Chapter 1008. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (2)
Chapter 1008. Ai rồi cũng phải trưởng thành cả. (2)
Ngày hôm sau.
"Hự ư ư..."
Trước khi mở mắt tỉnh dậy. Nam Cung Độ Huy ôm chặt lấy đầu và phát ra những âm thanh rên rỉ.
"Ư, cái đầu của ta...."
Dường như có một cái chuông đang được đánh trong đầu hắn. 'Ta rốt cuộc đã uống bao nhiêu thế nhỉ?'
Vốn dĩ đã hết rượu rồi, vậy mà Thanh Minh đột nhiên bật dậy rồi đi đâu đó. Sau khi hắn quay trở về thì hai tay xách đầy những bình rượu.
- "Hôm nay hãy uống đến chết thì thôi. Uống đi! Uống đi nào!"
- "Tất, tất cả chỗ này sao?"
- "Làm sao? Không thể à? Đúng là mấy tên tri thức chân yếu tay mềm! Chậc chậc!"
- "Tại, tại hạ uống! Làm gì có chuyện không thể chứ!" "Đúng vậy!"
Tinh thần rượu chè cứ thế lên cao. Ta một ngụm, ngươi một ngụm. Ta một bình, ngươi một bình...
'Thật là điên rồ!'
Bọn họ đã uống hết toàn bộ chỗ đó.
Thiên địa ơi. Số rượu đó cho dù là nước đi chăng nữa thì cũng chẳng thể uống hết được. Vậy mà...
"Hự ư ư. Cái đầu của ta..."
Hắn cũng đã có kinh nghiệm vài lần trải nghiệm dư vị của cơn say. Nhưng cảm giác đau đầu ập đến lúc này khiến mọi khái niệm về việc say rượu trước đây của hắn bị phá vỡ hoàn toàn.
Trong khi vẫn ôm đầu và phát ra những âm thanh rên rỉ, một nghi vấn căn bản và hiển nhiên bỗng xuất hiện trong đầu Nam Cung Độ Huy.
'Rốt cuộc thì rượu đó được làm ra từ cái gì vậy?'
Cái thể loại rượu gì mà lại làm con người ta say xỉn đến mức khủng khiếp như thể bị búa đập vào đầu như thế này chứ?
Và rốt cuộc thì Thanh Minh tại sao nhất thiết phải chọn loại rượu ấy mà mang đến?
"Hự ư ..."
Những tiếng rên rỉ vẫn vang lên không ngừng, cuối cùng hắn cũng có thể mở mắt ra một cách khó khăn.
'A, chói mắt quá'
Nam Cung Độ Huy cau mày theo phản xạ bởi ánh sáng chói lóa. Ánh mặt trời chói chang đến mức không thể dễ dàng có thể mở mắt ra được...
'Khoan, khoan đã. Chói mắt ư?'
Hắn ta lập tức mở to hai mắt. Ánh sáng tràn vào căn phòng qua khung cửa sổ. Hắn ta ngơ ngác nhìn khung cảnh đó rồi giật mình bật dậy.
"Tiêu, tiêu đời rồi!"
Mặt trời lên cao như thế này đồng nghĩa với việc buổi sáng đã bắt đầu được một lúc rồi. Mới ngày hôm qua thôi hắn còn tỏ vẻ nghiêm trang với các kiếm tu Nam Cung Thế Gia vậy mà ngay sáng ngày hôm sau đã chậm trễ việc tu luyện ư? Mọi người sẽ nghĩ thế nào về hắn đây?
Nam Cung Độ Huy hoảng sợ nhanh chóng sử dụng nội công đẩy tửu độc ra khỏi cơ thể.
"Y phục! Y phục của ta!"
Hắn ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng thể tìm được áo mặc bên ngoài ở đâu. Ngay từ đầu hắn còn chẳng nhớ làm thế nào có thể trở về phòng thì làm sao có thể biết được hành tung của y phục kia chứ.
"Ta điên mất thôi!"
Sau khi lục lọi khắp nơi, cuối cùng Nam Cung Độ Huy cũng tìm được y phục ở dưới chăn. Hắn nhanh chóng mặc vào, chỉnh trang gọn gàng rồi lao ra ngoài với tốc độ của một tia chớp.
Két.
Nhưng trước khi cánh cửa được mở ra, hắn bất giác dừng bước. "..."
Tại sao lại không đánh thức ta dậy?
Mọi người đều đã quyết định là sẽ bắt đầu tu luyện từ sáng sớm ngày hôm nay. Nếu như họ đi tu luyện thì không phải họ nên kêu Nam Cung Độ Huy cùng đi hay sao?
Lẽ nào....
Nam Cung Độ Huy ngập ngừng nắm lấy tay nắm cửa.
Nếu như không một kiếm tu Nam Cung Thế Gia nào ra ngoài để tu luyện thì phải làm thế nào đây? Ngày hôm qua đã nói chuyện như vậy rồi, liệu bọn họ có tự mình tham gia tu luyện khi mà Nam Cung Độ Huy không xuất hiện hay không?
Nam Cung Độ Huy thở dài.
Hắn biết. Dù cảnh tượng đó có như thế nào chăng nữa cũng không được thất vọng.
Việc mong muốn mọi người hành động giống như bản thân chỉ là tham vọng cá nhân. Nếu như điều đó là dễ dàng thì lý nào lại tồn tại các quân sư thất bại trong lịch sử.
'Không được vội vàng'
Như Thanh Minh đã nói, đó là một việc khó khăn với bất kỳ ai. Không khó khăn mới là lạ ấy chứ. Vì vậy mà cứ từ từ mà tiến hành. Sẽ có những người thừa nhận rằng hắn đang làm rất tốt. Một ngày nào đó, các thành viên Nam Cung Thế Gia cũng hiểu được tấm lòng của hắn ta thôi.
Nam Cung Độ Huy sau khi quyết tâm đã nhanh chóng mở cửa và bước ra ngoài.
Và khung cảnh trước mắt hắn ta bây giờ khiến hắn phải trố mắt kinh ngạc.
"Tất, tất cả..."
Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đang xếp hàng trước phòng của hắn ta. Không thiếu một ai.
"Tại, tại sao mà..?"
Khuôn mặt Nam Cung Độ Huy lộ rõ vẻ bối rối không nói thành lời mà chỉ ngơ ngác nhìn những kẻ đang xếp hàng. Thấy vậy, Nam Cung Đản bước lên trước một bước.
"Tiểu Gia Chủ đã dậy rồi ạ?" "Khoan đã!"
Nam Cung Đản đại diện bước lên trước cúi đầu trước Nam Cung Độ Huy. Đó là một cách hành lễ trịnh trọng một cách vừa phải.
"Mọi, mọi người bây giờ đang làm gì ở đây vậy?"
"Đương nhiên bọn đệ là đang đợi Tiểu Gia Chủ rồi"
"Ta ư?"
Khuôn mặt Nam Cung Độ Huy lập tức cứng đờ. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Nam Cung Đản bật cười khúc khích.
"Mặc dù bọn đệ cũng đã nghĩ qua việc có nên ra trước để tu luyện hay không..."
"..."'
"Nhưng việc đó không có ý nghĩa gì cả" "Tại sao lại không có ý nghĩa chứ?"
"Việc tu luyện dù khiến bọn đệ mạnh lên hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu như điều đó không được thực hiện cùng với Tiểu Gia Chủ"
Nam Cung Độ Huy bất giác nắm chặt nắm đấm trong tay. "Tiểu Gia Chủ. Chúng ta là Nam Cung Thế Gia"
"..."
"Và Nam Cung Thế Gia chỉ làm theo mệnh lệnh của Gia Chủ mà thôi. Chỉ cần Gia Chủ ra lệnh thì cho dù là nước sôi lửa bỏng bọn đệ cũng sẽ lao vào không một chút ngần ngại"
"Tiểu Đản..."
"Ngày hôm qua đệ đã hơi quá. Chỉ là...không. Đệ sẽ không biện minh. Đệ thật sự xin lỗi"
"Xin lỗi Tiểu Gia Chủ!"
"Xin lỗi!"
Tất cả mọi người đều cúi đầu về phía Nam Cung Độ Huy.
"Ngay thời khắc Tiểu Gia Chủ nhắc về chuyện Mai Hoa Đảo bọn đệ đã nhận ra. Tiểu Gia Chủ đã liên tục suy nghĩ về cách tốt nhất để dẫn dắt Nam Cung Thế Gia trong tương lai"
"..."
"Bọn đệ lẽ ra phải sớm nghĩ ra điều đó" "Không, không đâu"
Nam Cung Độ Huy lắc đầu.
"Là lỗi của ta. Điều mà ta cho là tốt nhất chưa chắc đã giống với mọi người nghĩ. Vì vậy mà lẽ ra chúng ta phải trò chuyện, giải thích và suy nghĩ cùng với nhau...Ta đã nghĩ rằng nếu như ta đi trước thì tất cả mọi người sẽ đi theo. Là do ta ngạo mạn"
"Không đâu, Tiểu Gia Chủ"
"Vì vậy mà tại đây ta muốn nhờ mọi người một lần nữa"
Nam Cung Độ Huy hướng về phía mọi người và cúi đầu thật sâu.
"Ta vẫn còn thiếu sót, nhưng ta nghĩ rằng đây chính là cách tốt nhất dành cho Nam Cung Thế Gia. Vì vậy mà ta hy vọng mọi người sẽ tin tưởng và đi theo ta!"
Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn tất cả mọi người. Bằng ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
"Ta sẽ nỗ lực và tiếp tục nỗ lực hơn nữa để có thể trở thành một Gia Chủ mà tất cả mọi người có thể tự hào"
Tất cả các thành viên Nam Cung Thế Gia đều gật đầu đầy dứt khoát. "Tiểu Gia Chủ, đương nhiên rồi ạ!"
"Bọn đệ tin Tiểu Gia Chủ!"
Nam Cung Độ Huy không kìm chế được những cảm xúc dâng trào trong lòng mà nhắm hai mắt lại.
"Cảm ơn tất cả mọi người!"
Bây giờ thì hắn đã nhận ra. Mặc dù suy nghĩ và phương thức có thể khác nhau nhưng bọn họ có chung một mục tiêu để theo đuổi.
Đó chẳng phải là 'gia đình' hay sao? "Chúng ta đi thôi"
"Được rồi!"
Nam Cung Độ Huy gật đầu.
Mặc dù có thể là chưa đủ. Dù sao thì sau này bọn họ sẽ còn phải trò chuyện nhiều hơn.
Nhưng Nam Cung Độ Huy sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục.
Phương pháp dẫn dắt con người không chỉ có một. Hắn ta không nhất thiết phải trở thành Nam Cung Hoảng. Hắn chỉ cần tuân thủ theo tinh thần mà Nam Cung Hoảng đã dạy cho hắn là đủ rồi.
"Đi thôi!" "Vâng!"
Nam Cung Độ Huy dẫn đầu, các kiếm tu Nam Cung Thế Gia đi theo sau hắn ta.
Với những bước chân tràn ngập sự tự tin. "Hự ư ư ư...."
"Ta, ta chết mất thôi...."
"Giết ta đi...giết ta đi! Giết...."
"Ta giết thật nhé?" "Không, không...."
Thanh Minh đảo mắt lịa kịa khi nhìn thấy dáng vẻ nằm sấp trong khi vẫn đeo tảng đá trên lưng của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia.
"Nhưng mà mấy tên khốn các ngươi! Càng nghĩ càng thấy cạn ngôn mà! Bây giờ các ngươi đang đùa ta đấy à? Cả lũ rủ nhau bỏ tu luyện?"
"..."
"Thậm chí là cả tên khốn Tiểu Gia Chủ nữa? Ta đã cố gắng đối xử với nhà ngươi một cách chừng mực mà ngươi lại hư hỏng thế này à? Hả?"
"..."
Khuôn mặt của Nam Cung Độ Huy vốn đã méo mó vì mệt mỏi giờ còn tràn ngập sự oan ức.
'Chết tiệt, không phải tất cả đều do ngươi hay sao?'
Ai? Là ai đã rót nhiều rượu như vậy cho hắn chứ? Nếu như uống hết chỗ đó mà sáng sớm mai vẫn có thể tỉnh táo bình thường thì còn là con người nữa không?
"Cái gì? Chết cùng chết, sống cùng sống?" "..."
"Này, lũ tiểu tử khốn kiếp kia! Mấy đứa nói ra câu đó đều đã chết hết rồi! Ngay cả khi có một luồng cang khí lao đến các người vẫn muốn sống chết cùng nhau ấy hả? Thật luôn?"
"Không, không phải...."
"Làm tốt lắm! Làm tốt lắm! Một kẻ là Tiểu Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia mà không chịu được một chút rượu đến mức ngủ quên. Còn cái lũ đáng lẽ ra phải đánh thức hắn ta dậy thì lại chỉ biết ngơ ngác chờ đợi"
"..."
"Nam Cung Hoảng mà nhìn thấy cảnh này chắc hẳn đã giáng Nam Cung Kiếm Hình vào đầu các ngươi rồi!"
"..."
Nói thế nào được nhỉ? Mới vừa nãy thôi bọn họ còn cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt...
Nhưng khi nghe Thanh Minh nói vậy bọn họ lại cảm thấy cũng có phần đúng. Trước tiên, sự thật là nếu như cố Gia Chủ mà nhìn thấy bộ dạng này hẳn là ngài ấy sẽ đánh chết tất cả.
Chắc chắn là như vậy. "Làm sao?"
"Không có gì ạ"
Ánh mắt của các kiếm tu Nam Cung Thế Gia nhìn Nam Cung Độ Huy dường như đã có một thứ gì đó khác đi so với ban nãy. Hay là do hắn đã nhầm lẫn nhỉ?
"Có vẻ như các ngươi vẫn chưa hiểu thì phải" "..."
"Tu luyện là thứ mà nghỉ một ngày sẽ thành mười ngày. Có các chục lý do có thể đưa ra để viện cớ nghỉ một ngày tu luyện. Khi mà các người đã quen với điều đó cũng có nghĩa là cuộc đời võ giả của các người coi như xong rồi"
"..."
"Cho dù mưa gió, bão tuyết hay lũ Tà Phái có xông đến đi chăng nữa thì vẫn phải tu luyện! Điều đó là cơ bản! Cái thể loại uống rượu rồi nằm ỳ ra thì không có tư cách cầm kiếm!"
Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Đản run rẩy giơ tay lên. "Chuyện gì?"
"Ta, ta...có thể hỏi một câu được không?"
"Nói"
"Hự...hự...khọc!" Bịch!
Ngay khi Nam Cung Đản mở miệng, một bên tay của hắn ta run lẩy bẩy rồi buông thõng xuống. Ngay lập tức toàn cơ thể hắn ngã về phía trước.
Thanh Minh nhìn hắn với bộ mặt chán ghét rồi từ từ tiến lại gần đá tảng đá đang đè trên Nam Cung Đản sang một bên.
"Khự! Ta cứ tưởng là chết luôn rồi...."
"Câu hỏi là gì?"
"A, vâng!"
Nam Cung Đản bật dậy với khuôn mặt đầy nhuệ khí.
"Hoa Sơn Kiếm Hiệp! Đây không phải là phản kháng! Cũng tuyệt đối không phải là bất mãn!"
"Nói tiếng người!"
"Vâng!"
Nam Cung Đản nuốt nước bọt khô khốc rồi mở lời.
"Việc tu luyện như thế này thực sự sẽ giúp bọn ta trở nên mạnh mẽ hơn sao?"
"Cái gì?"
Hắn ta lập tức xua xua tay khi đôi mắt Thanh Minh bắt đầu long sòng sọc.
"Vì vậy mà ta đã nói trước rồi mà! Đây không phải là vì ta bất mãn!" "Tiếp tục!"
"Vâng!"
Nam Cung Đản gật đầu dữ dội rồi tiếp tục nói.
"Đương nhiên bọn ta biết Hoa Sơn Kiếm Hiệp là một cường giả đến mức có thể áp chế được Hắc Long Vương. Nhưng căn bản của bọn ta là Nam Cung Thế Gia"
"Thì sao?"
"Mặc dù ngài ấy đã qua đời nhưng bọn ta tin rằng cố Gia Chủ là một cao thủ không thua kém gì Hoa Sơn Kiếm Hiệp, thậm chí còn hơn"
Bờ môi Thanh Minh xoắn lại một cách kỳ lạ.
Nhưng các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia chỉ nghĩ rằng Thanh Minh đang bị tổn thương mà thôi, bọn họ không hề biết rằng hắn ta đang cố gắng kiềm chế nụ cười chế nhạo.
"Rồi...rồi sao?"
"Các bài tập mà bọn ta đang thực hiện bây giờ quá khác với những gì bọn ta đã được học tại Nam Cung Thế Gia. Không phải chỉ có người trong gia tộc mới biết cách để thành thục võ công của gia tộc đó sao? Vì vậy mà bọn ta không biết liệu có đúng hay không khi đi thực hiện những điều mà cố Gia Chủ không hề bảo bọn ta làm"
"Vì vậy mà túm lại là..."
Thanh Minh búng nhẹ ngón tay.
"Các người không tin là có thể mạnh lên sau quá trình tu luyện này chứ gì?"
"Nói một cách chính xác thì nếu như có một căn cứ đủ sức thuyết phục thì bọn ta sẽ chăm chỉ hơn"
"Ăn nói lòng vòng"
"Xin lỗi đạo trưởng!"
Nam Cung Đản chửi thầm trong lòng.
Từ nãy đến giờ hắn đã cố gắng kiềm chế để không đấm cho tên tiểu tử thối này một phát rồi!
"Đạo trưởng, ta có chuyện muốn nhờ vả"
Ngay khi đó, Nam Cung Độ Huy đặt tảng đá trên lưng xuống rồi tạo thế bao quyền về phía Thanh Minh.
"Bọn họ không được nhìn thấy những gì mà ta đã được nhìn thấy. Vì vậy mà bất ngờ kêu bọn họ làm theo thế này có chút khúc mắc. Vì vậy mà nhờ cậy đạo trưởng"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Độ Huy rồi hỏi.
"Các ngươi thực sự muốn xác nhận ư?"
"Vâng?"
"Dù đó không phải là một suy nghĩ tốt nhưng mà...đối với ta mà nói cũng chẳng có việc gì xấu cả"
"..."
"Đi theo ta. Ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy"
Thanh Minh cười khúc khích rồi nói.
"Con gà con phải bắt đầu từ việc phải biết mình là con gà con đã chứ. Đi thôi! Đàn gà con! Ta sẽ cho các ngươi thấy những kẻ giống gà lớn hơn"
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia vừa nghiêng nghiêng đầu vừa đi theo phía sau hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com