Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1117. Con đã chuẩn bị hết cả rồi! (2)

Chapter 1117. Con đã chuẩn bị hết cả rồi! (2)
Giống như Cửu Phái Nhất Bang.
Làm sao ông ta có thể chịu được lời nói đó chứ. Chẳng phải Huyền Tông đã quá thất vọng về sự giả tạo của Cửu Phái Nhất Bang sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì những lời ông ta thốt ra khỏi miệng cũng chẳng khác nào Cửu Phái Nhất Bang cả. Chẳng phải Cửu Phái Nhất Bang hiện giờ chính là hiện thực của việc che giấu cảm xúc về nhau cứ chất chồng lại mà đối xử với nhau sao?
Thanh Minh nhìn thẳng vào Huyền Tông nói.
"Vốn dĩ ngay từ đầu đã chẳng có chuyện giữa người với người lại không có khoảng cách rồi, nên lý nào lại có

chuyện các môn phái có thể hòa hợp với nhau được kia chứ."
"..........."
"Vậy nên có vấn đề cũng là chuyện đương nhiên thôi. Điều quan trọng là chúng ta giải quyết vấn đề đó như thế nào kia. Không phải sao ạ?"
"Đúng là vậy nhưng..............."
Nhưng cách giải quyết không đáng tin mới là vấn đề đấy?

"Giả tạo cũng hay đấy. Nhưng nếu kết quả chỉ khiến đôi bên thêm ác cảm về nhau, thì chẳng phải thà đừng giả tạo còn tốt hơn sao?"
Là vì họ là Cửu Phái Nhất Bang nên mới giả tạo như vậy sao? Thực ra về cơ bản, xã hội là nơi chẳng ai có thể dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình.
Nghe thì giống như họ đang cạnh tranh một cách đầy thiện chí đấy, nhưng trên thực tế nó lại chẳng khác nào một lời gạt người cả. Chẳng phải khi con người cạnh tranh với nhau, thì thứ còn sót lại cuối cùng chỉ là lòng đố kỵ thôi sao?
Thanh Minh nhún vai.
"Hừm, có thể người nghĩ như vậy, nhưng cứ cố gắng che đậy một chuyện rất khó để giải quyết cũng đâu phải cách hay?"

"Hừm..............."
Huyền Tông đột nhiên cảm thấy tình huống lúc này thật kỳ quái.
Thông thường, khi bàn chuyện chính luận, Thanh Minh mới là kẻ ngụy biện. Ấy vậy mà những lời Thanh Minh thốt ra lúc này lại là chính luận.
Những lời chính luận vừa khó bảo vệ, vừa khó thực hiện.
"Dù sao thì ta cũng cảm thấy vô cùng lo lắng."
"Chưởng Môn Nhân."

Thanh Minh nhìn thẳng vào Huyền Tông với ánh mắt nghiêm nghị.
"Nếu như bọn họ không phải là Đường Môn, không phải là Lục Lâm, cũng không phải là Nam Cung Thế Gia, người sẽ thấy thế nào?"
"Hửm?"
Thanh Minh nghiêm túc nói.
"Nếu như đây là tình cảnh diễn ra giữa Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối của Hoa Sơn, thì liệu người có nói với chúng con rằng hãy cứ che đậy mọi việc và tỏ ra thân thiết với nhau giống như bây giờ không?"
Huyền Tông cắn chặt môi.

'Chắc chắn..........'
Lỡ như Bạch Tử Bối và Thanh Tử Bối thực sự đang cố che giấu ác cảm về nhau, thì chắc chắn, Huyền Tông sẽ tìm mọi cách giải quyết tình huống ấy.
Phải, bằng bất cứ giá nào. Bởi vì đó là chuyện cần thiết cho cả Hoa Sơn.
"....................Ý con là ta đang dựng một bức tường chắn giữa bọn họ sao?"
"Cũng không đến nỗi gọi là bức tường. Chỉ có điều........... người đang không thực sự coi đây là một môn phái."
Huyền Tông cau mày. Thực sự là vậy sao? Mặc dù rất muốn phủ định, nhưng khác với những gì ông ta nghĩ,

ông ta chẳng thể dễ dàng thốt những lời ấy ra khỏi miệng.
Thanh Minh nhún vai nói tiếp.
"Thực ra cũng không nghiêm trọng đến vậy. Chỉ là nó không dễ như người nói thôi."
"..........."
"Con cũng từng giống như vậy. Con cứ nghĩ chỉ cần như vậy là đã đủ. Nhưng hóa ra...... lại không phải."
Thanh Minh nhìn Huyền Tông yên lặng thì bật cười.

"Nếu đã gọi ai đó là bằng hữu, chúng ta phải coi họ như người trong môn phái của mình. Cho đến tận bây giờ, đám trẻ của chúng ta vẫn không ngừng phải lăn lộn, bò trườn mà chăm chỉ tu luyện, trong khi đó, ta lại phải dỗ dành đám trẻ được lớn lên một cách cao quý của nhà khác."
"..........."
"Chẳng khác nào câu thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, nhìn bề ngoài thì có vẻ như chúng ta đang ưu ái cho con của người khác hơn, nhưng trên thực tế, chỉ có đám trẻ của chúng ta mới đang được chăm sóc tử tế. Đó là điều chúng ta nên làm sao?"
Huyền Tông cười gượng.
Thanh Minh mà ông ta biết là người có tình cảm vô cùng sâu đậm với Hoa Sơn. Đôi khi ông ta còn cảm thấy rằng, Thanh Minh còn coi trọng Hoa Sơn hơn Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn gấp mấy lần.

Một người như vậy lại đang bảo ông ta đừng phân biệt đối xử giữa đệ tử Hoa Sơn với đệ tử của các môn phái khác.
"................Thanh Minh."
"Vâng, Chưởng Môn Nhân."
"Đó mới là điều đúng đắn sao?"
"Vâng. Con thực sự nghĩ như vậy."
"Cho dù chuyện đó có thể khiến các vấn đề khác nảy sinh ư?"

"Vâng. Tất cả vấn đề đó sẽ chẳng là gì nếu chúng ta giải quyết nó ngay lập tức. Điều nguy hiểm nhất không phải là sẽ phát sinh vấn đề, mà là chúng ta cứ cố che đậy nó đi vì sợ vấn đề sẽ phát sinh."
Huyền Tông khẽ phát ra một tiếng thở dài.
"Và."
"Hửm?"
Thanh Minh bật cười.

"Tuy rằng nếu cứ đánh qua đánh lại thế này thì họ sẽ không thể vui vẻ cười ha ha hô hô với nhau như trước nữa.......... nhưng ít nhất, họ có thể tin tưởng người ở phía sau lưng mình khi đứng ngoài chiến trường."
"..........."
"Chẳng phải như vậy là được rồi sao?"
Huyền Tông lắc đầu.
"Ta cứ nghĩ người con cần là một bằng hữu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, thì có vẻ như người con cần không phải là bằng hữu, mà là chiến hữu (戰友) thì đúng hơn."
"Không. Điều con mong muốn thực sự là một bằng hữu."

"..........."
"Một bằng hữu không phải giả tạo thân thiết, tuy có thể chửi bới, vu khống lẫn nhau, nhưng khi con gặp nguy hiểm, đó sẽ là người đầu tiên chạy tới giúp con."
Phải đến tận khi ấy, Đường Quân Nhạc vẫn yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ mới lên tiếng.
"Và Hoa Sơn đã hoàn thành vai trò đó của mình."
"Phải, lão nói đúng. Mọi thứ cứ tự nhiên mà diễn ra như vậy. Thế nhưng, đó không phải điều ta muốn. Điều ta muốn là tất cả mọi người thuộc Thiên Hữu Minh đều sẽ trở thành mối quan hệ như thế."
"Đó là một việc vô cùng khó."

"Phải, quả thực rất khó."
Thanh Minh nói một cách chắc nịch.
"Đương nhiên đó là một việc rất khó. Nhưng.......... nếu quyết tâm và nỗ lực thì chẳng phải rồi nó sẽ trở thành hiện thực sao?"
"Ý ngươi là khi đối đầu với Tà Bá Liên và Ma Giáo ư?"
Thanh Minh không đáp lời ngay. Mà chỉ mỉm cười. Đường Quân Nhạc nhìn thấy nụ cười đó của hắn thì lắc đầu.
"Chuyện đó chẳng khác nào một ảo tưởng cả.......... Nhưng dẫu sao, ta cũng chẳng có bất mãn gì."

"Hả?"
"Bởi chỉ cần nghĩ đến việc ta có thể nhân cơ hội lần này chỉnh đốn lại Đường Môn là ta cũng đủ mãn nguyện rồi."
Sau khi ngắt lời, Đường Quân Nhạc lẩm bẩm với gương mặt 'Đường Môn mới là kẻ giành chiến thắng cuối cùng, đám Hoa Sơn chết tiệt ạ'. Huyền Tông quan sát biểu cảm đó của ông ta rồi nhanh chóng liếc nhìn sắc mặt của Thanh Minh. Như thể bản thân ông ta đang chờ đợi Thanh Minh sẽ nói gì đó trước phản ứng kia của Đường Quân Nhạc.
Tuy nhiên, Thanh Minh vẫn chỉ cười hì hì. Cuối cùng, Huyền Tông đành thở dài nói.
'Lúc nào mà chẳng như vậy...............'

Huyền Tông cũng biết rõ Thanh Minh sẽ chẳng bao giờ làm chuyện gì đó mà không có tính toán. Vậy nên lần này, khi thấy đây không còn là vấn đề của riêng Hoa Sơn, mà còn liên quan tới các môn phái khác nên ông ta càng lo lắng hơn.
"Thanh Minh."
"A a, người không cần lo đâu. Chưởng Môn Nhân."
"..........."
"Sẽ không có vấn đề gì đâu mà."
Huyền Tông thận trọng nhìn Thanh Minh với ánh mắt thâm trầm.

'Vẫn y như xưa.'
Thực lòng mà nói thì Huyền Tông hoàn toàn không muốn bảo vệ Đường Môn và các môn phái khác. Bởi ông ta lo, nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, thì Thanh Minh sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Dường như Thanh Minh đã đoán ra tâm trạng đó của Huyền Tông.
"Được rồi. Ta hiểu rồi. Nếu ý con đã như vậy..............."
Huyền Tông nặng nề gật đầu. Cuối cùng ông ta cũng buộc phải trở thành người tiếp thêm sức mạnh cho Thanh Minh.
"Nhưng Thanh Minh này. Vấn đề không chỉ có vậy."

"................Còn chuyện gì nữa sao ạ?"
"Ta hiểu sẽ tốt hơn nếu con kích động.......... à không, thúc đẩy tình hình hiện nay. Nhưng liệu bọn trẻ có thể chịu đựng được không?"
"Ý người là sao..........."
Đúng lúc ấy, Huyền Thương vội vàng lật cuốn sổ trên tay rồi cất lời.
"Tính đến hôm nay, Nam Cung Thế Gia đã có mười lăm người bị thương nặng, hai mươi người bị thương nhẹ. Lục Lâm có hai mươi tám người bị thương nặng, còn số người bị thương nhẹ.......... không đếm xuể. Đường Môn cũng có mười người bị thương nặng."
"Ngài không cần đếm số người bị thương nhẹ đâu. Đường Môn có thể chữa trị cho họ."

"....................Ngài nói vậy thì ta......"
Huyền Tông cau mày sau khi Huyền Thương và Đường Quân Nhạc lên tiếng.
"Con đã hiểu chưa?"
"..........."
"Dạo gần đây số người bị thương không ngừng tăng lên. Chưa kể, mức độ chấn thương cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn. Theo ta thấy thì đây không phải là vấn đề phát sinh do những bài tu luyện một cách quá khích, mà là cơ thể của chúng thực sự không thể chịu được."
"Ơ..............."

Huyền Tông nở nụ cười mãn nguyện như thể ông ta đã chắc chắn lần này Thanh Minh sẽ không thể cãi lại.
"Dù con có tu luyện giỏi tới mấy đi chăng nữa, nhưng nếu cơ thể của họ không chịu được thì cũng có tác dụng gì đâu? Bình thường con vẫn cân nhắc tới điều đó, mà có vẻ như lần này con đã bỏ quên điều cơ bản đó mất rồi."
"Ơ, có Đường Môn ở đây rồi còn gì..........."
Thấy Thanh Minh liếc nhìn mình, Đường Quân Nhạc liền mỉm cười.

"Ta vẫn đang cố gắng hết sức đây, nhưng quả thực là không dễ dàng gì."
"Có thực là lão vẫn đang cố gắng hết sức không đấy? Thật không vậy?"
"Hô hô. Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta lại là một kẻ phân biệt đối xử với những người ăn chung mâm với ta chỉ vì lòng hiếu thắng hẹp hòi đó sao?"
Nếu là trước đây thì đương nhiên là không rồi. Nhưng dạo này lão khiến ta có chút nghi ngờ đấy...........
"Lão có dám thề độc không."
"Khừ."

Tất nhiên là hắn tin Đường Quân Nhạc.
Nhưng hắn không tin dòng máu Đường Môn đang chảy trong cơ thể Đường Quân Nhạc. Bởi vì trong cơ thể của lão già ấy đang chảy dòng máu của kẻ thản nhiên đi lừa gạt người khác với gương mặt như đang chịu ấm ức nhất thế gian này.
"Chậc."
Linh cảm mách bảo nhưng Thanh Minh lại không có bằng chứng. Thanh Minh nghi ngờ hết liếc nhìn Huyền Tông lại nhìn Đường Quân Nhạc.
"Vì vậy nên ta cho rằng con nên tiết chế lại một chút. Dù đồng lòng, nhưng nếu không thể chiến đấu vì thương tích liên tục như thế này, thì chúng ta đâu thể làm những gì ta muốn làm."

"A, chuyện đó thì người không cần lo đâu."
"Ừ, con nghĩ đúng.......... a, hả? Con nói gì?"
"Con nói là người không cần lo đâu."
"................Ơ. Thanh Minh."
"Đương nhiên là con có cách giúp bọn chúng chịu đựng dù con có tiếp tục duy trì tình cảnh hiện nay rồi."
"Phải.......... không đấy?"
"Ầy. Chưởng Môn Nhân cũng thật là. Con là ai kia chứ! Con đã chuẩn bị hết cả rồi!"

"....................Hả?"
Có cách rồi ư?
"Con, con định làm gì?"
Phương pháp thực tế nhất là giảm cường độ tu luyện, nhưng đó là chuyện bất khả thi. Bởi đó không phải cách Thanh Minh tu luyện.
"Đám trẻ Hoa Sơn thì sao."
"Hả? Hoa Sơn?"

Huyền Tông nhìn Huyền Thương chờ đợi đáp án. Thấy thế, Huyền Thương run rẩy đáp lời.
"Hoa Sơn.......... chỉ có hơn hai mươi người bị thương nhẹ, không có ai bị thương nặng."
"Hả, tại sao chứ?"
"...............Hừm. Là vì chúng rắn chắc một cách vô dụng sao?"
Thanh Minh bật cười khúc khích.
"Được tiếp nhận tinh khí của Hoa Sơn thì đương nhiên là chúng sẽ trở nên rắn chắc thôi. Chẳng phải đó chính là kết quả của việc liên tục cải thiện thể chất sao?"

"..........."
"Không thể chịu được ư? Vậy thì làm cho chúng chịu được là xong. Ở đâu ra cái kiểu lấy cớ quá yếu ra để biện minh cho việc trốn tránh tu luyện được cơ chứ?"
"Thanh Minh à. Rốt cuộc là con đã chuẩn bị gì thế?"
"Chắc cũng sắp tới rồi đấy ạ."
"Cái gì thế?"
"Cái gì ư.......... Là ai đó mới đúng. Dã Thú Cung và Băng Cung sắp tới rồi. Con đã nhờ Ân Hạ Thương Đoàn chuyển lời tới họ. Bảo họ mang tất cả mọi thứ họ đã gom được trong suốt ba năm qua tới."

"..........."
"Nếu nhét cho mỗi đứa một viên Tử Tiêu Đan vào mồm thì dù muốn nghỉ chúng chẳng nghỉ được đâu. Nhân tiện đây con cũng phải lôi cả Dã Thú Cung và Băng Cung vào luôn mới được. Làm sao con có thể tiếp tục trơ mắt đứng nhìn chúng tiếp tục sống thảnh thơi ở nơi xa xôi kia chứ?"
"Ơ.......... chuyện đó.........."
Thanh Minh à. Ta cảm thấy có chút kỳ quái khi nghe con quan tâm tới Băng Cung và Dã Thú Cung đấy. Người ngoài mà nghe thấy thì họ sẽ hiểu lầm mất thôi..........
"Khục khục khục khục khục!"
Thanh Minh ôm bụng cười lớn.

"Từ trước tới nay chỉ có bọn ta lăn lộn tới trầy da tróc vảy, đã đến lúc các ngươi phải chứng kiến cảnh tượng đó rồi. Bây giờ thì dù có chết, chúng ta cũng phải chết cùng nhau! Ta sẽ không để cho các ngươi viện cớ các ngươi không nhận được gì nên mới bị tụt lại phía sau đâu! Ê hê hê hê hê!"
À........... thế này thì chắc không phải là hiểu lầm rồi.
Phải phải. Đúng là vậy rồi..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com