Chương 3: Hoá Giải
Airi kéo em gái mình vào một căn phòng yên tĩnh hơn. Tim cô nặng trĩu với nỗi đau và nỗi sợ, nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc, cô ôm chầm lấy em, ghì chặt vào lòng và thì thầm: "Chúng ta sẽ về nhà...nhé." Giọt nước mắt không thể kiềm nén cuối cùng cũng lặng lẽ lăn dài trên má cô, như những dòng hy vọng cuối cùng còn lại.
Em gái cô, vẫn mỉm cười kỳ dị, nghiêng đầu và nói bằng một giọng lạnh lẽo như thể không còn là em gái thật sự nữa:
"Sẽ không đâu, từ giờ đây là nhà của chúng ta."
Airi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi em gái cười rùng rợn, ánh mắt ma mị càng khiến cô hoảng hốt và kinh hãi. Quyết không thể để em bị nguyền rủa như vậy, Airi run rẩy đóng chặt cửa, để lại em gái bên trong, và tự mình dấn bước vào bóng tối, tìm cách giải cứu em.
Mang theo chiếc đèn dầu cũ kỹ, ánh sáng nhỏ bé hắt lên tường như chiếc bóng ma quái soi đường, cô bước qua từng căn phòng, mỗi ngóc ngách ẩn giấu những tiếng thì thào rợn người. Đến tầng sâu nhất, cô tìm thấy một cánh cửa cũ kỹ phủ đầy tơ nhện và bụi mờ, như thể đã bị lãng quên qua hàng thế kỷ. Bàn tay run run, cô nắm lấy cổ áo, hít thở thật sâu để bình tĩnh lại, rồi từ từ đẩy cửa ra.
Tiếng kẽo kẹt vang lên giữa không gian lạnh lẽo. Bên trong là một màn đêm đặc quánh, chỉ có chiếc đèn dầu của cô chiếu rọi. Sau vài bước dò dẫm, cô nhận ra đây là một căn hầm kho lạnh lẽo và bị bỏ hoang từ lâu. Trên kệ là những cuốn sách cũ bám đầy bụi, một số trang sách đầy những ký tự kỳ quặc và hình vẽ bí ẩn khiến cô sởn gai ốc. Nhưng một cuốn sách màu đỏ sẫm, phủ bụi nhưng toát ra vẻ huyền bí, nằm riêng biệt trên một chiếc tủ gỗ nát.
Cô vươn tay lấy quyển sách xuống. Khi ngón tay chạm vào, một âm thanh nhỏ rùng rợn vọng lên từ đằng sau, tựa như hơi thở của ai đó phả sát bên tai cô. Quay lại, cô thấy một cánh cửa nhỏ bí mật mở ra, dẫn xuống một mật thất tối om, nơi không gian như bị hút cạn không khí. Cô không vội tò mò liền bỏ qua nó.
"Phải cẩn thận..." Airi thì thầm với chính mình, lấy quyển sách giấu vào áo. Đặt một cuốn sách khác vào vị trí cũ để ngụy trang, Airi từ từ lui về phòng mình, lòng dấy lên chút hy vọng mong manh.
Trong căn phòng chỉ có ánh đèn dầu nhỏ nhoi, cô ngồi xuống, mở quyển sách đỏ sậm ra, cẩn trọng lật từng trang một. Những dòng chú ngữ cổ đại, những hình vẽ mô tả nghi lễ ghê rợn, và cuối cùng là một dòng ghi chú u ám khiến cô dừng lại, tim đập mạnh.
"Để phá giải lời nguyền, kẻ tìm đến phải trả một cái giá bằng chính thứ họ yêu quý nhất..."
Mặt cô trầm xuống, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe, nghẹn ngào, thầm thì, "Thứ mình yêu quý nhất..." Cô ngồi lặng, dần đôi mắt cay xè nhưng tràn đầy quyết tâm.
Cô khẽ nắm chặt đôi tay, cảm giác lồng ngực như siết lại. Những kỷ niệm cũ ào ạt kéo về, từ những tiếng cười đùa hồn nhiên đến những khoảnh khắc đẫm nước mắt mà cô đã trải qua. Cô biết rõ mọi thứ sẽ không còn như xưa, nhưng sự mất mát này, dù đã chuẩn bị, vẫn cứa vào lòng cô một vết thương khó lành.
Hít một hơi sâu, cô tự nhủ với mình phải đứng dậy. Cô biết mình không thể mãi ngồi đây, vùi mình trong đau khổ. Cô còn nhiều điều phải làm, nhiều thứ cần bảo vệ. Dù trái tim có đau đớn, cô sẽ không để cảm xúc này ngăn cản con đường phía trước.
Cô đứng dậy, ánh mắt không còn yếu đuối như ban đầu mà thay vào đó là sự kiên định, đôi mắt vẫn đỏ nhưng đã bừng sáng với lòng can đảm. Không ai có thể thay thế những thứ cô đã mất, nhưng cô tin rằng, vẫn còn đó những người cần cô, những mục tiêu cô phải hoàn thành. Đó sẽ là cách cô tiếp tục sống, vì chính mình và những gì cô trân quý.
Airi bước đi trong hành lang lạnh lẽo, nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa căn phòng nơi cô từng để lại em gái mình. Hít sâu một hơi, cô đẩy cửa vào, trong lòng không khỏi dấy lên chút bất an. Nhưng khi bước vào, cô thấy không gian yên lặng, bình thản đến lạ kỳ.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc giường nhỏ, nơi bóng dáng quen thuộc của Natsumi đang cuộn tròn trong giấc ngủ say. Cô đứng lặng một lúc, lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Bao nhiêu nỗi nhớ cứ dâng trào trong lòng, nhưng rồi đôi môi cô khẽ mỉm cười, dịu dàng dành cho em gái nhỏ của mình.
Cô lại gần, ngồi xuống bên cạnh em ấy, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia. Cảm giác bàn tay ấm áp ấy vẫn ở đây, ngay bên cạnh cô, khiến cô không kiềm được mà cúi xuống, khẽ hôn lên nó. Lời thì thầm của cô nhẹ nhàng nhưng đầy hứa hẹn:
"Dù có thế nào đi nữa, chị sẽ đưa em về"
Cô cắn chặt môi để giữ lại những giọt nước mắt, không muốn mình yếu lòng trong khoảnh khắc này. Airi biết cô không thể yếu đuối, vì em mình vẫn cần cô. Cô muốn bảo vệ giấc ngủ bình yên của em, dù chỉ thêm một khoảnh khắc cũng đáng quý biết bao.
Ngồi bên em, Airi tự hứa với chính mình. Cô sẽ đưa con bé về, sẽ giữ cho em an toàn, dù con đường phía trước có ra sao. Trong lòng cô, Natsumi là tất cả, và cô sẽ làm mọi thứ để bảo vệ người em gái này.
Cô khẽ thở ra, nắm chặt đôi bàn tay mình để giữ lại chút can đảm. Dù vẫn còn chút sợ hãi len lỏi trong lòng, cô biết mình không thể để nó chi phối. Cô nhìn em gái đang ngủ yên, nhắc nhở bản thân rằng em ấy cần cô, và chính điều đó là lý do để cô không được phép yếu đuối thêm nữa.
Đôi mắt ánh lên sự kiên định và mạnh mẽ thấp thoáng nào đó. Dù trái tim vẫn còn nhói lên từng nhịp bất an, nhưng ánh sáng của quyết tâm đã rực lên trong cô. Nỗi sợ vẫn tồn tại, âm thầm nhưng không còn cản trở, mà lại trở thành động lực, nhắc cô phải tiếp tục. Cô tự nhủ: "Sợ hãi cũng là một phần của sức mạnh, chỉ cần vượt qua nó thôi."
Cô cúi xuống, khẽ vuốt tóc Natsumi lần cuối, như lời hứa thầm lặng rằng cô sẽ trở lại, sẽ đưa cả hai rời khỏi nơi này an toàn. Nỗi sợ không còn lấn át được lòng can đảm đang lớn dần lên trong cô.
Bắt đầu đứng dậy, cánh tay nắm chặt như để đón lấy sức mạnh của chính mình. Cô bước đi, cảm nhận được từng nhịp đập trong lồng ngực, sự sợ hãi vẫn còn đó, nhưng đi cùng với nó là một lòng quyết tâm không gì lay chuyển.
Sau khi ra khỏi phòng, tay nắm chặt đèn dầu sợ ánh sáng yếu ớt này vì một chút rung chuyển nào đó sẽ dập tắt nó. Cô tiến thẳng vào căn hầm khi nãy, bỏ qua sự sợ hãi ban đầu cô vươn tay lên lấy xuống quyển sách khi nãy dùng để nguỵ trang. Căn hầm bí ẩn đó xuất hiện thêm lần nữa, lần này cô quyết tâm gạt hết đi nổi sợ còn sót lại bên trong rồi chậm rãi bước xuống, từng nhịp thở từng bước chân nhè nhẹ, tim cô đập từng hồi cũng có thể dễ dàng nghe thấy rõ. Không biết nó dẫn tới đâu nhưng một hơi lâu thì cũng đến bậc thang cuối cùng, xung quanh toàn mạng nhện những con côn trùng chạy xung quanh, tay cầm đèn dầu giơ lên trước mặt, trước mắt cô là những dòng chữ kì lạ, dưới chân cô có hình tròn ngôi sao nằm bên trong, quái dị như thể là nơi triều hồi hay một thứ gì khác, đi xung quanh một lúc cô thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ hình dáng bình thường không có gì lạ. Cô cẩn trọng, nhẹ nhàng mở nó ra.
"Cái này..." Airi nghĩ.
Bên trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ, quả cầu pha lê vẫn toát lên vẻ bóng loáng và tươi mới, như thể thời gian chưa từng chạm đến. Khi Airi cầm nó lên, đột nhiên, quả cầu phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, mạnh mẽ đến chói lóa. Ánh sáng ấy buộc cô phải nhắm chặt mắt lại, nhưng đôi tay lại không thể rời khỏi quả cầu, như bị một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt. Cảm giác như cả cơ thể cô bị cuốn vào dòng năng lượng tỏa ra từ quả cầu, tràn đầy bí ẩn và bất ngờ.
Không lâu sau, Airi từ từ mở mắt ra xuất hiện trước mắt cô như một màn hình toàn diện bao bọc lấy toàn bộ xung quanh. Cả không gian biến đổi hoàn toàn, từ căn phòng tĩnh lặng giờ đã trở thành một chiến trường kinh hoàng. Khắp nơi là khói bụi mù mịt, vang lên âm thanh của tiếng kim loại va chạm, tiếng thét, tiếng rên rỉ thảm thiết. Bọn họ có hình dạng con người nhưng cũng có chiếc sừng nằm trên đầu những móng tay nhọn làm cho người ta phải khiếp sợ, trong số đó có những thứ không khác gì ma cà rồng như những bộ phim mà Airi từng xem qua, cũng có những sinh vật không phải là dạng người nữa nó như một con thú khát máu muốn nghiền nát mọi thứ.
Hai bên ác ma lao vào nhau, sức mạnh bùng nổ trong không gian tăm tối. Kiếm lửa va chạm với bóng tối, từng tia chớp nổ ra khi họ đụng độ. Mỗi đòn tấn công như muốn xé nát đối phương, nhưng cả hai đều không lùi bước, quyết chiến đến hơi thở cuối cùng.
Airi không dám xem những thứ đáng sợ này, nhắm chặt lấy đôi mi mắt như thể muốn ngừng lại mọi thứ xung quanh. Tiếng gầm thét, tiếng va chạm của trận chiến vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng rồi một sự im lặng đến rợn người bao phủ không gian. Khi cô từ từ mở mắt, tất cả đã thay đổi. Cô không còn đứng trong khói bụi và tàn tích của trận chiến nữa. Thay vào đó là một vùng đất xanh mướt, đầy hoa và cây cối. Những ngôi nhà lớn, bình dị xuất hiện xung quanh, và trong không gian ấy, ác ma và con người đang cười đùa vui vẻ với nhau như không hề có sự thù địch.
Cô không tin vào mắt mình giữa ác ma và con người có chung hoà với nhau sao?
Mắt Airi không rời khỏi mấy người đó, sự lạ lùng trong cảnh vật khiến cô không thể nào dứt ra được. Đột nhiên, từ phía sau, tiếng bước chân vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Cô quay lại, và ngay lập tức, một bóng dáng cao lớn xuất hiện. Người đó mặc bộ đồ đen, với chiếc áo choàng dài che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào cô. Không khí xung quanh như trở nên nặng nề, khiến cô cảm thấy như thể mình đang đối diện với một thế lực bí ẩn.
Airi không khỏi run rẩy trước ánh mắt sắc bén của hắn, như thể mỗi ánh nhìn đều có thể cắt đứt cô thành từng mảnh. Hắn chậm rãi tiến lại gần, khom đầu nhẹ xuống sát gần mặt cô:
"Muốn thoát khỏi đây thì làm những gì ngươi đã thấy"
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt không hề rời khỏi cô, rồi tiếp tục, giọng nói thấm đẫm sự nhẫn tâm:
"Đừng hy vọng tìm cách khác"
Câu nói như một lời nguyền, khiến không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.
Hắn lùi về phía sau, ngón tay thẳng tắp chỉ về phía cô, như một lưỡi dao sắc lạnh đang đe dọa, khiến mỗi hơi thở của Airi như nghẹn lại trong cổ họng. Cô cảm thấy không gian xung quanh mình bắt đầu biến đổi, một lực mạnh mẽ kéo cô ra phía sau, như thể thời gian và không gian đều bị xoáy lại. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra mình lại đứng trong căn phòng ban đầu, nơi mà cô tỉnh dậy lần đầu tiên, với cảm giác hoàn toàn lạ lẫm và đầy sợ hãi.
Quả cầu pha lê trong tay cô đột ngột nứt ra rồi vỡ tung thành những mảnh vụn. Một mảnh vỡ lướt qua tay cô, khiến da thịt bị cắt đứt, máu rỉ ra từ vết thương. Cô bất giác nhăn mặt vì đau đớn, nhưng không thể tập trung vào vết thương. Tâm trí cô lúc này chỉ đầy hoang mang, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nhìn chăm chú vào quyển sách màu đỏ sẫm, những trang giấy như bị cuốn theo một sức mạnh nào đó, lật nhanh không ngừng. Không gian xung quanh vẫn yên tĩnh, không có lấy một làn gió, nhưng một cảm giác kỳ lạ bao trùm không gian. Khi quyển sách dừng lại, đó không phải là trang cô đã nhìn thấy qua sao?. Cô run rẩy ngơ ngác một hồi, tay cô chạm vào trang giấy đó vết máu trong tay không biết từ bao giờ đã bám vết vào trang giấy, ngay lúc này Airi cảm thấy suy sụp nước mắt cô bắt đầu rơi.
"Kh..không phải chứ.." cô nói với tiếng nức nở không cam tâm.
Cô vội vàng lau đi từng giọt nước mắt từng vết máu đang rỉ ra từ tay cô, cố gắng đi từng bước đến phòng mà em cô đang say giấc, trong lòng Airi lúc này vô cùng nặng nề.
Chậm rãi đi vào, cô ngồi nhẹ nhàng bên giường em, ánh mắt dịu dàng nhìn vào gương mặt còn ngái ngủ của Natsumi. Lúc này, Natsumi đã tỉnh dậy, nhưng đôi mắt em vẫn mơ màng, như thể chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ.
Airi xoa đầu em, đôi mắt cô đầy sự yêu thương và dịu dàng. Cô định mở miệng để nói gì đó, nhưng chưa kịp cất lời thì Natsumi đã lên tiếng, "Em yêu chị, Airi." Câu nói ngọt ngào kèm theo một nụ cười ấm áp khiến tim cô chợt thắt lại. Em ôm lấy cô, mang theo sự ngây thơ và chân thành. Airi hơi ngơ ngác, có chút bối rối, nhưng trong lòng lại thoáng qua một suy nghĩ đầy áy náy, "Chị...xin lỗi...".
Cô cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, nhưng rồi vội vã đẩy nhẹ em mình ra, đôi mắt đầy sự lạ lẫm và khó xử. Cô không muốn để em thấy sự yếu đuối của mình. Trái tim cô đập nhanh, và chẳng hiểu sao, cô chạy vội về phòng mình, như muốn trốn tránh tất cả những cảm xúc hỗn loạn đang dâng lên trong lòng.
Khi khép cửa lại, Airi lấy hai tay che miệng rồi khóc bật khóc nức nở cố không cho âm thang nào thoát ra.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu..
Quyền sách được đặt dưới sàn, cô cúi đầu và bắt đầu đọc to từng câu chú ngữ, lời lẽ như tan chảy trong không gian, hòa vào bóng tối xung quanh. Gió lạnh bắt đầu ùa vào phòng, ánh đèn chập chờn, và rồi tất cả đột ngột im lặng. Cô ngừng lại khi cảm nhận một luồng khí lạnh bao quanh.
Bất chợt, một giọng nói khàn đục cất lên, khiến cô rùng mình:
"Kẻ khao khát tự do, ngươi gọi ta"
Giọng nói vang vọng từ bóng tối:
"Ngươi có sẵn sàng đánh đổi điều quý giá nhất không?"
Airi nhắm mắt lại, những giọt lệ bắt đầu tuông ra:
"Tôi...chấp nhận."
Gió cuộn quanh cô, tiếng gào thét vang vọng từ xa. Khi ánh sáng vụt tắt, căn phòng như rung chuyển, một áp lực vô hình đè nặng lên ngực cô. Trước khi mất đi ý thức, cô nghe thấy một tiếng thì thầm cuối cùng:
"Chị ơi.." . . .
"Vậy thì...ước muốn của ngươi sẽ thành hiện thực."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com