Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

"Lâm Mặc!" Hai người lại một lần nữa đồng thanh

"Thật không ngờ nha, hai đệ thế mà lại tâm đầu ý hợp đến vậy"

Hai người kia lúc này làm gì còn quan tâm đến chuyện đó

"Ý huynh là tên phụ bán hoành thánh ở quán chúng ta hay ăn?" Trương Gia Nguyên run rẩy lên tiếng

"Chắc là không phải hắn đâu nhỉ, cũng đâu phải mỗi hắn tên Lâm Mặc đâu ha...Ha" Châu Kha Vũ yếu ớt bác bỏ suy nghĩ ghê rợn của mình

Lưu Vũ thừa biết hai người họ đang nghĩ gì, càng ra sức đùa dai, làm như không có chuyện gì lên tiếng

"Đúng là y rồi, ta với y là cùng một thầy dạy mà. Ban đầu ta cũng hơi ngại tiếp xúc bởi trên người y lúc nào cũng có trên dưới mười loại trùng khác nhau, nghĩ thôi cũng thấy rùng mình" Lưu Vũ làm bộ run nhẹ người rồi tiếp tục khủng bố tinh thần của hai người đối diện "Tương dinh khẩu đệ ăn hàng ngày đều do một tay Lâm Mặc làm ra đó, thỉnh thoảng y cũng gửi hành qua, ta đều nhường đệ hết. Lần trước ta nghe y nói, nhân hoành thánh thỉnh thoảng cũng do y đích thân chuẩn bị..."

Lưu Vũ chưa nói xong thì cả hai người còn lại trong phòng đều phi thẳng ra cửa, ngồi ngay giữa sân phụ, nôn thốc nôn tháo. Thấy người kia nôn, người này thấy ghê cổ lại nôn theo, ngươi gọi huệ, ta cũng gọi huệ, cơm trưa coi như bỏ.

Hai nam tử hán thân cao chân dài trong chớp mắt trở nên chật vật không nỡ nhìn. Lưu Vũ cười đến nội thương, không đành lòng trêu tiếp, vỗ lưng cho hai người, cố gắng nhịn cười giải thích

"Hai đệ yên tâm, trùng trên người Lâm Mặc đều được y bỏ cẩn thận vào bình chứa hoặc giương đồng, không thể thoát ra được. Tương dinh khẩu và cả hoành thánh đều không có trùng. Hai đệ nghĩ xem, nếu có sao ta cò giám ăn, hai tên đại ngốc này!"

Được lắm, Lưu Tiểu Vũ! Rõ ràng huynh cố ý

Còn đâu Châu Kha Vũ đầu đội trời chân đạp đất, còn đâu Trương Gia Nguyên oai phong lẫm liệt. Biết người ta hố mình nhưng vẫn phải cắn răng mà nhịn, chứ có làm được gì đâu.

Bữa trưa của hai người cứ vậy mà ra đi thanh thản, về với đất mẹ trong sự bất lực của thân chủ, muốn cãi cũng không được, muốn ăn lại cũng không xong, căn bản chưa có dũng khí cầm đũa.

Ba người hẹn nhau tối sẽ đến chỗ Lâm Mặc, trước đó Lưu Vũ dặn lão Trần đi báo y một tiếng, để y có thời gian chuẩn bị tinh thần và thu xếp công việc

Bốn người ngồi chung một bàn, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ngồi cạnh nhau, đối diện là Lưu Vũ và Lâm Mặc. Bốn chiếc nhan sắc nghịch thiên tụ lại cùng một chỗ, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của quan khách trong quán.

Quán hoành thánh này tuy nổi tiếng nhưng diện tích không phải quá lớn, chủ yếu là bán mang về nên chủ quán cũng không có ý định mở rộng thêm. Thật không ngờ có một ngày khách đến không phải để xếp hàng mua bánh mang về mà lại một mực muốn vào trong ngồi. Khách khứa tuy đông nhưng rất kiên trì, xếp hàng từ khi mặt trời mới lặn đến khi mặt trăng đã dần lên tới đỉnh đầu.

Lưu Vũ cùng ba người còn lại bình tĩnh ngồi ăn, ăn no rồi ngồi nghỉ, nghỉ một chút rồi lại ăn tiếp, ăn mãi từ khi quán mới mở bán đến khi sắp đóng cửa. Cũng không phải bốn người cùng ăn, bốn người ngồi, chỉ hai người là thật sự ăn tối. Hai tên còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn qua bát hoành thánh, cuối cùng nhìn tới Lâm Mặc. Hai tên đại ngốc nuốt khan một cái, định cầm cốc nước lên uống, thấy Lâm Mặc ho một tiếng thì cả hai người lập tức rụt tay lại, ngồi thẳng lưng, dáng ngồi hết sức chuẩn mực. Không dám đụng thứ gì, chỉ sợ một nùi cổ từ đó chui vào bụng mình.

Lưu Vũ cùng Lâm Mặc ăn đến hăng say, mặc kệ hai tên kia, vừa ăn còn vừa bình tĩnh nói chuyện. Trái ngược với hai người họ là vị chủ quán đáng thương, y sắp mệt chết rồi. Nếu có lần sau, y nhất định phải tách bốn con người kia ra.

"Hai đệ không ăn gì à, buổi trưa đã nôn ra hết rồi, giờ hẳn là rất đói" Lưu Vũ biết thừa lý do còn cố ý hỏi

Trương gia nguyên "..."

Châu kha vũ "..."

"Hai ngươi không ăn thật hả, vậy tới đây làm gì? Sao không ăn xong rồi tới"

Trương Gia Nguyên + Châu Kha Vũ 'Còn không phải tại ngươi!!'

Không nhận được câu trả lời của hai người kia, Lâm Mặc nhún vai một cái, biểu thị 'hai tên khó hiểu, ai thèm quan tâm' rồi lại tiếp tục ăn.

Khi quán sắp đóng cửa bốn người mới chịu nhấc mông đứng dậy, chủ quán cũng thở phào nhẹ nhõm. Ra đến cửa, Lưu Vũ nhìn chủ quán cười dịu dàng

"Lần sau chúng ta còn đến nữa"

Chủ quán "..." Làm ơn, đừng!

Về đến phòng Lưu Vũ, bốn người ngay lập tức chuẩn bị bốn con rối hình người, dây điều khiển treo lên trần nhà, giữa bàn đặt một ngọn nến nhằm phản chiếu bóng của chúng. Sắp xếp xong xuôi, Lưu Vũ dẫn ba người còn lại vào mật đạo ngay dưới phòng y.

Ba người họ đều lác mắt, mật thất này rộng hơn suy nghĩ của họ rất nhiều, trong này chứa nhiều loại thuốc quý khác nhau, cùng vô số những cuốn sách nghiên cứu y thuật thất truyền. Đáng nói nhất là, còn có đường thông ra suối nước nóng sau nhà.

"Ta cũng mới tìm ra nơi này không lâu, có vẻ như trí nhớ của ta gặp chút vấn đề, dạo này thì tốt hơn nhiều rồi, ta đã dần nhớ ra một số chuyện"

Trương Gia Nguyên có hơi chột dạ

Lưu Vũ tiếp tục nói

"Hôm qua Kha Vũ có trộm được một vài con trùng ở nơi ẩn nấp thứ 2 của ma giáo, Lâm Mặc, đệ có thể lấy chúng để nghiên cứu, càng nhanh càng tốt" sau khi đưa chiếc hộp gỗ nhỏ chứa cổ cho Lâm Mặc, Lưu Vũ quay sang phía Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên "Tiếp đó ta hy vọng có thể tới địa điểm hôm đó hai người ra tay với cổ trùng, tìm ra những con còn sống khi đó, mang về đây, chúng ta phải đi trước ma giáo một bước"

"Được, nhưng ta có thắc mắc, sao không mời Lâm Mặc trực tiếp đến đây, vì cái gì lại đi một đoạn đường xa tới đó, còn ăn nguyên một buổi trời rồi mới quay về, bộ huynh thích hoành thánh quán đó tới vậy hả. Ta sẽ yêu cầu chủ quán rời tiệm tới đối diện cửa chính y quán cho huynh, bất kỳ khi nào muốn huynh đều có thể chạy sang, không cần ăn cả buổi như hôm nay"

Châu Kha Vũ và Lâm Mặc vội vàng giữ lấy tay Lưu Vũ, giúp Trương Gia Nguyên giữ lại cái mạng. Tên này sao có thể an toàn sống sót tới hiện tại? Tạo hóa quả thật thần kỳ!

"Ăn cái đầu đệ ấy, bộ đệ cho rằng ta là heo chắc" Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói

Trương Gia Nguyên "..." Ta đúng là có ý đó. Hắn cảm thấy mình không nói ra khỏi miệng quả là sáng suốt, cảm giác như hắn đã vô thức bảo toàn được cái mạng nhỏ này thêm lần nữa

Lưu Vũ tức xì khói đầu, không để ý là từ nãy đến giờ Châu Kha Vũ vẫn đang lợi dụng ăn đậu hũ mình. Lâm Mặc là người duy nhất phát giác, nhưng y chỉ tặc lưỡi cho qua, chậc, tình lữ thúi.

"Ngươi không thấy lúc chúng ta ngồi ăn có rất nhiều người nhòm ngó sao" Châu Kha Vũ lúc này mới luyến tiếc buông tay Lưu Vũ ra

"Ngươi nghĩ ta mù chắc, bao nhiêu ánh mắt lộ liễu như vậy, ta sao có thể không nhận ra"

"Vậy ngươi nghĩ Tiểu Vũ làm vậy để làm gì"

"Ta..." Trương Gia Nguyện câm nín, hắn không biết thật. Khoan, nhưng sao tên khốn Châu Kha Vũ biết mà hắn không biết, cả ba người từ trưa đã dính một chỗ, sao lại có việc này được

"Sao ngươi biết, lẽ nào Tiểu Vũ nói riêng cho ngươi. Tiểu Vũ, sao huynh nói với hắn, sao huynh không cho ta biết"

"Trương Gia Nguyên, đệ nói thêm lời nào nữa, ta lập tức thả trùng vào miệng đệ"

"Được rồi, huynh bình tĩnh, để ta giải thích cho hắn" Châu Kha Vũ lại lợi dụng nắm tay Lưu Vũ, xoa xoa nắn nắn

"Tiểu Vũ không nói trước với ta, nhưng dựa trên hành động và biểu cảm của huynh ấy ta có thể đoán ra được. Tối qua ta cùng Tiểu Vũ đã chạm trán với nhưng kẻ đứng đầu ma giáo, ngươi thì tìm người, náo đến mức cả thành đều biết Tiểu Vũ mất tích, đám người ma giáo chắc chắn đã nhắm tới ba chúng ta. Hôm nay, chúng ta lại tụ chung một chỗ, còn có thêm một đại thần y nữa xuất hiện, bọn chúng không thể nào bỏ qua cơ hội điều tra này được. Ta đã gửi tín hiệu cho ám vệ tới cùng ta, họ sẽ điều tra hết những kẻ có hành vi đáng nghi nhất hôm nay, chúng ta sẽ nhận được tin sớm thôi, nếu may mắn có thể tìm tới sào huyệt chính của ma giáo"

Cả ba người còn lại câm nín, sao Châu Kha Vũ có thể chỉ dựa vào ánh mắt, hành động nhỏ của Lưu Vũ mà sắp xếp kế hoạch hoàn mỹ đến vậy, tên này thật đáng sợ, may mà mình đứng cùng phe với hắn, nếu không thì chết lúc nào cũng không biết

Lưu Vũ giơ ngón tay cái cho Châu Kha Vũ, còn khen "đệ thật giỏi". Lâm Mặc ngồi cạnh, đầu đầy chấm hỏi

"Huynh giơ ngón cái lên làm gì, đó là ám hiệu gì à"

Ba người nhìn Lâm Mặc có chút bối tối, Lưu Vũ vội vàng giải thích

"Ha ha ha, đúng là ám hiệu đó, nghĩa là đang khen người khác làm rất tốt"

Mấy ngày sau đó Lâm Mặc cứ có cơ hội là lại dùng ám hiệu này, lúc nào cũng khen thật thú vị




-----------------------

Ulatr, chiếc chương này dài nhất từ trước tới giờ luôn đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com