Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1042. Giết, hoặc bị giết. (2)

Chapter 1042. Giết, hoặc bị giết. (2)
Cảnh tượng một đám người đang chạy đến vùng đất bị bao phủ bởi thi thể quả thật trông vô cùng khiếp đảm. Là võ giả bình thường, chỉ cần nhìn thấy một toán Hắc Y Nhân đen kịt toàn thân, toả ra khí thế u ám thôi đã đủ khiến họ kinh hồn bạt vía rồi.
Thế nhưng, những người có mặt ở đây hiện giờ đâu phải là võ giả bình thường.
Đệ tử Hoa Sơn, Hồng Thiên của Vạn Nhân Phòng, tinh binh của Hắc Quỷ Bảo. Nếu bàn về kinh nghiệm chiến đấu, bọn họ có vỗ ngực tự hào rằng bản thân không thua kém bất cứ ai trong thiên hạ cũng không ngoa.
Những kẻ thành thục trong giao chiến, giết người và quen với việc bị lưỡi kiếm sắc bén kề vào cổ. Những người cho dù đối mặt với kẻ thù mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không đánh mất chính mình, như một danh kiếm đã được rèn giũa kỹ lưỡng.
Vậy nên đáng lẽ ra bọn họ không thể bị dao động bởi cảnh tượng này..

Nhưng điều lạ lùng chính là...
Những người đã quen với các trận chiến tàn khốc lúc này lại bày ra bộ dáng như bị 'chấn động' một phen.
Những tinh binh của Hắc Quỷ Bảo từng khiến cho Giang Nam bao trùm bởi đêm đen sợ hãi cũng bất giác lùi về sau.
Ngay cả Hồng Thiên, những kẻ lúc nào cũng răm rắp nghe theo mệnh lệnh của Trường Nhất Tiếu, cho dù có nhảy vào hố lửa cũng không ngại ngần ấy vậy mà cả người chúng đang không ngừng run lẩy bẩy.
Trên mặt chúng hiện rõ sự căng thẳng và thoáng qua chút khiếp đảm.
Tứ Bá Liên nắm giữ một nửa thiên hạ trong tay, trong số đó là tinh binh được tuyển chọn kỹ càng. Thế nhưng những kẻ như vậy lại đang run rẩy trước số lượng địch không quá một trăm tên.
Chuyện này nghe qua quả thật rất nực cười. Thế nhưng, điều vô lý như vậy lại đang diễn ra tại đây.
"Ư.."
Khóe miệng ai đó khẽ nhếch lên kèm theo tiếng rên rỉ.
Cho dù rơi vào tình thế cận kề cái chết, lưỡi kiếm đang ghì sát vào cổ, chúng cũng không bật ra dù chỉ một tiếng, vậy mà chỉ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đã khiến chúng không nhịn được mà

khẽ rên lên. Âm thanh đó giống như tiếng hét của một linh hồn bất lực chứ không liên quan gì đến tu vi cảnh giới cả.
Thậm chí đến các đệ tử Hoa Sơn từng đối đầu với lũ Ma Giáo khi xưa cũng siết chặt nắm đấm với vẻ mặt kinh hãi.
Bạch Thiên bất giác cắn chặt môi.
"Sư thúc.."
".... Ừ."
Dù không nghe hết câu nhưng Bạch Thiên vẫn đáp lại, tựa hồ hắn đã hiểu được vế sau.
"... Thật quá khác biệt."
Cảm giác giống như họ vừa rơi xuống đầm lầy nhớp nháp rồi từ từ chìm xuống. Khí thế mà lũ người kia tỏa ra cùng với bầu không khí xung quanh chúng như đang dần siết chặt lấy từng hơi thở của họ.
Rõ ràng là vô cùng khác biệt với trước đây.
Ma Giáo mà Bạch Thiên từng đối đầu khi ở vùng đất Bắc Hải khắc nghiệt đúng là đã làm cho hắn run lên vì sợ hãi. Thế nhưng, cảm giác của khi đó cũng không đến mức này. Chẳng phải Bạch Thiên của hiện tại rõ là đã mạnh hơn khi ấy rồi sao?
Vậy mà hắn vẫn cảm thấy chúng thật sự.. không phải là con người.

Chẳng biết khi nhìn thấy Quỷ Môn Quan mở ra và hàng ngàn ác ma trong đó lao đến có khủng khiếp hơn thế này không?
Không cần bàn đến khí thế hay tu vi cảnh giới cao thâm của lũ người kia. Chính sự tồn tại của chúng cũng đủ khiến cho người khác bất giác không rét mà run.
'Ra đây chính là Ma Giáo chân chính sao?'
Bạch Thiên cắn chặt môi suy nghĩ.
Đến bây giờ hắn đã hiểu được nguyên do tại sao Thanh Minh lại nói tên Giáo Chủ ở Bắc Hải chỉ là một tên nhãi nhép, tại sao hắn lại khiển trách lũ giáo đồ Ma Giáo tàn độc kia đi theo tên Giáo Chủ ở Bắc Hải chỉ là bọn thiển cận.
Cơ thể của hắn cảm nhận được rằng lũ người trước mặt còn đáng sợ hơn cả lũ giáo đồ Ma Giáo mà hắn đã đối đầu trước đây.
Két! Két!
Mỗi khi lũ giáo đồ Ma Giáo xông đến chà đạp thi thể rải rác dưới đất, một cỗ âm thanh rợn người lại vang lên. Các đệ tử Hoa Sơn run hết cả người. Nghe tiếng rít đáng sợ đó vang bên tai, đôi mắt họ dần đỏ ngầu lên.
Lũ giáo đồ bắt đầu vận ma khí đen ngòm thành từng mảng to tướng rồi phóng tới vùng đất đỏ màu máu.
Tất cả đám người ở đó bao gồm cả đệ tử Hoa Sơn nghiến chặt răng, đột nhiên tốc độ của lũ giáo đồ Ma Giáo giảm đi đáng kể.

Trong mắt bọn họ thoáng qua tia nghi hoặc. Tại sao lũ giáo đồ đang tấn công với khí thế mãnh liệt như vậy lại bất ngờ dừng lại?
Hầu hết ai nấy đều cảm thấy nghi ngờ trước cảnh tượng đó.
Thế nhưng, vài người đã ngẫm ra được một thứ hoàn toàn khác biệt trước cảnh tượng ấy.
Trường Nhất Tiếu nhìn lũ Ma Giáo với ánh mắt vô cùng hứng thú, những chiếc nhẫn trên tay hắn ma sát với nhau phát ra âm thanh quái dị.
Đám người mà hắn đưa đến hiện giờ chính là Hồng Thiên. Đây là những kẻ mà hắn đã dày công lựa chọn và nghiêm túc bồi dưỡng ở Vạn Nhân Phòng. Thế nhưng đến cả Hồng Thiên đó cũng không thể thẳng tay hành động được.
'Thật quá kỳ quái.'
Thứ Trường Nhất Tiếu nhìn thấy là cảnh tượng đã vượt qua thường thức của hắn.
Hắn có thể tượng tượng ra bộ dáng những con hổ to lớn đói khát đang đảo mắt xếp hàng chờ đợi con mồi trước mặt.

Người ta nói rằng sát ý là một thứ mà bản thân con người khó mà khống chế nổi. Bởi vì sát ý nằm ngoài phạm vi của lý tính.
Nhưng thật vô lý làm sao, lũ người trước mặt Trường Nhất Tiếu hiện giờ đang toát ra một cỗ sát ý cùng với sự căm thù khủng khiếp, tuy nhiên có vẻ chúng lại đang kiểm soát được luồng sát ý đó. Thật khó hiểu được chúng có thể làm được điều ấy bằng cách nào.
'Là sự cuồng tín ư..'
Số lượng giáo đồ Ma Giáo vận hắc y và mạng che mặt màu đen chỉ khoảng một trăm. Thế nhưng, con số đó không thể cho là ít.
Chính lúc này. Cộp. Cộp.
Một gã nam nhân từ giữa lũ giáo đồ Ma Giáo chầm chậm bước ra.
Cộp. Cộp.
Kẻ vừa tiến vào giữa liền nhìn lướt qua Tứ Bá Liên và Hoa Sơn, bọn họ đang không ngừng cảnh giác hắn, vẻ mặt thoáng cứng đờ. Sau đó hắn ta chậm rãi kéo mạng che mặt xuống.
"Lũ vô thần bẩn thỉu.."

Trong mắt hắn vọt lên tia khinh miệt và ghê tởm hệt như đang nhìn vào thứ gì đó rất kinh tởm. Đám người đón ánh mắt của hắn bất giác cắn chặt môi.
"Thiên Ma vốn không cho phép những kẻ vô thần như các ngươi có tư cách tồn tại."
Giọng điệu của gã nam nhân vô cùng nghiêm túc.
"Thế nhưng, ngài ấy cũng là một người hết sức nhân từ. Dù các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn nhưng ngài ấy vẫn công bằng mà dành sự từ bi cho các ngươi."
Nghe hắn ta nói, tựa hồ như hắn đang truyền đạt những lời lẽ chân thành và thiêng liêng từ tận đáy lòng.
"Bây giờ trong lũ người các ngươi ai là kẻ đã nhận ra tội lỗi và thành tâm cống hiến mọi thứ cho Đấng Thiên Ma thì hãy tiến lên phía trước. Ngài ấy sẽ tha tội cho các ngươi."
"Hửm?"
Người phản ứng đầu tiên trước câu nói đó chính là Trường Nhất Tiếu. Đôi mày hắn nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
"Tha tội ư?"
"......."
"Ai chứ? Rốt cuộc hắn lấy tư cách gì?"

Ken két?
Mấy chiếc nhẫn trên tay Trường Nhất Tiếu phát ra âm thanh rợn người.
"Kẻ nào dám tha tội cho bổn quân cơ? Lũ các ngươi? Hay là.."
Nụ cười quái dị thoáng nở trên đôi môi đỏ chót của Trường Nhất Tiếu.
"Thiên Ma mà các ngươi tin tưởng, tên khốn đã bỏ mạng trăm năm trước sao?"
"Ngươi.. ngươi!"
Tên giáo đồ Ma Giáo vốn đang rất bình tĩnh nói chuyện, hiện giờ trong mắt hắn đã hằn đầy sát khí khủng khiếp.
"Dù có xé toạc cái miệng của ngươi ra vứt cho chó ăn ta cũng không thấy hả dạ! Ngươi dám nói thế với đấng tối cao của bọn ta bằng cái mồm bẩn thỉu đó ư?"
Thế nhưng trước sát khí cuồn cuộn đó, Trường Nhất Tiếu vẫn thản nhiên mà đối mặt.
"À à. Miệng bổn quân đúng là không sạch cho lắm. Bổn quân cũng biết rõ mà."
Hắn ta thản nhiên phất tay rồi nở nụ cười mỉa mai.

"Thế nhưng ít nhất bổn quân vẫn còn sống. Không phải sao? Sống một cách bẩn thỉu vẫn hơn là một tên đã cút xuống địa ngục từ lâu. Có lẽ Thiên Ma của các ngươi dưới đó cũng thấy ghen tị với bổn quân lắm đấy!"
"Tên khốnnn!"
Tên giáo đồ Ma Giáo không thể kìm chế được cơn thịnh nộ, cả người hắn run lên bần bật.
"Ngươi dám.."
Hắn ta lại kéo mạng che mặt lên. Tựa hồ hắn không muốn hít thở cùng một bầu không khí kinh tởm với những kẻ có mặt ở đây.
"Lũ vô thần bẩn thỉu này, các ngươi đúng là không biết thức thời, dám xúc phạm Đấng Thiên Ma vĩ đại của bọn ta sao?"
Đôi mắt tên giáo đồ Ma Giáo đã long sòng sọc tia điên cuồng.
Đến cả đám Hồng Thiên đã từng kinh qua đủ loại ác nhân và cuồng nhân trong Tà Phái cũng phải khiếp sợ trước ánh mắt ấy. Đó là sự điên rồ và quỷ dị không hề giống con người.
"... Giết hết bọn chúng!"
Tên giáo đồ Ma Giáo gân cổ hét lên.
"Giết bọn chúng! Giết hết bọn chúng! Hãy xóa sạch lũ vô thần bẩn thỉu này cho ta! Xé xác chúng, cắt gân chúng, khiến máu chúng chảy thành sông!"

Mấy lời này nghe thật giống như một khúc nguyền rủa.
Ngay khi tên kia vừa dứt câu, lũ giáo đồ Ma Giáo phía sau lập tức xếp thành hàng, khí thế hừng hực dâng lên.
"Giết sạch chúng, không để sót lại chút dấu vết nào của chúng trên thế gian này, phải đem chúng đi làm mồi cho cầm thú! Phải cho chúng biết cơn thịnh nộ của Ma Giáo đối với những kẻ vô thần bẩn thỉu dám sỉ nhục Đấng Thiên Ma vĩ đại khủng khiếp đến.."
Thế nhưng chính lúc đó, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang khí thế của chúng.
"Chà, tên khốn nhà ngươi sủa nhiều thật đấy."
Tên giáo đồ Ma Giáo bất giác ngậm chặt miệng. Sau đó hắn chầm chậm quay đầu nhìn kẻ vừa mở miệng. Sát khí bừng bừng nổi lên.
Thanh Minh không hề để tâm chút nào, hắn lắc cổ sang trái phải rồi bồi tiếp.
"Ta ghét phải nói đồng ý với tên khốn Tà Phái đó, nhưng mà.."
Thanh Minh thoáng nhìn Trường Nhất Tiếu rồi cười khẩy.
"Hắn ta nói cũng không sai. Một tên thích làm dáng vẫn hơn tên khốn bị mất đầu đúng không?"
"Ngươi..."

"Vậy nên." Xoẹt.
Thanh Minh từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ. Mũi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía lũ giáo đồ Ma Giáo.
"Nói ít đánh nhiều đi. Không biết từ khi nào mà lũ Ma Giáo các ngươi lại thích đấu võ mồm vậy chứ?"
Giáo đồ Ma Giáo nhìn chằm chằm Thanh Minh. Một thoáng im lặng.
Dù chúng im lặng, nhưng bộ dạng đó còn đáng sợ hơn cả lúc chúng điên cuồng thốt ra những lời nguyền rủa.
Tên giáo đồ Ma Giáo kìm nén cơn giận đang cuộn trào trong lòng như sóng dữ cuối cùng không nhịn được mà cất tiếng. Âm thanh lạnh lùng vang lên bao trùm không gian.
"Ngươi.. ta sẽ ban cho ngươi cái chết thống khổ nhất trong số lũ các ngươi."
"À à, chuyện đó.."
Thanh Minh cười xảo quyệt.
"Ta nghe có hơi nhiều rồi đó." "......."

"Nhưng mà không biết ta phải chờ đến khi nào nữa đây?" Rầm!
Thanh Minh vừa dứt câu, giáo đồ Ma Giáo liền giẫm mạnh chân xuống đất. Khoảnh đất nơi hắn đứng liền nát ra như vũng bùn.
"... Lũ người vô thần khốn kiếp các ngươi!"
Giọng nói hắn vang vọng khắp không gian.
"Ta sẽ không để một tên nào sống sót! Giết hết lũ bọn chúng đi!"
"Thiên Ma Tái Lâm! Vạn Ma Ngưỡng Phục!"
Tiếng hô hào của lũ giáo đồ to như sấm rền bên tai. Lũ giáo đồ Ma Giáo tựa như đã bị cắt mất sợi dây kiểm soát mà nổi xung lên.
Dáng vẻ nghiêm túc vừa nãy không khác gì một bộ mặt giả tạo, liền sau đó ánh mắt chúng phóng ra huyết quang đỏ rực rồi xông thẳng về trước.
"Khư aaaaaa!"

Tiếng hét như dã thú không ngừng cất lên.
Dù mới chạy được khoảng cách không quá dài nhưng lũ giáo đồ Ma Giáo dường như không thể chế ngự được cơn giận dữ dâng trào mà túm lấy kẻ phía trước để vọt lên trên. Chúng gầm lên tựa hồ muốn cắn phập vào cổ những tên đồng bọn.
"Sư thúc!"
"Được, chúng đến rồi!"
Bạch Thiên nhìn cảnh tượng đó liền ngớ người như thất thần, nhưng hắn đã kịp tỉnh táo mà cắn chặt môi. Sau đó hắn tiến lên một bước.
"Mau ra phía sau ta! Tuyệt đối không được tách rời sư huynh đệ bên cạnh!"
"Vâng!"
Bạch Thiên cuối cùng cũng thốt ra một câu đã luôn sục sôi trong lòng hắn.
"Hãy cho lũ cầm thú kia biết thiên địch của Ma Giáo chính là Hoa Sơn chúng ta!"
Đệ tử Hoa Sơn hô vang một tiếng thật lớn rồi bắt đầu xuất trận.
Đây chính là thời khắc đánh dấu cho trận huyết chiến kinh thiên mà sau này giang hồ gọi đó là Hàng Châu Ma Họa (杭州魔禍).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com