Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1011. Tên này hôm nay tới số rồi. (1)

Chapter 1011. Tên này hôm nay tới số rồi. (1)
Phịch.
Nam Cung Đản nằm phịch úp mặt xuống sàn. Trên đầu hắn bốc ra một luồng khí trắng.
Nhuận Tông lén nhìn Nam Cung Đản vừa mới ngã gục.
"... Hắn chết rồi à."
"Vâng, chắc hắn tắt thở rồi đó."
Chiêu Kiệt khoanh tay rồi lắc lắc đầu. Hắn khoái trá thì thầm rằng lâu rồi mới thấy lại cảnh tượng này.
Thế nhưng, ngược với hắn, những kiếm tu Nam Cung Thế Gia ở phía sau đang hết sức kinh ngạc. Các kiếm tu Nam Cung ai cũng trợn tròn mắt. Họ ngơ ngác nhìn Nam Cung Đản đã gục ngã, không một ai nói được câu nào hoàn chỉnh cả.

"Đại, đại ca.."
"Chỉ một đòn.."
Miệng họ không khép lại được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Họ liên tục nhìn Nam Cung Đản nằm lăn ra sàn rồi nhìn Đường Tiểu Tiểu đang vác thanh kiếm trên vai cười tươi, trong mắt tràn ngập hoang mang.
"Khư.. ư ư ư.."
"Đại, đại ca!" "Đản nhi à!"
Nam Cung Đản vừa ngất đi một chốc lại bắt đầu động đậy. Hắn ta ôm đầu rên rỉ vì đau đớn, lập tức hắn ta cầm lấy thanh mộc kiếm rồi đứng dậy.
"Ư.."
Hắn gượng một nửa thân người dậy rồi lại ôm lấy đầu, chân không ngừng run lẩy bẩy.
'Chắc đau lắm nhỉ.'
'Xem ra hắn đang đau lắm.' 'Nhìn như sắp chết đến nơi vậy.'

Ngũ Kiếm nhắm chặt mắt lắc đầu tựa hồ không nhìn nổi nữa. Nỗi đau đớn đó chỉ có những người đã từng trải qua mới có thể hiểu được.
"Khụ! Khụ, khụ!"
Nhìn Nam Cung Đản gượng đứng dậy, Đường Tiểu Tiểu cười toe toét.
"Sao? Còn đánh thêm được không?"
"Đệ.."
Nam Cung Đản nhìn nàng với ánh mắt thẫn thờ. "Đệ, sơ, sơ suất thôi.."
"A a, là sơ suất sao?"
Đường Tiểu Tiểu gật đầu ra chiều thấu hiểu.
"Được rồi, nếu là do đệ sơ suất thì coi như bỏ đi. Được chứ?"
Vốn dĩ một câu sơ suất đối với kiếm tu mà nói không thể mang ra biện minh lúc nào cũng được. Ngược lại, việc này chỉ làm cho bản thân mất mặt thêm. Bởi vì một kẻ chuyên dụng kiếm mà lại bảo bản thân sơ suất thì không thể chấp nhận được.
Thế nhưng, Đường Tiểu Tiểu đương nhiên vô cùng rộng lượng mà bỏ qua cho Nam Cung Đản. Đối với

Nam Cung Đản, đương nhiên hắn phải thấy cảm kích nàng.
Câu nói ấy nghe ra quả thật rất nhân từ và đầy thiện chí.
Tuy nhiên, phản ứng của Ngũ Kiếm lại hoàn toàn khác.
"... Tên này hôm nay tới số rồi."
"Có vẻ muội ấy đang tức điên lên nhỉ?"
"Có nên chuẩn bị một cái quan tài trước không ạ?"
"... Nghe được đó."
Đáng tiếc mấy lời thì thầm của Ngũ Kiếm không câu nào lọt vào tai Nam Cung Đản.
"Khư."
Nam Cung Đản đưa tay ấn chặt đầu.
Trước mắt hắn trở nên mơ hồ, đầu óc cũng trống rỗng. Đầu hắn truyền tới cơn đau thấu trời không thể diễn tả hết bằng lời. Nhưng hắn ta buộc phải lấy lại tinh thần bằng mọi giá.
'Phải, phải cho tỷ ấy thấy thực lực của ta..'

Hắn đã sai lầm khi nghĩ rằng Đường Tiểu Tiểu sẽ sử dụng một thanh kiếm mảnh và nhẹ.
Ai có thể tưởng tượng nổi một thân nữ nhi nhỏ nhắn kia lại dùng đến thanh trọng kiếm (重劍) thế này chứ? Cổ tay Nam Cung Đản mới chặn thanh kiếm đó đến giờ vẫn còn nhói lên.
"Khụ!"
Nam Cung Đản nâng kiếm rồi chĩa về phía Đường Tiểu Tiểu. Hắn biết rõ bộ dạng bản thân bây giờ thật luộm thuộm, nhưng thứ quan trọng lúc này không phải là thể diện nữa.
Nếu cứ thế này mà rút lui, hắn chính là đang ngầm đồng ý rằng kiếm pháp Nam Cung Thế Gia không thể phản kích lại kiếm pháp của Hoa Sơn. Mà đối tượng còn là Đường Tiểu Tiểu, một nữ nhân mới nhập môn Hoa Sơn chưa được bao lâu.
Đó là một nỗi ô nhục lớn đối với Nam Cung Đản.
"Hưm."
Đường Tiểu Tiểu nhìn Nam Cung Đản chĩa kiếm về phía mình liền xoay kiếm.
"Đệ còn bắt ta đợi bao lâu nữa đây?" "... Hả?"

"Đợi đệ hồi phục đó. Không biết đệ còn đủ tỉnh táo để phát huy thực lực không nữa."
"....."
Nam Cung Đản cắn chặt môi đến trắng bệch.
Không thể đáp lại câu nói đó càng làm cho hắn thấy hổ thẹn thêm. Bởi vì Nam Cung Đản hắn muốn bản thân chiến thắng hơn bất cứ ai.
"Đệ.. đã chuẩn bị xong rồi!" "Thế à?"
Đường Tiểu Tiểu mỉm cười rồi tiến gần tới hắn. Khoảnh khắc đó, hai mắt Nam Cung Đản bật lên tia lửa.
'Tỷ ấy..!'
Xem thường người khác thì cũng phải có mức độ chứ! Nàng ta dám tiến đến trước mặt hắn mà không hề có chút cảnh giác nào!
"Haaaa!"
Nam Cung Đản hét lên rồi vung kiếm. Chiêu thức mà hắn vung ra chính là Thiết Kiếm Thập Nhị Thức, kiếm pháp độc môn của Nam Cung Thế Gia.
Rầm!

Lúc kiếm chạm kiếm trong không trung, hắn ta vặn cổ tay rồi vung kiếm như vũ bão. Một chiêu hắn tung ra như thể muốn xé nát toàn thân Đường Tiểu Tiểu.
'Chỉ cần phát huy thực lực của bản thân là được!'
Hắn ta cho rằng bản thân không phải người dễ dàng bị hạ bởi một Đường Tiểu Tiểu chỉ mới luyện kiếm trong vài năm. Một chiêu này chẳng phải chứa cả máu và mồ hôi mà hắn đã dày công tu luyện ư? Dù Đường Tiểu Tiểu có tài năng đến mấy cũng không thể đuổi kịp khoảng thời gian mà hắn đã dành ra tu luyện thứ kiếm pháp này được! Không, đương nhiên là không rồi!
Rõ ràng là như vậy.
Rõ ràng là vậy mà..
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tất - cả - đều - bị -chặn.
Kiếm kích khủng khiếp mà hắn vung ra đều bị kiếm của Đường Tiểu Tiểu hóa giải tất cả.
'Làm, làm thế nào được chứ?'

Nam Cung Đản bắt đầu hốt hoảng.
Do bị đánh vào đầu nên lực kiếm của hắn mới yếu đi sao?
Không hề.
Kiếm pháp là thứ được khắc ghi vào cơ thể. Kiếm của hắn đã vung ra chính xác kiếm lộ mà hắn muốn. Thế nhưng, dù có vung thế nào cũng không thể chạm đến cơ thể của Đường Tiểu Tiểu.
Nhói! Nhói!
Ngược lại, mỗi lần hai thanh kiếm va chạm, cổ tay hắn lại nhói lên từng đợt như muốn gãy vụn ra.
'Không, không thể nào!'
Nam Cung Đản thốt ra tiếng rít quái dị rồi dốc toàn lực mà vung kiếm. Kiếm kích như vũ bão lần nữa hướng về Đường Tiểu Tiểu.
"Đại, đại ca!"
"Không được đâu, đại ca!"
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia đang quan sát trận đấu bất giác hét lên. Bởi vì họ nhận ra kiếm pháp mà Nam Cung Đản dùng không còn phù hợp với một trận đối luyện nữa.
Cứ đà này Đường Tiểu Tiểu nhất định sẽ bị kiếm khí kia xé thành trăm mảnh mất!

Thế nhưng, họ chỉ lo bò trắng răng, ngược lại kẻ bị yếu thế chính là Nam Cung Đản.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong lúc kiếm chạm kiếm, ánh mắt Đường Tiểu Tiểu dần trở nên lạnh lùng. Ánh mắt ấy hướng về phía Nam Cung Đản không hề có chút dao động nào.
Đột nhiên, nàng hạ giọng nói bên tai Nam Cung Đản.
"Phô diễn hết rồi sao?"
"Hơ!"
Chính lúc đó. Rầm!
Đúng lúc kiếm ghì kiếm, Đường Tiểu Tiểu nhẹ nhàng xoay cổ tay đẩy thanh kiếm của Nam Cung Đản văng lên trên. Thân trên của Nam Cung Đản cũng tự nhiên vô cùng trống trãi.
"Đầu!"
Kiếm của Đường Tiểu Tiểu lao nhanh như tia chớp hướng lên đỉnh đầu của Nam Cung Đản mà giáng xuống. Nam Cung Đản liều mạng thu kiếm rồi chắn trên đầu mình. Để không bị kiếm của Đường Tiểu

Tiểu giáng xuống đầu, hắn đã vận hết nội công trong người ra.
'Ta, ta phải chặn..'
Nhưng lúc chuẩn bị nhận đòn tấn công kia, Đường Tiểu Tiểu đột nhiên xoay kiếm.
'Cái gì?'
Lúc ấy, Nam Cung Đản nhìn chằm chằm nàng. Thì thanh kiếm chuẩn bị giáng xuống đầu hắn lúc này lại đang nhắm đúng mắt cá chân phải hắn mà đánh.
Bộp!
Âm thanh vang lên hết sức nhẹ nhàng, miệng Nam Cung Đản há to như muốn rách toạc ra.
Nỗi đau không tả xiết lan tỏa từ mắt cá chân đến khắp cơ thể hắn.
"Khư, khư.."
Đột nhiên Nam Cung Đản vung kiếm lên. Bốp!
Thế nhưng trước khi hắn kịp nâng kiếm lên, Đường Tiểu Tiểu đã đánh vào đầu gối hắn.
"Ư ư.. Ư aaaa!"

Nam Cung Đản lại dồn sức vung kiếm. Nhưng chính lúc đó, Đường Tiểu Tiểu không hề né tránh mà lao thẳng vào mũi kiếm đang chĩa về phía mình.
Rầmmmmm!
Lưng Nam Cung Đản cong lại như sắp gãy. Thanh kiếm của hắn vọt ra hẳn phía sau. Lòng bàn tay cầm kiếm cũng đã nhỏ máu.
'Không, không thể như vậy..'
Lúc đó bên tai hắn vang lên tiếng Đường Tiểu Tiểu rít lên giận dữ.
"Tên khốn đệ thân là kiếm tu vậy lại nổi xung vung kiếm một cách liều mạng như vậy sao?"
Đường Tiểu Tiểu nâng kiếm lên để nhìn rõ hơn. Nam Cung Đản hốt hoảng đưa hai tay cầm kiếm gỗ lên che đầu.
Kiếm của Đường Tiểu Tiểu mạnh mẽ giáng xuống. "Muốn kiếm pháp!"
Rầmmm
"Mạnh hơn!"
Rầmmm!

"Thì nghe này!" Rầmmmmm!
"Hạ thấp tư thế đi, tên khốn kiếp! Hạ thấp tư thế xuống!"
Rầmmmm!
Nam Cung Đản hạ thấp tư thế theo lời Đường Tiểu Tiểu. Nhưng câu 'hạ thấp tư thế' mà Đường Tiểu Tiểu nói đúng hơn là Nam Cung Đản bị đánh đến nổi lưng đã dần cong về sau.
"Thể diện? Tên khốn ấu trĩ nhà đệ thì cần thể diện làm cái quái gì chứ?"
"Khư, khực."
Nam Cung Đản đã dần mất tỉnh táo, hắn theo bản năng nâng người đứng dậy. Không, hắn đã định đứng thẳng người dậy nhưng..
"Ta nói là hạ thấp tư thế cơ mà, tên khốn chết giẫm này!"
Rầmmm!
Thanh kiếm của Nam Cung Đản bị ép sát vào mặt hắn. Từ mũi của hắn, hai dòng máu đỏ chót không ngừng chảy xuống.

"Tên đó cũng thật là, không hiểu gì hết sao? Nếu nghe không thông thì cũng cố mà dùng cơ thể để hiểu đi chứ!"
Ngũ Kiếm quan sát tình hình từ nãy đến giờ dường như đang dự đoán thảm cảnh sắp sửa xảy ra. Có vẻ họ không muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó chút nào.
"Hạ đầu gối xuống!"
Kiếm của Đường Tiểu Tiểu đánh thẳng vào đầu gối Nam Cung Đản.
"Thẳng lưng lên!"
Nam Cung Đản đang kiệt sức nghiêng sang một bên liền bị ép phải thẳng lưng lên.
"Vai! Thả lỏng vai đi!"
Sau khi bị đánh vào hai bên vai, cuối cùng Nam Cung Đản cũng đứng đúng tư thế.
Bạch Thiên không nói lời nào chỉ ngước lên nhìn bầu trời cao xa rồi thở dài một hơi.
Tại sao cả bạo lực cũng truyền lại được vậy chứ? Tại sao..
"Vừa bảo vệ đầu vừa vung kiếm đi! Tên khốn này!"

Thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu nhanh như cắt lao thẳng đến giữa đỉnh đầu của Nam Cung Đản.
Nhìn thanh kiếm đang giáng xuống đầu, Nam Cung Đản bất giác mỉm cười.
'Chuyện này.. là mơ thôi.'
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thế nhưng những âm thanh mà hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến lại phát ra trên đầu hắn đúng năm lần liên tiếp.
Phịch.
Nam Cung Đản cuối cùng cũng ngã gục xuống sàn như bó rơm mục.
Tất cả mọi người trong trang viên nhìn chằm chằm Nam Cung Đản đang không ngừng run lẩy bẩy.
"Gì thế? Chưa gì đã gục rồi hả? Này. Còn không mau đứng dậy?"
Lúc đó, Nhuận Tông khẽ quay đầu nhìn Bạch Thiên.
"Sư thúc."
"Hả?"
"Sao Tiểu Tiểu muội ấy lại thành ra như vậy ạ?"

"Nhuận Tông à." "Vâng?"
"... Con người trưởng thành cùng với những gì mà họ được học. Con nghĩ xem, phía trên là tiểu tử thối kia thì phía dưới sẽ thế nào chứ?"
"....."
"Con nên thấy cảm kích vì mình là sư huynh của tên khốn Thanh Minh đó đi."
Câu nói này mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc, nhưng Nhuận Tông có vẻ vẫn còn vướng mắc gì đó.
"Sư thúc này."
"Lại sao nữa?"
"... Vậy những Thanh Tử Bối sau này vào Hoa Sơn sẽ như thế nào đây?"
"....."
Bạch Thiên dường như không có đáp án cho câu hỏi này, đôi mắt hắn thoáng vẻ buồn rầu. Thanh

Minh ở phía kia đang đứng cười khúc khích trông vô cùng thích thú.
"... Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi."
Ngài làm ơn hãy ngó xuống mà coi Hoa Sơn đây này!
"Tiếp theo! Tên khốn tiếp theo lên đi! Này, Độ Huy ngươi ra đi!"
Tiếng hét của Đường Tiểu Tiểu cùng với điệu cười khúc khích của Thanh Minh càng lúc càng lan rộng trong trang viên yên tĩnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com