Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 993. Ai nói ta đang tận hưởng vinh hoa phú quý chứ? (3)

Chapter 993. Ai nói ta đang tận hưởng vinh hoa phú quý chứ? (3)
Những thành viên chủ chốt của Hoa Sơn đang tập trung lại tại điện các tạm thời của Chưởng Môn Nhân.
Và những người đó không ai khác chính là các trưởng lão, Vân Tử Bối và cả Ngũ Kiếm. Bọn họ đang là những nhân vật quan trọng nhất Hoa Sơn ở thời điểm hiện tại.
"Tại sao lại gọi ta đến đây vậy?"
"Chuyện đó sao đệ lại hỏi ta chứ?"
Huyền Thương khẽ nhún vai trước câu hỏi của Huyền Linh.
"Gọi người ta đến thế này mà Chưởng Môn Nhân lại đi đâu vậy?" "Ta đã bảo là đừng có hỏi ta rồi mà!!!"
Cuối cùng khuôn mặt của Huyền Linh dần trở nên méo mó.
"Đó là chuyện sư huynh phải biết nên đệ mới hỏi chứ? Rốt cuộc sư huynh đã làm gì mà hỏi cái gì cũng không biết vậy? Chẳng phải lúc nào sư huynh cũng bám sát Chưởng Môn Nhân hay sao?"
"Đã làm gì ư? Cái tên tiểu tử này! Ta cũng bận lắm chứ bộ?!" "Cái gì?"
Khi Huyền Linh trợn ngược cả mắt lên, Huyền Thương khẽ ho lên một tiếng với khuôn mặt ngượng ngùng.

"Tái Khuynh Các bận lắm hả?"
"Sư huynh đang hỏi Tái Khuynh Các có bận hay không á?" "..."
"Đột nhiên đi vào một trang viên rồi nằm xuống há miệng ra thì cơm sẽ từ trên trời rơi xuống à? Sư huynh nghĩ ai là ngươi lo việc ăn ngủ tắm rửa cho ngần này người chứ? Cô Tấm trong quả thị chui ra làm cho chắc?"
"Hừm"
Huyền Thương không biết nói gì nên đã quay đầu đi. Nhưng sự phẫn nộ của Huyền Linh một khi đã bùng nổ sẽ không dễ gì mà nguôi ngoai.
"Trên đường đến Trường Giang sư huynh đã nói gì nào? Rõ ràng sư huynh đã khăng khăng rằng sẽ không có chuyện phải đánh nhau kia mà?"
"Không phải. Ta..."
"Nhưng rồi sao? Đánh đấm đến mức quần áo rách tả tơi. Lại còn phải mua dược liệu để chữa trị cho những người ở đây nữa! Không những thế!! Sư huynh đã kêu bán toàn bộ ngũ cốc còn lại đi, sau đó lại kêu

là sẽ ở lại đây một thời gian rồi lại bảo đệ đi chuẩn bị đồ ăn cho lũ trẻ?"
Ánh mắt Huyền Linh bắt đầu long sòng sọc.
Huyền Thương sợ hãi ngay lập tức ngăn ông ta lại.
"Không phải là ta không biết đệ vất vả. Chỉ là do tình hình quá gấp gáp nên mới..."
"Tình hình cái con khỉ khô! Nếu đã vậy thì đi chỗ nào xa xa một tí đi! Tại sao nhất định phải ở ngay trước mũi lũ Cửu Phái Nhất Bang để ta phải bận tâm đến từng bộ y phục của lũ trẻ vậy hả?! Nếu không có lũ người đó thì ta đã tháo xích thả rông lũ trẻ thích đi đâu thì đi rồi"
"Hừm!"
Huyền Thương liên tục ho khan.
Tất nhiên ông ta không đóng vai trò gì to tát trong việc đưa ra các quyết định này. Nhưng việc giải thích như vậy cho Huyền Linh - một người bận tối mặt tối mũi khiến ông ta không khỏi ngượng ngùng.
"Nếu muốn kiếm chuyện! Thì cũng phải lo nghĩ cho những người ở phía sau chứ! Cứ kiếm chuyện đột ngột thế này thì ai mà chịu được? Nếu như bây giờ ta mà mặc kệ tất cả thì sao đây? Ai sẽ là người đứng ra xử lý? Hả? Ai?"

"Sư đệ, bình tĩnh đã nào. Bọn trẻ đang nhìn đấy"
Huyền Linh quay sang phía Ngũ Kiếm. Ngay khi chạm mắt với ông ta, bọn họ lập tức cúi đầu xuống.
'Này, cúi xuống! Cúi xuống đi!'
'Để trưởng lão thấy là xong đời đấy!'
Những lúc thế này nếu như phạm sai lầm thì xem như tiêu tùng.
Cho dù Thanh Minh có mạnh mẽ, Bạch Thiên được công nhận, Chưởng Môn Nhân lấy lại được quyền uy thì người có thực quyền cao nhất trong Hoa Sơn được toàn thể môn phái thừa nhận vẫn là Huyền Linh.
"Hừm... Hoa Sơn được như ngày hôm nay thật là tốt...thật sự rất tốt....Nếu như là ngày xưa thì dù đi đến đâu cũng chỉ cần ném cho mỗi người một miếng giẻ rách là xong. Nhưng bây giờ còn phải chú ý đến từng cái ăn cái mặc"
Tất cả mọi người đều cúi mặt đầy xấu hổ trước những lời than phiền của Huyền Linh.
Thực tế mà nói dù ở nơi này hay nơi khác thì những việc cần làm cũng chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng vì nhân lực Tái Khuynh Các vẫn

như cũ mà khối lượng công việc lại tăng lên gấp nhiều lần nên bọn họ đang thực sự chết dần theo đúng nghĩa đen.
"Hay là...chúng ta bổ sung thêm nhân lực cho Tái Khuynh Các...."
"Chỉ cần yêu cầu bổ sung thì sẽ được bổ sung sao? Ta mà yêu cầu giúp đỡ Tái Khuynh Các thì sẽ có một vài người phát điên vì thiếu thời gian tu luyện đấy"
"..."
Huyền Linh hít thở thật sâu rồi nhìn xung quanh với đôi mắt sắc bén.
"Nhưng mà sao Chưởng Môn Nhân vẫn chưa đến vậy? Đã bận chết đi được thì chớ! Vậy mà còn gọi người ta đến đây rồi lại chẳng thấy đâu cả!"
Dĩ nhiên Huyền Linh không hề biết.
Huyền Tông đã đến gần cánh cửa và đã nghe thấy hết những lời thét ra lửa mửa ra khói của Huyền Linh nên không dám vào. Ngay cả đến Huyền Tông nổi danh thiên hạ cũng không thể nào cáng đáng được cơn tức giận của người sư đệ này.
Nhưng cũng thật may thay, tại Hoa Sơn có một người có thể làm được việc đó.
"Ầy. Sao người lại phải bận tâm đến chuyện đó chứ?"

"Hả?"
Khuôn mặt Ngũ Kiếm ngay lập tức chuyển sang màu đen.
'Woa, giọng nói của trưởng lão nghe khác quá!'
'Sao có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?'
'Mọi người có nghe thấy giọng nói nhân từ vừa rồi không? Ta đã nổi da gà luôn đó'
Khuôn mặt Huyền Linh ngay khi nghe thấy giọng nói của Thanh Minh đã ngay lập tức giãn ra một cách mềm mại.
"Con nói vậy là sao chứ?"
"Trưởng lão không cần phải bận tâm vậy đâu. Bọn con đâu phải thể hiện với lũ khốn Cửu Phái Nhất Bang làm gì"
"Đúng thế. Đúng là như vậy. Con nói chí phải"
Huyền Linh ngay lập tức gật đầu bằng luôn mặt vô cùng hài lòng.
"Nhưng mà Thanh Minh à. Chúng ta không cần phải thể hiện với Cửu Phái Nhất Bang nhưng phải để ý đến mắt nhìn của thế nhân. Bây giờ những kẻ nhìn vào chúng ta đều biết những việc mà chúng ta đã làm trên Mai Hoa Đảo. Nếu để cho bọn họ nhìn thấy hình ảnh xấu xí thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?"

"Khừ. Con đúng là suy nghĩ nông cạn quá rồi! Quả nhiên là trưởng lão! Nếu không có trưởng lão chắc bọn con đã trở thành ăn mày hết rồi. Bây giờ Hoa Sơn đang được toàn thể thiên hạ tán dương chẳng phải là nhờ có sự nỗ lực của trưởng lão đó sao?"
"Chậc chậc. Con nói gì vậy? Sao lại nhờ có ta được? Tất cả là nhờ có con đó!"
"Ầy. Con có làm được gì đâu"
Khuôn mặt Bạch Thiên dần chảy ra khi chứng kiến cảnh tượng hai tên một già một trẻ liên tục thủ thỉ vào tai nhau những lời khen ngợi.
Chuyện này thật là...đúng là không sai chút nào. Xét cho cùng thì tất cả đều đúng...
"Bạch Thiên"
"Vâng? Vâng!"
Bạch Thiên giật mình nhìn Huyền Linh.
"Có vấn đề gì sao? Biểu cảm của con không được bình thường cho lắm!"
"Không, không có gì hết ạ. Thật đấy ạ!" "Hừm!"

Huyền Linh nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ rồi miễn cường gật đầu. Mồ hôi lạnh toát thấm đẫm sau lưng Bạch Thiên.
"Dù sao thì các con cũng phải cư xử sao cho ra dáng như những gì ta vừa nói. Nghe rõ chưa?"
"Vâng thưa trưởng lão!"
Ngũ Kiếm đồng thanh trả lời bằng khuôn mặt đầy khí thế.
Mặc dù ở bên ngoài, Ngũ Kiếm được ca ngợi là những cao thủ đại diện cho Hoa Sơn...Nhưng đáng tiếc thay vị trí của bọn họ ở trong Hoa Sơn vẫn chẳng khác gì so với trước đây cả.
Mà cho dù có thay đổi đi chăng nữa thì cũng thế thôi.
Ai lại dám chống lại người có thực quyền lớn nhất Hoa Sơn mà ngay cả Chưởng Môn Nhân cũng phải e ngại kia chứ?
"Hừm!"
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra cùng với một tiếng ho lớn vang lên.
"Ta đã đến muộn rồi!"
Huyền Linh nheo mắt nhìn Huyền Tông khi ông ta cất giọng một cách đầy thanh tao.
"Sao đệ lại có cảm giác sư huynh đã đứng trước cửa từ nãy đến giờ nhỉ..."

"Làm gì có chuyện đó được chứ? Ta vừa mới đến nơi mà thôi" "Cứ xem là như vậy đi"
"..."
Huyền Tông nhẹ nhàng nhún vai rồi ngồi vào thượng tọa. Mặc dù trong phút chốc trong đôi mắt ông ta không thể giấu nổi sự bi ai, nhưng không biết là bất hạnh hay may mắn, các đệ tử không hề nhìn ông ta với ánh mắt thương hại.
Bọn họ chỉ trưng ra ánh mắt rằng bản thân có thể hiểu được tất cả . 'Đừng nhìn ta với ánh mắt đó được không? Ta sắp khóc rồi đấy?' Tại sao lại như vậy ư?
Lý do rất đơn giản. Ngay từ thời kỳ Hoa Sơn không có tiền thì ông ta đã giao toàn bộ quyền tài chính cho Huyền Linh. Vì vậy mà ông ta cũng không thể đòi lại toàn quyền ngay cả khi Hoa Sơn bước vào thời kỳ tiền vào như nước sông Hoàng Hà.
Nói tóm lại, cho dù Huyền Tông có vô liêm sỉ thế nào chăng nữa thì khi vào thời kỳ nợ nần ông ta đã kêu Huyền Linh tự lo liệu thì khi có tiền cũng chẳng thể nào đòi lại toàn bộ được.
Vì vậy mà Huyền Tông mặc dù bây giờ là người đứng đầu Thiên Hữu Minh, là Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn hô mưa gọi gió trên giang hồ đi

chăng nữa thì vẫn không tránh khỏi việc nhận tiền tiêu vặt từ Huyền Linh.
Huyền Tông dùng vạt áo khẽ lau khóe mắt rồi điều chỉnh lại biểu cảm. Ông ta không thể cứ như thế này mãi được.
"Ta gọi mọi người đến đây vì muốn thảo luận một số vấn đề"
Khi ông ta nói chuyện một cách nghiêm túc, ánh mắt của các đệ tử ngay lập tức thay đổi. Và chính điều đó đã khiến ông ta cảm nhận được rằng quyền uy của bản thân đã tăng vọt hơn nhiều lần so với quá khứ.
Đương nhiên, ngay cả khi ông ta và Hoa Sơn đang ở dưới đáy của sự cùng cực, những đứa trẻ hiền lành này vẫn luôn tôn trọng quyền uy của ông ta. Nhưng rõ ràng đã có điều gì đó đã khác đi so với với thời kỳ đó.
"Như mọi người đã biết, lần này chúng ta đã có xung đột lớn với Cửu Phái Nhất Bang"
"Hừm"
Vẫn biết chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng không thể nói nó không phải là một gánh nặng được.
Bọn họ là Cửu Phái Nhất Bang vang danh thiên hạ kia mà?

Không một môn phái nào trong thiên hạ này lại muốn gây thù chuốc oán với bọn họ cả. Thậm chí không biết chừng ngay cả lũ Tà Phái kia cũng không hề mong muốn.
"Sau này chúng ta cần phải giữ vững lập trường của mình" Vân Nham lòng đầy nghi vấn cất tiếng hỏi.
"Chưởng Môn Nhân. Con không biết những lời này có phải vô nghĩa không. Nhưng mà..."
"Con cứ nói đi"
"Việc như thế này không phải là người nên thảo luận với Môn Chủ Đường Môn hơn là chúng con hay sao ạ? Dù thế nào thì chuyện này cũng không phải là chuyện của riêng Hoa Sơn mà là của toàn thể Thiên Hữu Minh kia mà!"
Huyền Tông lắc đầu.
"Xét về lý trí thì có thể là như vậy. Nhưng ta lại không hoàn toàn đồng tình"
"Chưởng Môn Nhân nói như vậy nghĩa là sao ạ?"
"Bởi vì trước khi là Minh Chủ Thiên Hữu Minh thì ta là Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn"
Huyền Tông nở nụ cười rạng rỡ nhìn mọi người.

"Nhất là khi ta không nhìn thấy con đường phải đi thì càng như vậy. Nếu phải thảo luận ta muốn làm điều đó với mọi người ở đây trước"
Tất cả mọi người đều mỉm cười khi nghe Huyền Tông nói như vậy.
Điều đó như muốn khẳng định rằng cho dù vị thế có thay đổi thế nào thì Huyền Tông vẫn luôn là Huyền Tông. Vẫn là Chưởng Môn Nhân đã cùng bọn họ đi qua thời kỳ tăm tối và luôn trao cho họ những cử chỉ ấm áp chân tình.
"Vì vậy mà Thanh Minh à"
"Vâng?"
Huyền Tông quay sang nhìn Thanh Minh rồi nói.
"Con nghĩ từ bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?" "Hừm"
Thanh Minh gãi gãi má.
Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều nghĩ rằng Thanh Minh sẽ đưa ra một câu trả lời đặc biệt. Trong thời gian qua, mỗi lần có câu hỏi như thế này thì hắn ta luôn đưa ra một con đường hoàn toàn khác biệt mà người khác không thể nghĩ đến. Và ai nấy đều nghĩ rằng lần này cũng không ngoại lệ.

Vậy nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức vỡ tan tành ngay khi Thanh Minh mở miệng.
"Chưởng Môn Nhân, người hỏi sai rồi" "Hả? Ta hỏi sai ư?"
"Vâng"
Thanh Minh cúi đầu.
"Con chỉ có thể trả lời câu hỏi đó như thế này mà thôi" Sau khi dừng lại chốc lát, hắn lặng lẽ nhìn Huyền Tông.
Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó, cơ thể Huyền Tông dường như tràn đầy sức mạnh.
"Chưởng Môn Nhân muốn thế nào?"
"Con đang hỏi ta đấy à?"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân"
Khi Huyền Tông còn ngập ngừng trong bối rối, Thanh Minh đã quay đầu lại nhìn vào những người khác.
"Và con nghĩ là nên hỏi những người ở đây muốn như thế nào nữa. Con đường mà Hoa Sơn muốn đi đương nhiên sẽ do Hoa Sơn cùng nhau quyết định. Trước khi nói về chuyện chúng ta có thể làm gì, hãy thống nhất xong việc chúng ta muốn làm gì cái đã"

"..."
Đó là một câu trả lời chẳng có gì đặc biệt cả. Bởi vì ai cũng biết đó là lẽ đương nhiên.
Nhưng những lời hiển nhiên đó khi xuất hiện tại một nơi như thế này lại mang ý nghĩa vô cùng lớn lao.
'Cái tên cứng đầu cứng cổ đó...' 'Thiên địa ơi'
Hầu hết tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Thanh Minh. Nhưng Chiêu Kiệt không dừng lại ở đó mà vươn tay xua xua trước mắt hắn.
Thanh Minh cau có.
"Làm cái trò gì vậy?"
"Có phải đệ đã ăn nhầm cái gì phải không? Có bị sốt không vậy?"
"..."
May mắn thay, trước khi Thanh Minh ra tay thi Nhuận Tông đã đá một phát vào hông của Chiêu Kiệt. Thanh Minh mặc kệ Chiêu Kiệt đang rên rỉ mà không dám phát ra tiếng động rồi nói tiếp.
"Chúng ta hãy cùng nhau thảo luận"

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu nói tiếp theo được phát ra từ miệng Thanh Minh.
"Về con đường mà Hoa Sơn phải đi sau này"
Bằng đôi mắt tràn ngập ý chí sắt đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com