Chapter 1068. Ta bảo có giỏi thì ngươi giết ta đi! (3)
Chapter 1068. Ta bảo có giỏi thì ngươi giết ta đi! (3)
Niềm tin là một thứ khiến con người trở nên khác biệt. Bởi vì chẳng có thứ gì giúp con người có thể tiếp thêm sức mạnh cho nhau giống như niềm tin.
Thế nhưng, trong một vài mối quan hệ, niềm tin lại chẳng khác nào một lâu đài cát.
'Ta vẫn biết............'
Bạch Thiên cắn chặt môi.
Kẻ không đáng tin nhất trong giang hồ. Kẻ hắn tuyệt đối không được tin tưởng. Làm gì có ai dám đứng ra phản bác rằng Trường Nhất Tiếu chính là kẻ như vậy chứ?
Dẫu vậy, lý do Bạch Thiên đã nơi lỏng cảnh giác với hắn cũng chính là vì bộ dạng mà hắn đã bày ra trong trận chiến khốc liệt kia. Bởi vì khi chiến đấu cùng với nhau, các chiến hữu có thể giải quyết toàn bộ khúc mắc giữa hai bên.
Đáng tiếc, Trường Nhất Tiếu vẫn là Trường Nhất Tiếu. Bạch Thiên tuyệt đối không nên tin lời của con rắn độc đó mới phải........
"Sư thúc........"
"........Phải."
Bạch Thiên nặng nề rút kiếm.
Binh lực của Hắc Quỷ Bảo đang tiến lại gần, ít nhất cũng hơn hai trăm người. Nếu đám lâu la bảo vệ Trường Nhất Tiếu cũng tham gia, thì con số ấy sẽ còn tăng thêm nữa.
Nếu xét tới chuyện chúng được Hắc Quỷ Bảo và Vạn Nhân Phòng bồi dưỡng, thì thật khó để mười đệ tử Hoa Sơn đang có mặt ở đây hoàn toàn có thể làm được điều gì đó với chúng. Chỉ có điều......
"Phải đánh chứ."
Ánh mắt Bạch Thiên dần bùng cháy. Tình cảnh tuyệt vọng thế này thì có gì lạ đâu. Đã bao giờ họ tham chiến mà chưa từng trải qua tình cảnh tuyệt vọng chưa?
'Chỉ cần mở được đường máu.'
Họ không có lý do gì để quyết chiến quyết tử với chúng. Họ chỉ cần phá vỡ vòng vây tìm đường vượt qua Trường Giang là được. Tất nhiên từ Hàng Châu tới Trường Giang là một quãng đường rất xa........ nhưng, chuyện đó để sau hãy tính. Trước mắt họ phải thoát khỏi nơi này đã.
Bạch Thiên dữ tợn nhìn về phía Trường Nhất Tiếu. Thấy thế, Trường Nhất Tiếu liền bật cười khúc khích.
"Đứa trẻ hư đốn này. Sao ngươi lại nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy."
Tuy Bạch Thiên đang nhìn chằm chằm về phía Trường Nhất Tiếu, nhưng toàn bộ sự chú ý trên người hắn đều đổ dồn về phía Thanh Minh.
Tới bây giờ, toàn lực của Hoa Sơn vẫn được bảo tồn. Tuy rằng Nam Cung Độ Huy gần như đã kiệt sức khi phải xông pha mở đường, và Tuệ Nhiên cũng đã tiêu hao khá nhiều nội lực, nhưng họ vẫn còn đủ sức để có thể bám theo.
Vậy nên, vấn đề quan trọng nhất hiện nay chính là Thanh Minh. Bạch Thiên liếc nhìn Thanh Minh.
'Nó có thể bước đi không?'
Khách quan mà nói thì việc này thật quá sức với hắn. Chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũng biết việc hắn còn sống thôi đã là một kỳ tích rồi. Và đương nhiên, với tính cách có chết cũng chẳng rên rỉ lấy một lời của Thanh Minh, thì chắc hẳn, nội thương của hắn còn nghiêm trọng hơn so với ngoại thương nhiều.
Thế nhưng........ Bạch Thiên có thể chắc chắn.
Ngay khi trận chiến nổ ra, Thanh Minh sẽ không ngần ngại mà lao thẳng về phía Trường Nhất Tiếu. Bởi vì đó chính là cách hành động của Thanh Minh.
Vậy nên, chỉ riêng lần này, dù phải trả bất cứ giá nào đi chăng nữa, họ cũng phải ngăn Thanh Minh lao lên. Để họ không phải chứng kiến cảnh tượng mình còn sống khóc than trước thi thể của Thanh Minh.
Do đó, Bạch Thiên là người duy nhất ở đây có thể đảm nhiệm thay cho vai trò của Thanh Minh.
Đúng lúc ánh mắt Bạch Thiên tối sầm vì sát khí.
Trường Nhất Tiếu chầm chậm cất lời khi nhìn thấy đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo đang dần thu hẹp khoảng cách.
"Đúng là...... một vòng vây đẹp. Bổn quân thật muốn khen ngợi các ngươi."
Trường Nhất Tiếu nở nụ cười tà dị, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về một phía.
"Nhưng mà...... hình như bổn quân chưa từng ra lệnh cho ngươi làm như vậy mà. Phải không? Vạn Kim Đại Phu."
Bạch Thiên vô thức quay đầu trước câu nói ấy của hắn. Tuy hắn biết mình tuyệt đối không được rời mắt khỏi Trường Nhất Tiếu, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía Vạn Kim Đại Phu.
Vạn Kim Đại Phu phất tay áo ra sau, chậm rãi bước tới giữa đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo. Khác với Thanh Minh hay Trường Nhất Tiếu vẫn còn lưu lại vết tích của
cuộc quyết chiến khốc liệt, thì Huy cơ thể hắn lại vô cùng gọn gàng, chẳng có lấy một vết xước nào.
Vạn Kim Đại Phu mặt không đổi sắc nhận lấy ánh mắt của Trường Nhất Tiếu rồi cất lời, với một giọng vô cảm.
"Chậc..... thuộc hạ phải hiểu được tâm ý của bề trên mà hành động trước cả khi ngài ra lệnh chứ."
"Haha."
Trường Nhất Tiếu mơ hồ bật cười. Khiến người khác thật khó để có thể đoán được đó có phải là một nụ cười hài lòng hay không.
"Bọn chúng quá nguy hiểm."
Vạn Kim Đại Phu hướng ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn vô thức cắn chặt môi trước ánh mắt lạnh lẽo vô tình đó.
"Chẳng phải Minh Chủ đã cảm nhận được rồi sao? Bọn chúng khác hẳn với đám Chính Phái đần độn chỉ mải mê theo đuổi quyền lực và vị thế. Chúng là những kẻ có thể cầm chân Minh Chủ bất cứ lúc nào."
"......."
"Chúng ta phải loại bỏ chúng ngay tại đây trước khi quá muộn. Bắt rắn phải bắt khi chúng còn nhỏ chứ."
Trường Nhất Tiếu nghe những lời ấy thì chầm chậm liếc nhìn các đệ tử Hoa Sơn. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên người Thanh Minh.
"Ngươi nói rất có lý." "Ngươi........"
Bạch Thiên nghiến răng. Trường Nhất Tiếu thong thả gật đầu trước lời nói đầy mị hoặc đó.
"Đúng là bắt rắn phải bắt từ khi nó còn nhỏ...... phải, ngươi nói đúng. Nhưng........"
Trường Nhất Tiếu nhìn thẳng vào Vạn Kim Đại Phu, quỷ khí bắt đầu ngập tràn trên gương mặt hắn.
"Ngươi không nghĩ bây giờ đã quá trễ để nói về chuyện đó rồi sao?"
Đó cũng chính là lúc Bạch Thiên bắt đầu cảm thấy kì lạ.
Bởi hắn chẳng thấy được chút thiện chí, hay cùng chung chí hướng trong ánh mắt Trường Nhất Tiếu khi hắn nhìn Vạn Kim Đại Phu, và ánh mắt Vạn Kim Đại Phu nhìn Trường Nhất Tiếu.
Trái lại........ trông nó giống hệt với ánh mắt của một con dã thú nhìn kẻ đang xâm phạm lãnh thổ của mình hơn.
'Không lẽ?'
Trường Nhất Tiếu lại cất lời. Và những lời nói ấy càng khiến cho Bạch Thiên chắc chắn hơn.
"Làm gì có chuyện ngươi mở một vòng vây lớn thế này chỉ để bắt một đám người như vậy chứ, vì vậy nên...... Vạn Kim Đại Phu."
Sát khí tàn bạo không ngừng tỏa ra trong ánh mắt của Trường Nhất Tiếu. Tới mức chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy lạnh tới mức đóng băng.
"Rốt cuộc đâu mới là người ngươi thực sự muốn nhắm tới vậy?"
"......."
"Bọn chúng ư? Không, đương nhiên là không phải rồi. Làm gì có chuyện đó kia chứ."
Trường Nhất Tiếu nhe răng cười.
"Là bổn quân mới phải."
"......"
"Đúng chứ?"
Vạn Kim Đại Phu vẫn lạnh lùng nhìn Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu nói tiếp như thể hắn cảm thấy vô cùng thích thú với ánh mắt trước đó.
"Ngẫm lại thì đây cũng là một cơ hội tốt. Phải, đúng là một cơ hội vô cùng tốt. Bởi vì bổn quân chỉ dẫn theo một số ít quân tới đây."
"......"
"Nhưng........ bổn quân hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Vạn Kim Đại Phu lừng danh thiên hạ lại có thể làm chuyện ngu ngốc tới vậy. Chẳng phải nơi ngươi tự hào nhất đã bị lũ Ma Giáo nghiền nát rồi sao? Hơn nữa, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể chiếm lấy vị trí của bổn quân sau khi bổn quân biến mất à? Ngươi nghĩ vậy thật ư?"
"Vị trí?"
Vạn Kim Đại Phu yên lặng lắng nghe rồi lạnh lùng phản bác.
"Thật chẳng giống Bá Quân thường ngày chút nào cả."
"........"
"Ta không quan tâm tới mấy thứ như vị trí. Thứ ta quan tâm chính là ngươi đã tạo ra một nơi không cần thiết phải tồn tại như Tứ Bá Liên. Nếu ngươi biến mất, Giang Nam sẽ trở lại như lúc ban đầu."
Một lời nói chắc như đinh đóng cột. Giúp tất cả mọi người ở nơi này hiểu rõ tình hình.
Vạn Kim Đại Phu mở vòng vây này không phải để bắt các đệ tử Hoa Sơn. Mà mục tiêu hắn nhắm tới chính là Trường Nhất Tiếu.
"Thật nhảm nhí."
Trường Nhất Tiếu lạnh lùng nhìn Vạn Kim Đại Phu rồi nói.
"Ngươi nghĩ đám Chính Phái sẽ để yên cho Giang Nam sau khi Tứ Bá Liên biến mất ư?"
"Trường Nhất Tiếu, ngươi hiểu lầm rồi."
Tới lúc này, Vạn Kim Đại Phu cũng không gọi Trường Nhất Tiếu là Minh Chủ nữa.
"Hiểu lầm?"
"Thứ chúng căm ghét không phải là Tứ Bá Liên. Mà là ngươi và Vạn Nhân Phòng."
"......."
"Ngươi nghĩ đám người thần hồn điên đảo vì tham vọng quyền lực đó có lý do gì để lãng phí sức mạnh của mình với Giang Nam khi ngươi đã biến mất không? Không phải vì có ngươi nên bọn chúng mới không động tới Giang Nam. Mà vì có ngươi, nên chúng mới chĩa mũi nhọn hướng tới Giang Nam."
Đó là một lời chỉ trích vô cùng đau lòng. Khiến Trường Nhất Tiếu chẳng thể phản bác mà chỉ biết bật cười.
Vạn Kim Đại Phu tiếp tục.
"Và......... tại sao ta phải quan tâm tới điều đó chứ?"
"Hửm?"
Vạn Kim Đại Phu nở một nụ cười nhạt.
"Tứ Bá Liên do ngươi đứng đầu thống trị thiên hạ cũng đâu có mặt ta ở trong đó?"
"......"
"Không phải sao?"
Trường Nhất Tiếu nở một nụ cười kì quái sau khi nghe những lời suy đoán của Vạn Kim Đại Phu. Vạn Kim Đại Phu không hề run sợ trước khí thế đó, trực diện đối đầu với hắn.
"Sau khi đi săn, chó săn cũng phải vào nồi. Chỉ có một cách duy nhất để con chó săn đó có thể sống sót."
Giọng nói của Vạn Kim Đại Phu lạnh lùng vang ra khắp tứ phương.
"Đó là nó phải cắn vào tay của chủ nhân rồi bỏ chạy...... hoặc cắn vào cổ chủ nhân trước khi chủ nhân của nó bắt đầu nghi ngờ."
"......"
"Trường Nhất Tiếu, ngươi nghĩ sao?"
Lần này, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Trường Nhất Tiếu. Trường Nhất Tiếu có chút khoa trương gãi đầu rồi tặc lưỡi.
"Chậc."
Hắn nheo mắt vẽ thành một đường cong dài.
"Bổn quân cứ tưởng ít nhất thì ngươi sẽ chờ tới khi Thiếu Lâm rút lui........"
"Ngươi không coi thường kẻ địch. Nhưng..... ngươi đã phạm phải sai lầm khi không còn coi ta là kẻ địch nữa."
Vạn Kim Đại Phu nhìn Trường Nhất Tiếu với ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Nếu ngươi muốn biến ta thành con chó trung thành của ngươi, thì ngươi phải đeo dây buộc cổ một cách đàng hoàng chứ. Chẳng lẽ ngươi lại nghĩ ta cũng giống như đám chó mà ngươi đã thuần hóa từ trước tới giờ sao?"
"......Ngươi nói vậy làm bổn quân có chút đau lòng đấy."
"Giang hồ có câu, giờ ngươi hối hận thì cũng đã trễ rồi. Nếu ngươi đưa ra phán đoán sai lầm, thì ngươi sẽ phải trả giá. Đó chính là quy tắc của Tà Phái."
Vạn Kim Đại Phu nhìn Trường Nhất Tiếu cùng đám chó trung thành của hắn, rồi lại lướt ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn.
"Giết sạch không được để tên nào sống sót."
"Minh Chủ........"
"Không cần bắt sống hắn làm gì. Cứ giết sạch. Tuyệt đối không được để lại hậu họa."
"Tuân lệnh!"
Sát khí bắt đầu nổi lên, đám quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo chầm chậm thu hẹp vòng vây, vô cùng cẩn thận tiếp cận con mồi. Trạng thái không chút lơ là nào của chúng lại khiến đối phương càng cảm thấy áp lực hơn.
"Chậc."
Trường Nhất Tiếu tặc lưỡi rồi quay đầu nhìn Thanh Minh.
"Chuyện đã tới nước này rồi, ngươi đành phải hợp sức với bổn quân thôi nhỉ?"
Thanh Minh liếc nhìn hắn với ánh mắt vô cảm.
"Ngươi lúc nào cũng nói năng tự phụ, nhưng lại chẳng thể quản nổi một tên thuộc hạ của mình. Đúng là đồ ngu."
".......Ầy, thấy người ta rơi xuống hố thì ngươi phải đưa tay giúp đỡ chứ. Ngươi đừng có đứng trên miệng hố thích thú nhổ nước bọt như vậy. Tính cách của ngươi đúng là tệ thật đấy."
Thanh Minh nghe một gã Tà Phái chê bai tính cách của mình thì ngán ngẩm lắc đầu rồi siết chặt kiếm.
Hạ thân của hắn đang run rẩy. Chỉ việc đứng vững thôi đã là một điều vô cùng khó khăn đối với hắn lúc này rồi.
Ánh mắt Thanh Minh hướng về các đệ tử Hoa Sơn. Chẳng biết từ lúc nào, họ đã đứng lên che chắn trước mặt hắn.
Bọn họ đang bảo vệ hắn, giống như cách mà Đường Bảo đã làm trong quá khứ. Không, không chỉ có mỗi lần này, mà mỗi lần hắn chiến đấu, họ đều bảo vệ hắn như vậy.
Tấm lưng của họ lúc này đã trở nên to lớn, vững vàng hơn trước kia rất nhiều. Thanh Minh dời ánh mắt về phía Vạn Kim Đại Phu. Nỗi căm phẫn bỗng chốc trào dâng, đẩy lên cổ họng, phát ra thành tiếng hét vang trời.
"Quả nhiên đám Tà Phái vẫn chưa biết. Vậy thì ta phải dạy cho chúng biết."
Thanh Minh nhe răng, dữ tợn cười.
"Rằng không có kẻ nào coi Hoa Sơn là kẻ thù mà được bình an vô sự cả."
Đó cũng là lúc các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt giơ kiếm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com