Chapter 1013. Tên này hôm nay tới số rồi. (3)
Chapter 1013. Tên này hôm nay tới số rồi. (3)
Bên trong căn phòng lớn.
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia ngồi dựa lưng vào tường nhìn chằm chằm lên trần nhà mà không nói lời nào. Mặc dù bên trong căn phòng tập trung rất nhiều người, vậy nhưng không một ai mở miệng nói ra bất cứ điều gì.
Nhưng bầu không khí đó vẫn chưa thể diễn tả hết được nỗi trầm uất trong lòng họ lúc này.
Trong căn phòng nặng nề đó, Nam Cung Đản bất giác thở dài.
Nếu như là Nam Cung Đản lúc thường ngày thì bằng mọi cách hắn sẽ cố gắng làm sống động bầu không khí ảm đạm này. Đương nhiên, người đóng vai trò dẫn dắt mọi người vẫn là Nam Cung Độ Huy. Vậy nhưng Nam Cung Đản là người luôn giúp cho Tiểu Gia Chủ phần công việc mà hắn không thể trực tiếp đứng ra.
Vậy nhưng đáng tiếc thay, Nam Cung Đản bây giờ không còn tâm trạng nào mà suy nghĩ cho người khác nữa. Tại sao ư? Bởi vì người có đóng góp nhiều nhất trong việc tạo ra bầu không khí này chính là Nam Cung Đản.
Hắn đưa tay lên chà sát khuôn mặt của bản thân.
Một thất bại thảm hại không thể diễn tả bằng lời nói. Hắn thậm chí đã chẳng thể phản kích một cách tử tế trước Đường Tiểu Tiểu - một người mới luyện kiếm chưa đầy năm năm. Và sự thật đó khiến cho hắn không còn bất kỳ một lời biện minh nào.
'Làm thế nào....'
Rốt cuộc biết nói gì trong cái tình huống này được đây?
Hình ảnh thanh kiếm của Đường Tiểu Tiểu lao đến hướng vào đầu Nam Cung Đản vẫn còn sống động trong đôi mắt hắn.
Và điều khiến hắn không thể chịu đựng được đó là hoàn toàn không thể tìm thấy bất cứ phần may mắn nào trong chiến thắng của nàng ta.
Thua ngay từ căn bản.
Sức mạnh chứa trong thanh kiếm. Sự chính xác trong kiếm lộ. Đến cả nội lực cũng thua kém.
Hắn không thể nào hiểu được. Bản thân đã cống hiến 20 năm cho kiếm thuật. Vậy mà lại để thua Đường Tiểu Tiểu ngay từ căn bản.
"Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra được chứ?"
Ngay khi đó, một giọng nói vang lên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Nam Cung Hách đang lẩm bẩm với khuôn mặt mất hồn.
"Làm thế nào....chúng ta...."
Chỉ có sự im lặng trôi qua. Không một ai có thể trả lời câu hỏi đó.
"Đại ca, chúng ta đã sai ư?" "...."
"Làm thế nào mà chúng ta lại thua đại tỷ được chứ?"
"Dừng lại"
Nam Cung Đản bực bội ngắt lời Nam Cung Hách. "Dừng lại đi. Chuyện đó thật đáng xấu hổ"
"Đại ca...."
"Dù có biện minh như thế nào chăng nữa thì sự thật đó vẫn chẳng thay đổi đâu. Chúng ta đã thua! Một cách thảm hại!"
"...."
"Lý do chỉ có một mà thôi. Đó là vì chúng ta yếu hơn Tiểu Tiểu đại tỷ"
"Chuyện đó chẳng phải quá bất hợp lý hay sao?" Nam Cung Đản cười khẩy.
'Bất hợp lý ư....'
Nhưng biết làm gì đây?
Đương nhiên hắn ta biết theo thường thức thì chuyện như thế này không thể nào xảy ra. Nhưng chẳng phải nó đã xảy ra rồi hay sao? Nếu đã vậy rồi thì kết luận cũng đã quá rõ ràng.
"Vậy là do thường thức của chúng ta sai rồi"
"Đại ca!"
Nam Cung Đản nhìn chằm chằm vào Nam Cung Hách bằng đôi mắt sâu sắc.
"Làm sao? Đệ định cứ cố chấp và không chịu thừa nhận đấy à?"
"Chuyện, chuyện đó......"
"Nếu không phải vậy thì đệ sẽ trực tiếp cầm kiếm và xông ra đánh nhau sao?"
Nam Cung Hách cuối cùng đã cúi đầu. Hắn ta cũng biết điều đó.
Rằng cho dù hắn có hét lên đầy oan ức đi chăng nữa thì khoảng cách chênh lệch năng lực giữa bọn họ cũng chẳng thể được thu hẹp. Bọn họ bây giờ chính là không thể thẳng được Đường Tiểu Tiểu.
"Đại ca, đệ thực sự không thể nào hiểu được nên mới như vậy"
Trước giọng nói đầy mơ hồ của Nam Cung Hách, Nam Cung Đản một lần nữa đưa tay lên chà xát khuôn mặt của bản thân. Về phần không thể hiểu nổi thì hắn cũng như vậy mà thôi.
Vậy nhưng......
"Không cần phải hiểu" "Sao ạ?"
"Chỉ cần chấp nhận là được. Sự thật là chúng ta yếu hơn các hậu khởi chi tú của Hoa Sơn"
"...."
Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đồng loạt cúi đầu xuống.
Nam Cung Đản nói bằng giọng xen lẫn một chút tự chế nhạo .
"Chúng ta cũng đã nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ sôi nổi của bọn họ ở Mai Hoa Đảo. Phải không nào?"
"Vâng"
"Nhưng dù là vậy chúng ta vẫn chưa hoàn toàn thừa nhận bọn họ. Ngay cả khi tận mắt chứng kiến bọn họ quét sạch lũ thủy tặc mà chúng ta không thể làm được gì đó. Bởi vì chúng ta tin rằng lý do mà bọn họ có thể làm được như vậy không phải là do thực lực mà là nhờ một yếu tố khác"
Ngay cả khi đang nói chuyện, khuôn mặt của Nam Cung Đản vẫn toát ra sự mệt mỏi.
"Chúng ta đã cược cả mạng sống để làm lũ thủy tặc kiệt sức. Vì vậy mà những kẻ đến sau mới dễ dàng như vậy. Nếu như đổi lập trường với bọn họ, chúng ta cũng hoàn toàn có thể quật ngã lũ thủy tặc....đúng vậy, chúng ta đã suy nghĩ như vậy đó"
"Đại ca...."
"Vậy nhưng"
Nam Cung Đản chậm rãi lắc đầu.
"Phải trải qua rồi mới biết.... Đúng vậy. Bọn họ thực sự mạnh hơn chúng ta"
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ hắn phải chấp nhận sự thật đó.
Đường Tiểu Tiểu rất mạnh.
Nếu vậy thì những đệ tử nhập môn trước Đường Tiểu Tiểu còn mạnh đến mức nào? Thực lực của Hoa Sơn Ngũ Kiếm rốt cuộc khủng khiếp ra sao?
'Tiểu Gia Chủ liệu có thể đánh lại được bọn họ không?'
Nếu như là một ngày trước, Nam Cung Đản sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng 'Đương nhiên là có thể'. Nam Cung Độ Huy là Nam Cung Độ Huy kia mà. Thực lực của hắn ta hoàn toàn khác biệt với các kiếm tu trẻ tuổi khác của Nam Cung Thế Gia.
Nhưng bây giờ thì hắn cũng không thể chắc chắn nữa.
"Đại ca"
Nam Cung Hách dường như vẫn không thể tiếp thu được.
"Chẳng phải chúng đã cũng đã rất chăm chỉ hay sao?"
Nam Cung Đản hiểu sự oan ức đó.
Bọn họ đã lười biếng ư? Không, tuyệt đối không có chuyện đó.
Nam Cung Thế Gia - những kẻ bị sỉ nhục tại Trường Giang đã cố gắng hết sức suốt ba năm để báo thù Tà Phái. Vậy nhưng, làm thế nào để giải thích được khoảng cách chênh lệch thực lực này đây?
"Tiểu Hách" "Vâng, đại ca"
"Đệ có nhìn thấy bàn tay của Tiểu Tiểu đại tỷ không?"
"...."
Nam Cung Hách lập tức im bặt. Nam Cung Đản một lần nữa nhìn lướt qua những người đang hướng ánh mắt về phía này.
Để thuyết phục ai đó thì phải tìm ra được lý do hợp lý trước hết là đủ để bản thân bị thuyết phục. Ngay cả bản thân hắn lúc này vẫn chưa thể thuyết phục hoàn toàn. Vậy nhưng khi ở trên lập trường thuyết phục Nam Cung Hách, hắn lại nhìn thấy điều mà bản thân đã không thể nhận ra suốt thời gian qua.
"Hãy nhìn vào đôi bàn tay của đệ" "...."
"Đưa nó ra xem nào"
Nam Cung Hách bối rối chìa bàn tay ra. Trên tay hắn ta cũng có một vài vết sẹo. Vậy nhưng số sẹo đó không thể nào so sánh được với những vết sẹo ở trên tay Đường Tiểu Tiểu.
Nam Cung Đản sau khi nhìn vào bàn tay đó rồi chậm chạp mở lời.
"Ta....vẫn nhớ Tiểu Tiểu đại tỷ của trước kia" "Sao ạ?"
"Tỷ ấy thực sự rất đẹp"
Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia khẽ nheo mắt trong chốc lát. Trước phản ứng đó, Nam Cung Đản giật mình vội vàng xua xua tay.
"Không, không! Ta không phải có ý đó đâu....!"
Hắn ta ho sặc sụa với khuôn mặt đỏ bừng vì bị hiểu nhầm.
"Bàn tay của Tiểu Tiểu đại tỷ trước kia rất trắng trẻo và sạch sẽ. Đôi bàn tay trắng ở trong một cung điện nguy nga tráng lệ. Có thể nói đó là một bàn tay ngọc ngà"
Một vài người vẫn nhớ hình ảnh của Đường Tiểu Tiểu trong quá khứ liền gật đầu đồng tình ngay lập tức.
"Nhưng mà bây giờ bàn tay của tỷ ấy trông như thế nào vậy?"
Câu hỏi đó khiến nhiều người trở nên trầm lặng. Bàn tay của Đường Tiểu Tiểu mà bọn họ nhìn thấy lần này là bàn tay của một kiếm tu thực thụ. Một bàn tay đầy rẫy những vết chai sạn và chi chít các vết thương.
Chỉ cần nhìn vào đôi bàn tay của Đường Tiểu Tiểu thôi cũng có thể đoán ra được nàng ta đã tu luyện vất vả đến nhường nào.
Nàng đã phải chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn đến mức đôi bàn tay đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu của nó.
Nam Cung Đản nhẹ nhàng xòe bàn tay của bản thân ra nhìn những vết thương được khắc trên tay.
"Đệ nói rằng chúng ta đã chăm chỉ ư?" "...."
"Đúng vậy. Đúng thế. Chúng ta đã nỗ lực. Nhưng mà....Có vẻ như 'nỗ lực' của chúng ta khác với 'nỗ lực' của những người đó"
"Đại ca"
Nam Cung Đản ngượng ngùng.
Hắn đã nghĩ rằng bản thân đã nỗ lực. Hắn đã nghĩ rằng bản thân đã chăm chỉ hơn bất kỳ ai. Nhưng đôi bàn tay của hắn lại không hề có vết tích của sự nỗ lực.
Trong khi các kiếm tu Hoa Sơn đã vung kiếm rồi lại vung kiếm đến mức cả hai tay đều đầy rẫy những vết sẹo. Bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào việc tu luyện mà họ đã làm suốt thời gian qua.
"Chúng ta thực sự đã nỗ lực ư?" "...."
"Đệ có thể đường đường chính chính nói ra những lời này trước mắt bọn họ không? Rằng chúng ta cũng đã nỗ lực không thua kém gì bọn họ? Trong khi chúng ta chưa gì đã cao giọng rằng cơ thể bị tổn thương khi mới tu luyện được vài ngày?"
Không một ai có thể trả lời câu hỏi đó. Bởi vì bọn họ cũng đã nhận ra.
Các đệ tử Hoa Sơn vẫn đang tu luyện hàng ngày theo phương pháp mà bọn họ đã chỉ trích rằng ngoài vắt kiệt sức lực ra thì chẳng có tác dụng gì nữa. Thậm chí cường độ mà bọn họ tu luyện còn cao hơn vài lần so với những bài tập mà các kiếm tu Nam Cung đã thực hiện trong mấy ngày qua.
Nam Cung Đản thở dài. Ban đầu hắn chỉ định nói để trấn an mọi người. Nhưng bây giờ trong lời nói của hắn chứa đầy sự chân thật.
"Chỉ những kẻ nỗ lực giống nhau mới có thể bàn đến tài năng, hoàn cảnh hay sự vượt trội của kiếm thuật. Chúng ta không có tư cách để nói về kiếm pháp với bọn họ"
Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đỏ mặt không thể nào ngẩng đầu lên được.
"Điều làm ta cảm thấy xấu hổ hơn là..." Nam Cung Đản cắn chặt môi.
"Chúng ta rõ ràng đã nhìn thấy bọn họ vì cứu chúng ta mà không tiếc mạng sống trên Mai Hoa Đảo. Vậy mà chúng ta vẫn không thể từ bỏ được cái gọi là lòng tự trọng"
"Chuyện đó...."
"Việc học ở Hoa Sơn thực sự đáng xấu hổ vậy sao?"
Hắn đưa ra câu hỏi rồi mỉm cười một cách cay đắng.
"Hơn bất cứ điều gì, ta thực sự cảm thấy rất xấu hổ khi mặc dù đã biết được có những người còn nỗ lực hơn bản thân mình nhưng lại vẫn ôm khư khư cái gọi là lòng tự trọng"
Vẫn không một ai cất tiếng trả lời. Tất cả chỉ biết cúi đầu trong những suy nghĩ hỗn độn.
"Ta sẽ tham gia tu luyện vào ngày mai" "Đại ca...."
"Ta không có ý ép buộc. Đó là quyền lựa chọn của mỗi người. Nhưng ta....nếu có thể mạnh hơn, nếu có thể tìm lại được cái tên Nam Cung Thế Gia, ta sẽ không ngần ngại bất cứ chuyện gì. Ta không muốn chỉ nói suông như trước kia nữa, ta thực sự muốn thử xem giới hạn của bản thân đến đâu"
Nam Cung Đản đứng dậy. Và hắn đảo mắt nhìn về phía một người đang ngồi ở một xó phòng.
Nam Cung Độ Huy. Hắn ta không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Đản.
Nam Cung Đản cắn nhẹ môi.
'Tiểu Gia Chủ chắc cũng đã biết điều này rồi'
Sự chênh lệch không thể thu hẹp giữa Hoa Sơn và Nam Cung Thế Gia. Vì vậy mà khi nhìn thấy những người chỉ ôm khư khư lòng tự trọng, hẳn là hắn ta đã cảm thấy rất khó chịu.
Nam Cung Đản cúi đầu thật sâu về phía Nam Cung Độ Huy. Và rồi hắn bước ra ngoài mà không thèm ngoảnh lại như không còn nuối tiếc bất cứ điều gì.
Sau khi hắn rời đi, sự im lặng một lần nữa tràn ngập căn phòng. Các kiếm tu Nam Cung Thế Gia ngồi dựa lưng vào tường, ai nấy đều đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn độn.
Nam Cung Độ Huy ngồi ở góc phòng nhìn dáng vẻ đó rồi khẽ mỉm cười.
'Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi'
Bọn họ đã đi một vòng và giờ lại đứng ở vạch xuất phát. Để có thể tiến lên phía trước thì trước tiên phải biết được bản thân đang đứng ở đâu.
Có lẽ đêm nay đối với bọn họ sẽ là một đêm rất dài.
Bời vì bọn họ phải tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình.
Nhưng Nam Cung Độ Huy tin bọn họ.
Những kẻ biết được sức nặng của cái tên Nam Cung Thế Gia thì cho dù lựa chọn thế nào cũng đáng được tôn trọng.
Nam Cung Độ Huy chỉ cần quan
sát sự lựa chọn đó mà thôi.... "Tiểu Gia Chủ"
"...."
Ngay lúc đó, Nam Cung Hách đã tiến lại gần. Nam Cung Độ Huy cất tiếng hỏi với khuôn mặt đầy nghi hoặc.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau đó hắn cẩn thận quan sát ánh mắt của Nam Cung Độ Huy như thể đang do dự điều gì đó rồi mở lời.
"Đệ......Tiểu Gia Chủ. Nếu huynh không phiền....đệ có chuyện này muốn hỏi"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com