Chapter 1107. Lần nào ta cũng nổi hết da gà. (2)
Chapter 1107. Lần nào ta cũng nổi hết da gà. (2)
Đường Bá ngây ngốc nhìn xuống tay mình. Chiếc thìa rỗng không ngừng run rẩy.
'Hơ hơ..................'
Ánh mắt hắn như đã chết một nửa.
Hắn nhìn quanh mới phát hiện các huynh đệ đã sớm từ bỏ việc dùng đũa, thìa gắp thức ăn mà đang vục hẳn mặt vào bát.
Nếu không ăn thì họ sẽ không thể chịu được. Và đương nhiên, bây giờ thì còn quan tâm quái gì tới cái thể diện phải dùng thìa ăn cơm nữa chứ, họ chỉ cần tìm ra cách nào đó 'cho thức ăn' vào miệng là được rồi.
'Thể lực..................'
Khoảnh khắc này, Đường Bá đã hoàn toàn hiểu được tại sao Thanh Minh lại nói võ công của Đường Môn càng cần tới thể lực rồi.
Tay còn chẳng thể múc cơm lên ăn thì phóng ám khí kiểu gì kia chứ?
Câu nói võ công Đường Môn cần sự tinh tế cũng không sai. Thế nhưng, sự tinh tế chỉ có thể được phát huy dựa trên nền tảng thể lực vô cùng vững chắc.
Một kẻ còn chẳng thể khống chế nổi bàn tay của mình làm sao dám bàn tới sự tinh tế kia chứ.
'Biết là vậy nhưng................'
Hắn chợt nhớ tới câu nói Bạch Thiên từng nói với hắn.
Đường Bá đã cảm thấy vô cùng nghi ngờ khi thấy Bạch Thiên chửi rủa lúc Thanh Minh vừa mở miệng. Rõ ràng Thanh Minh đạo trưởng nói đúng cơ mà, tại sao hắn lại phát hỏa kia chứ. Và khi ấy, Bạch Thiên đã nói với hắn thế này.
- ................Đợi bao giờ trải qua ngươi sẽ biết.
Phải. Bây giờ thì hắn đã biết rồi. Biết rất rõ là đằng khác.
Lời nói ấy đúng tới mức hắn không thể phản kháng. Tới mức nếu chỉ im lặng và làm theo thôi hắn sẽ chết ngay lập tức.
Vấn đề ở đây là nếu phản đối, Đường Bá sẽ trở thành kẻ không biết quyết tâm, không biết nỗ lực. Ai mà ngờ được việc bị danh nghĩa dồn ép lại nặng nề và đáng sợ tới mức này kia chứ?
"Khừ ừ ừ.................."
"Chết, chết tiệt................"
Những tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ miệng các thành viên Đường Môn.
'Hóa ra đây chính là lý cho tại sao Hoa Sơn lại mạnh như vậy. Cứ tu luyện kiểu này thì chẳng cần tới mấy năm, thỏ cũng bắt được hổ mất thôi.'
"Đại, đại ca. Cứ thế này thì chẳng phải chúng ta sẽ chết thật sao?"
"Không chết được đâu mà lo."
"Sao huynh biết?"
"Nhìn đằng kia đi."
"Hả?"
"Họ đã chết đâu?"
Đường Trản ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bá chỉ. Nơi có các đệ tử Hoa Sơn với sắc mặt tối thui ngẩn ngơ nhìn đống đồ ăn đặt trước mặt.
"..........Họ không ăn à?"
"Đệ quên vừa nãy họ đã nôn hết đồ ăn sáng trong bụng ra rồi sao."
"................"
"Ta cũng không ngờ. Môn Chủ lại phấn khích tới vậy."
"Đây là lần đầu tiên đệ thấy ngài ấy như vậy đấy."
"Nhưng cũng may thật."
"Hả? Ý huynh là sao?"
"Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta thấy bộ dạng đó.................. nhưng vẫn là không thấy thì tốt hơn."
Đường Quân Nhạc hệt như cá gặp nước.
Từ trước tới nay, ông ta vẫn sống như một oan hồn vất vưởng vì không được phóng phi đao, vậy nên lúc này, chỉ cần nhìn thấy người của Hoa Sơn, ông ta sẽ phóng phi đao như một cách để chào hỏi. Tất nhiên là những người phải đón nhận mớ phi đao đó chẳng có thể coi đó là một lời chào hỏi được.
Một ngày phải đối mặt với việc tính mạng bị đe dọa tới cả chục lần như thế đã khiến các đệ tử Hoa Sơn trở nên khô héo tới mức mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Đường Bá đặt cái thìa trên tay xuống thở dài.
"Vậy nên chúng ta vẫn còn tốt hơn họ đấy. Đệ đừng than khóc nữa."
"..........Huynh không nghe thấy sao?"
"Chuyện gì?"
"............Lúc nãy khi vừa kết thúc đợt tu luyện buổi sáng, Thanh Minh đạo trưởng đã nói 'Bây giờ các ngươi đã nắm được căn bản rồi. Nên từ giờ ta phải tăng cường độ lên rồi tu luyện cho đàng hoàng chứ', huynh không nghe thấy sao?"
"Tên điên đó................E hèmmmm!"
Đường Bá vội vàng ho khan để đánh bay những lời hắn vừa định thốt ra khỏi miệng.
'Không. Chuyện................'
Thế này thì có khác nào Thanh Minh và Đường Quân Nhạc đang cược xem ai là người hành hạ đệ tử của đối phương giỏi hơn đâu? Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan mà.
"..........Vậy nên người đời mới có câu, làm những gì mình biết là chuyện khó khăn nhất."
Đường Bá thở dài rồi ôn hòa nhìn về phía các đệ tử Hoa Sơn.
"Dù vậy thì cũng thật may vì có họ ở đây."
"Dạ?"
"............Đệ thử nghĩ tới chuyện chỉ có một mình Đường Môn chịu cảnh này đi. Chẳng phải khi đó sự bất mãn còn lớn hơn thế này gấp mười lần sao?"
"Đúng......... đúng nhỉ?"
Đường Trản gật đầu ngay tắp lự.
Hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc gì suy đoán. Vài ngày trước, những tiếng than vãn về Hoa Sơn và Thanh Minh không ngừng vang bên tai hắn, thế nhưng, từ sau khi Đường Quân Nhạc bắt đầu động tay động chân với các đệ tử Hoa Sơn, thì hắn lại bắt đầu nghe được những lời như thế này.
Và tinh thần đồng chí cũng bắt đầu xuất hiện thay thế cho cảm giác thù địch lúc ban đầu.
Chẳng phải dẫu sao họ cũng là những người đồng đội cùng chịu khổ đau, cùng phải trải qua những bài tu luyện như địa ngục này sao?
"Nếu có cả châm nữa thì chắc ngài ấy sẽ nhẹ tay hơn một chút đấy nhỉ."
"..........Chứ không phải sẽ phi châm nhiều hơn hả?"
"Thôi bỏ đi."
Đường Bá nhìn các đệ tử Hoa Sơn với ánh mắt mới lạ.
'Chẳng lẽ Môn Chủ và Thanh Minh đạo trưởng đã tính tới cả chuyện này rồi sao?'
Ngẫm lại thì hầu như chẳng ai có thể tưởng tượng được mối quan hệ giữa Đường Môn và Hoa Sơn sẽ trở nên thân thiết như thế này.
Bởi trên thực tế, những người thực sự thân thiết là Huyền Tông và Đường Quân Nhạc, cũng như Thanh Minh với Đường Quân Nhạc kia.
Tuy nói vì họ là những người đại diện cho Hoa Sơn và Đường Môn nên quan hệ giữa hai môn phái thân thiết cũng không sai, nhưng trên thực tế, các thành viên giữa hai môn phái lại không có dịp giao lưu với nhau nhiều tới vậy.
Dù quan hệ của họ không quá xa cách, nhưng cũng không thân thiết tới mức họ có thể nói chuyện riêng với nhau.
'Nói cách khác, nếu Môn Chủ đương nhiệm nhường chức, thì mối quan hệ của Hoa Sơn và Đường Môn sẽ không còn được như hiện tại.'
Tuy rằng Đường Bá vẫn sẽ cố gắng duy trì quan hệ với Hoa Sơn, nhưng dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng rất khó để Đường Bá trở thành một Môn Chủ như Đường Quân Nhạc. Và khi đó, hắn sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe thêm ý kiến của các thành viên khác trong gia môn.
Thế nhưng, nếu tình hình hiện tại cứ tiếp tục lặp đi lặp lại, tình đồng chí giữa Hoa Sơn và Đường Môn sẽ được nảy sinh, khi đó không chỉ những người ở vị trí đứng đầu, mà cả các thành viên hai bên cũng sẽ có thể duy trì được mối quan hệ thân thiết với nhau.
'Vậy nên hai người họ mới tự nguyện đóng vai ác sao?'
Rất có thể bọn họ đã nhìn thấy một bức tranh lớn tới mức Đường Bá không thể nhìn thấy. Suy nghĩ ấy khiến Đường Bá vô thức gật đầu.
Đường Trản không nhận ra suy nghĩ ấy vừa khóc vừa nói.
"..........Buổi chiều nay sẽ thế nào đây?"
"Đã bảo đệ đừng khóc nữa mà. Giờ đệ không cho ta thời gian để ngủ nữa sao?"
"Ngủ cũng có giúp huynh hồi phục hết mọi mệt mỏi đâu. Dạo này dù có vận khí thì cơ thể đệ cũng chẳng nhẹ nhàng hơn được. Vai đệ nặng như đang đeo hai cục sắt đây này?"
Đường Bá gật đầu nhìn Đường Trản.
"Đó mới chính là trọng tâm."
"..........Dạ?"
"Sau này thứ chúng ta phải trải qua không phải là một trận giao chiến ngắn, mà là chiến tranh. Đệ hiểu điều đó nghĩa là gì phải không?"
"Vâng."
Đường Trản gật đầu.
"Chiến tranh không phải là thứ diễn ra trong vòng một hai ngày. Tất cả chúng ta đã cảm nhận được điều đó trong sự kiện Mai Hoa Đảo lần trước. Ngắn thì vài ngày, dài thì vài tháng, chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi tử tế, cũng chẳng có thời gian để ngủ, cả ngày đều phải chiến đấu."
"................"
"Nhìn đi."
Đường Trản quay đầu nhìn. Các thành viên Đường Môn chẳng thể ăn nổi cơm, ngồi vật vờ như những người đang chết dần chết mòn.
"Bên kia nữa."
Đường Trản tiếp tục nhìn về hướng Đường Bá chỉ, đồng tử hắn bỗng giãn ra nhanh chóng. Rõ ràng khi nãy các đệ tử Hoa Sơn vẫn còn xanh xao giống hệt đám tử thi, ấy vậy mà chẳng biết từ lúc nào, họ đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, múc thức ăn cho vào miệng.
"Bây giờ thì đệ đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu chiến tranh nổ ra chưa?"
"..........Vâng, đại ca. Có lẽ đệ sẽ không thể phát huy được một nửa thực lực của mình."
"Đệ sai rồi."
"Dạ?"
"Thực lực không thể phát huy, ngay từ đầu đã chẳng xứng được gọi là thực lực. Đó chỉ là một lời biện minh thôi. Chỉ có sức mạnh được phát huy hoàn toàn trong thực chiến mới xứng đáng được gọi là thực lực."
"................"
"Và khi đã nghĩ như vậy, đệ sẽ nhận ra cả thế gian đã bị đảo lộn. Ý kiến cho rằng toàn lực của Đường Môn vượt qua Hoa Sơn là điều hoàn toàn sai lầm. Chúng ta không thể bằng họ."
"Đại, đại ca. Chuyện đó................"
Đường Bá lạnh lùng nhìn Đường Trản.
"Sao thế? Chẳng lẽ đệ cũng đồng tình với ý kiến của những người chỉ nhìn vào bề ngoài mà đề cao bản thân mình sao?"
"................"
"Dù đệ đã tận mắt chứng kiến Nam Cung Thế Gia, danh môn thế gia được đánh giá mạnh hơn cả chúng ta rơi vào thảm cảnh như vậy ư?"
"Đệ không có ý đó."
Đường Bá gật đầu.
"Theo ta thấy thì Thanh Minh đạo trưởng và Môn Chủ không phải là những người chỉ đơn giản nhìn một việc rồi làm việc ngay đâu. Ít nhất họ cũng sẽ nhìn thêm ba bốn việc nữa. Vậy nên bây giờ, dù chúng ta phải chịu một chút cực khổ, nhưng chỉ cần tin tưởng đi theo họ, thì chắc chắn sau này, chúng ta sẽ nhìn thấy ánh sáng. Đệ nghĩ những người như vậy liệu có rảnh rỗi mà bắt nạt chúng ta không?"
"............Huynh nói đúng."
"Phải. Vậy nên đệ hãy ăn đi. Muốn chịu được thì càng phải ăn chứ."
Đường Bá bắt đầu với lấy bát cơm lùa hết vào trong miệng.
Thế nhưng Đường Bá đã không biết rằng.
Dù có ý đồ tốt tới đâu đi chăng nữa, dù có muốn làm việc với ý tốt tới mấy, nhưng nếu hành động theo cách đó, thì nó còn khủng khiếp hơn cả làm việc xấu.
** *
".........Ngài vừa nói gì?"
"Các ngươi không hiểu à?"
Thanh Minh rạng rỡ mỉm cười.
Ai nhìn vào cũng thấy đó là một biểu cảm vô cùng tươi sáng, nhưng trong mắt Đường Bá, nụ cười đó chẳng tốt lành gì. Mà trái lại, nó càng giống nụ cười của ác quỷ vừa chui từ dưới địa ngục lên thì đúng hơn.
"Các ngươi cũng mệt mỏi rồi mà."
"............Đúng vậy."
"Vậy nên các ngươi rất muốn nghỉ ngơi. Đúng chứ?"
"Chuyện đó................"
"Vì vậy nên ta mới nói là ta sẽ cho các ngươi cơ hội để nghỉ ngơi."
Khoảnh khắc ấy Đường Bá không nói lên lời.
Ơ kìa, đạo trưởng? Ta cũng có phải kẻ ngốc đâu, nên đương nhiên là ta hiểu rồi.
"Nhưng bằng cách đó thì.................."
"Khừ. Phải. Đó chính là trọng tâm đấy."
Thanh Minh búng ngón tay cái tách.
"Nghỉ ngơi đúng là thích thật. Rất thích. Nhưng con người là gì kia chứ? Nếu cứ cho không như vậy thì làm sao họ cảm nhận được giá trị của sự nghỉ ngơi."
"Ngài lại nói cái quái................ À không, ngài nói vậy là sao?"
"Vậy nên ta mới nói ta sẽ giúp các ngươi cảm nhận được giá trị đó."
Thanh Minh cười toe toét.
"Chẳng phải các ngươi luôn tự hào về thực lực của mình với tư cách là một thành viên Đường Môn sao? Rằng dù đấu với ai thì các ngươi đều có thể giành chiến thắng."
"...............Đúng là vậy nhưng."
Thanh Minh gật đầu như một lẽ đương nhiên.
"Phải. Nhưng bọn họ cũng giống các ngươi đấy?"
Thanh Minh hất cằm về phía các đệ tử Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn gật đầu với ánh mắt tràn ngập sát khí như những tên sát nhân khát máu.
"Luật lệ trong giới võ lâm cũng vô cùng đơn giản. Kẻ nào chứng minh được sức mạnh của mình, kẻ đó sẽ được công nhận. Chính vì vậy nên.................."
Thanh Minh lại búng tay cái tách.
"Những người chiến thắng sẽ được nghỉ buổi tu luyện sáng mai. Đơn giản mà, phải không?"
"Khoan, khoan đã. Ý ngài là sao?"
Những người cùng tu luyện với nhau làm sao có thể chém giết lẫn nhau được. Vậy nên sao họ có thể chấp nhận chuyện này được kia chứ?
Vả lại, nếu bây giờ Đường Môn với Hoa Sơn đấu với nhau thì chẳng phải tình đồng chí vừa chớm nở sẽ bị đập nát hay sao................
"Ài, cái tên này ngươi cũng nhiều lời thật đấy. Mà, chắc là do ngươi chưa quen thôi. Ta hiểu mà. Vậy nên cách giải quyết cũng vô cùng đơn giản."
Thanh Minh nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chỉ cần bị đập cho một trận là ngươi sẽ tỉnh ra ngay ấy mà."
"Hả?"
"Bên nào trụ vững tới cuối bên đó sẽ thắng. Chuẩn bị đi."
"Hả?"
"Bắt đầu."
Thanh Minh vỗ tay cái đét.
Đường Bá cười khổ. Dù là vậy đi chăng nữa nhưng làm gì có ai làm theo nếu hắn cứ bắt ép................
"Aaaaaaaaaaaa!"
Đúng lúc ấy, một tiếng hét thất thanh vang lên. Đường Bá kinh hoàng quay đầu ra sau.
Đệ tử Hoa Sơn, kẻ mà hắn đã coi như chiến hữu cùng chung dòng máu............... à không, đám cuồng tín của Hoa Sơn đang nổi gân máu lao về phía họ như thiêu thân.
"Chết điiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Khoảnh khắc đó cũng chính là lúc mối quan hệ đồng minh giữa Hoa Sơn và Đường Môn vỡ tan thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com