ta."
"Vậy, vậy thì ai ạ?"
"Bọn họ."
Thanh Minh chỉ vào Ngũ Kiếm phía sau hắn.
"Và nếu tiến hành như một trận tỷ võ thì kết quả chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Vậy nên chúng ta làm gì đó cho công bằng đi. Công bằng nhé."
"... Công bằng á?"
"Đúng."
Thanh Minh vỗ tay cái chát rồi nói.
"Thi chạy."
"......."
Lúc đó, mặt Nam Cung Đản từ bối rối chuyển sang ngơ ngác, nhưng Thanh Minh thản nhiên bồi thêm.
"Quy tắc vô cùng đơn giản. Các ngươi bắt đầu chạy trước, bọn họ sẽ đuổi theo sau. Nếu để bắt kịp thì bị loại. Đến khi mặt trời lặn, nếu không có ai bắt kịp được các ngươi thì xem như bên đó thắng."
"Mà, chuyện đó..." "Bù lại!"

Thanh Minh cắt ngang lời Nam Cung Đản trước khi hắn kịp nói gì đó.
"Nếu ngươi thấy không an tâm, phía bọn ta mỗi người sẽ đeo thêm cục tạ nặng hai mươi cân vào chân."
Câu nói kia vừa thốt ra đã làm cho kiếm tu Nam Cung Thế Gia mặt mày méo xệch đi.
"... Đạo trưởng đang coi thường chúng ta sao?"
"Hả? Vậy có hơi quá hả? Thế thì mỗi người mang ba mươi cân đi." "Đạo trưởng!"
Nam Cung Đản bất giác hét lên.
"Sao ngươi lại cao giọng vậy chứ?"
Thanh Minh dùng ngón út ngoáy ngoáy tai rồi thổi phù một hơi. "Nếu sợ thì thôi vậy."
"Ta đồng ý!"
"Tiểu, Tiểu Đản à!"
"Đại ca!"
Nam Cung Đản lúc này đã nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài nhất định phải giữ lời hứa đó!"
Thanh Minh cười khẩy.

"Câu đó phải là ta nói mới đúng. Ngươi nhất định phải giữ lời đó."
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia nhìn Nam Cung Đản với ánh mắt đầy lo lắng.
"Sẽ ổn chứ ạ?"
"Chuyện này..."
"Thôi đi!"
Nam Cung Đản ngắt lời tất cả bọn họ.
"Cho dù sở trường của Nam Cung Thế Gia không phải là thân pháp, nhưng có lý do gì mà chúng ta không đuổi theo kịp những người đeo tạ ở chân chứ? Chẳng phải chỉ cần tóm được tất cả bọn họ là chiến thắng sao?"
"......."
"Bị xem thường như vậy các người vẫn chịu được à?"
Nét mặt của kiếm tu Nam Cung Thế Gia đã lạnh đi mấy phần.
Nam Cung Đản nhìn bọn họ rồi lại di ánh mắt sang nhìn chằm chằm Thanh Minh.
'Ngạo mạn đến thế là cùng.'
Thà là bảo hắn đọ sức bằng kiếm pháp còn đỡ tức giận hơn. Thế nhưng, bọn họ lại đặt cược thắng bại vào nội lực và sức bền chứ không phải kiếm pháp.
Chẳng phải chúng đều là thứ mà danh môn thế gia như Nam Cung Thế Gia tự tin nhất sao?

"Ta biết đạo trưởng là một người xuất chúng, nhưng lần này ngài đã quá ngạo mạn rồi."
"Khư. Quả nhiên thiên hạ này kỳ lạ thật. Ai cũng cho rằng ta ngạo mạn hết."
"......."
"Nhưng câu đó chắc phải nói khi chiến thắng chứ, đúng không nào?"
Nam Cung Đản nhìn vẻ mặt xảo quyệt của Thanh Minh liền nghiến răng gật đầu.
** *
'Mọi chuyện đã thành ra vậy rồi...'
Lúc Nam Cung Đản dự cảm có gì đó không đúng chính là khi hắn đã đặt chân ở vạch xuất phát.
Hắn nghe thấy Hoa Sơn Chính Kiếm đang đeo trên cả hai tay và hai chân những cục tạ bằng sắt rồi nhìn về phía Hoa Sơn Kiếm Hiệp hỏi gì đó.
Phải làm sao đây?

Xử lý nốt đi.
Ta hiểu rồi.
Trong lòng hắn đột nhiên dấy lên cảm xúc vô cùng kỳ lạ.
Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì không bàn nhưng Hoa Sơn Chính Kiếm không giống với người xem thường bọn họ. Nhưng khi nghe thấy hắn ta nói chuyện một cách bình thản như vậy, Nam Cung Đản thoáng qua một dự cảm chẳng lành.
Thế nhưng, Nam Cung Đản vẫn cố gắng không nghĩ tới chuyện đó. Hắn vẫn đinh ninh việc bọn họ đuổi kịp Nam Cung Thế Gia với số tạ nặng hơn tám mươi cân trên người là điều không thể.
Tám mươi cân, trọng lượng đó tương đương với một con người. Phải cõng một người trên lưng và đuổi theo kịp kẻ chạy trước mình, nghe có lý sao?
Vậy nên Nam Cung Đản không hề thấy lo lắng. Hắn nghĩ rằng đây chính là cơ hội tốt để làm bẽ mặt tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia. Và còn cho cả Nam Cung Độ Huy không hề hé môi trước tình huống này biết thứ gì là đúng đắn.
Ngay khi vừa mới xuất phát, hắn vẫn giữ suy nghĩ đó. Cả khi những đệ tử Hoa Sơn phía sau bắt đầu đuổi theo, các kiếm tu Nam Cung vẫn một mực nghĩ như vậy. Ngũ Kiếm kia có đuổi theo thì cũng không thể thu hẹp khoảng cách mà Nam Cung Thế Gia đã tạo ra giữa hai bên.
Thế nhưng...
Chỉ một lúc sau, Nam Cung Đản đã nhận ra. Tại sao Hoa Sơn Kiếm Hiệp lại đưa ra điều kiện cho đến khi mặt trời lặn.
Đúng nửa canh giờ, những người đuổi theo họ bắt đầu tăng tốc.

Họ có thể bắt kịp các kiếm tu Nam Cung Thế Gia với ố tạ nặng tám mươi cân trên người ư?
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia cảm nhận được căng thẳng đang không ngừng cuộn trào trong lòng.
Và rồi địa ngục thật sự đã bắt đầu.
Này, chậm quá vậy.
Trời ơi, nhanh lên nhanh lên nào.
Chạy gì như rùa bò thế kia?
Những đệ tử Hoa Sơn bám theo sau lưng họ không ngừng châm chọc, xỉa xói họ.
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia như phát điên lên.
Làm sao họ có thể tỉnh táo được khi nhìn bọn người kia như đang cõng thêm một người mà vẫn đuổi kịp họ, đã vậy còn thản nhiên nói chuyện nữa chứ?
Không, bọn ta vẫn chưa bỏ cuộc đâu!
Ta vẫn có thể chạy thêm được!
Cố lên nào!
Đám võ giả chết tiệt này có phải là con người không vậy?
Với sự hỗ trợ (?) của các đệ tử Hoa Sơn, các kiếm tu Nam Cung Thế Gia thật sự đã chạy đến chân cũng kiệt sức. Đây không còn là một cuộc thi phân định thắng bại mà đã trở thành chuyện liên quan đến lòng tự trọng của họ.
Thế nhưng, một canh giờ sau, đã bắt đầu có người sùi bọt mép rồi ngã gục xuống.
"Khực."

"Ối, ở đây có một người gục rồi." "Ư, ưm!"
"Á! Đừng có nôn mà!"
Điều khiến họ phát điên nhất chính là những đệ tử Hoa Sơn đuổi theo phía sau vẫn còn rất sung sức không hề có dấu hiệu mệt mỏi gì cả.
Nam Cung Đản cố gắng lắc mạnh đầu đã nặng như quả tạ rồi gượng người dậy. Hắn nhìn thấy những người khác đã gục ngã khắp nơi.
Bại trận. Hoàn toàn bại trận.
Thế hệ trẻ đáng tự hào của Nam Cung Thế Gia, những người đã cố gắng sống sót trong trận chiến với Thủy Lộ Trại, giờ đang nằm sấp như gà mắc bệnh trong trang viên này.
'Sao, sao lại thế này...'
Nam Cung Đản ngửa đầu ra sau rồi duỗi chân ra. Họ là Nam Cung Thế Gia.
Bàn về nội lực, họ tự tin là gia môn không thua kém bất kỳ môn phái nào trong thiên hạ. Và họ còn là những người đã chịu sự tu luyện khắc nghiệt từ khi còn bé, thế nên các kiếm tu Nam Cung Thế Gia vô cùng tự hào về sức bền của mình.
Tại sao lại thành ra thế này chứ? "Ư, ức..."

Đột nhiên hắn cảm thấy buồn nôn. Nam Cung Đản đưa cả hai tay lên bịt chặt miệng.
Cho dù thế nào cũng không được cho họ thấy bộ dạng thảm hại này.
'Chắc, chắc chết mất..'
Bây giờ bầu trời có vàng hơn hắn cũng không quan tâm. Bởi vì mỗi khi hắn nhấc chân lên, tứ chi có cảm giác như bị ai đó kéo lấy cả nhục thể mà tách rời ra.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng tặc lưỡi phía sau.
"Đến đây coi như xong rồi nhỉ?"
"Không, ta nghĩ chắc là họ có thể chạy xa thêm được đấy."
"Vậy chúng ta cá cược đi, sư huynh. Họ có thể chạy tiếp hoặc không thể. Đệ cược là không thể nhé."
"... Ta cũng chọn không thể."
"Ối. Gì vậy sư huynh!"
"Nếu đã cá cược thì phải chọn bên nào chắc ăn chứ."
Nam Cung Đản nghe câu đó suýt nữa nôn một ngụm máu tươi ra ngoài. Hắn cố gượng dậy, dù sao thì hắn vẫn phải chạy. Hắn có lý do để làm vậy.
"Cố thêm chút nào!"
Nhưng hắn nhìn hình dáng người trước mặt dường như đã thay đổi theo mỗi bước mà hắn chạy.

'Tiểu... Tiểu Tiểu...'
Thấy Đường Tiểu Tiểu tặc lưỡi nhìn mình, đầu óc Nam Cung Đản như rối tinh rối mù cả lên.
'Tại sao... Tiểu Tiểu...'
Hình tượng Đường Tiểu Tiểu mà hắn biết rõ ràng không hề liên hệ gì với võ công cả. Trong ký ức mỗi lần đến Đường Môn của Nam Cung Đản, chẳng phải Đường Tiểu Tiểu nàng ta lúc nào cũng bày ra bộ dáng một cô tiểu thư danh giá sống trong điện các nguy nga sao?
Vậy mà Đường Tiểu Tiểu của bây giờ đang nhìn hắn với khuôn mặt vô cùng bình thản, nàng còn đứng bên cạnh cổ vũ cho hắn.
'Điên thật mà...' Phịch.
Cuối cùng, cơ thể Nam Cung Đản không chịu nổi nữa mà ngã phịch xuống đất.
Hắn ta ngã người xuống đất thở hổn hển. Hắn hít thở sâu mấy lượt, cát bụi cũng tự nhiên mà bám vào mặt mũi, nhưng hắn thậm chí còn không nghĩ đến chuyện phủi chúng đi.
Toàn thân Nam Cung Đản như bị một cái chày lớn cán qua. Tình trạng hiện giờ của hắn không thể dùng từ mệt mỏi hay đau khổ mà diễn tả được. Hắn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh này chỉ vì một buổi tu luyện cả.
"Mà, chắc hắn không chịu nổi đến hai canh giờ nhỉ?"

"... Xem ra hắn ta chạy cũng không nhanh lắm."
Ngay cả giọng nói bên cạnh hiện giờ cũng không thể truyền được vào đầu Nam Cung Đản nữa.
Trong đầu hắn hiện giờ không ngừng vang lên tiếng ong ong. Nếu cứ nhắm mắt thế này chắc hắn có thể ngủ một giấc dài thiên thu.
Thế nhưng...
Lạ là, lúc đó Nam Cung Đản vẫn nghe thấy rõ ràng. Tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần hắn.
Bịch. Bịch. Bịch. Bịch.
Hắn khó nhọc nâng mí mắt lên. "Úi chà."
Sau khi cảm nhận rõ ràng có ai đó dùng chân đá vào người hắn, hắn mới từ từ mở hai mắt ra. Nam Cung Đản cảm giác ai đó đang chọc chọc vào mặt mình.
Gương mặt kẻ đó có phần cau có, gàn dở...
"Này."
"......."
"Đáng lẽ ta nên bảo họ đeo một trăm cân rồi mới bắt đầu nhỉ?

"......."
"Ngươi khóc đấy à?"
"......."
"Sư thúc, hắn khóc hả?"
"Đừng có làm vậy nữa, tiểu tử thối!"
"Đệ đúng là không phải con người mà!"
"Này. Ngăn nó lại! Ngăn nó lại! Nhanh lên!"
Chỗ này... chỗ này đúng là một sào quyệt đáng sợ mà.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com