Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6

Editor: Tiểu Nguyệt

Nguyên nhân chúng ta không thể nói lời yêu với nhau, bởi vĩnh viễn chẳng ai trong hai người có dũng khí mở lời.

Triệu Gia Mẫn vốn muốn tìm hiểu cho rõ tình cảm của Cúc Tịnh Y. Cúc Tịnh Y lại một mực nghĩ Triệu Gia Mẫn không có tình cảm với mình.

Nữ hài tử bình thường đều là tuổi tâm lí lớn hơn tuổi thật. Tuy rằng Triệu Gia Mẫn vẫn còn đang trong độ tuổi vị thành niên nhưng cô cũng có chính kiến của mình, cô sẽ cẩn thận nghe lời khuyên của người khác nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác quyết định thay mình.

"Vậy nên nói thật đi, em muốn diễn cùng ai? Trần Tư? Viên Vũ Trinh? Hay là Trần Quan Tuệ?

Nghe giáo viên hỏi vậy, Triệu Gia Mẫn im lặng thật lâu. "Còn có người nào khác không?"

"Tất cả mọi người đều đã có tiết mục hết rồi, vậy em muốn..."

"...Cúc Tịnh Y." Im lặng thật lâu mới nói.

Giáo viên mỉm cười nhìn Triệu Gia Mẫn. "Cũng không khó đoán."

Triệu Gia Mẫn nhướng mày, vị giáo viên trước giờ luôn thân thiết tựa chị em này, Gia Mẫn hiện giờ cũng không đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

"Ảo thuật gì gì đó, chị không muốn thử đâu!" Đã bị Triệu Gia Mẫn kéo đến phòng tập mà Cúc Tịnh Y hãy còn muốn trốn.

"Bởi vì chị chưa thử bao giờ nên bây giờ mới phải thử đi, hơn nữa, chị cùng diễn với em thì chỉ cần chị ngồi bên trong là được rồi, còn lại tất cả cứ để em lo!" Triệu Gia Mẫn lại gắng sức thuyết phục Cúc Tịnh Y.

"Được rồi được rồi, không phải phần của chị là quan trọng nhất sao?" Cúc Tịnh Y đành chịu thua, quệt miệng bước vào thùng đạo cụ.

Triệu Gia Mẫn rất nghiêm túc luyện tập, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười của Cúc Tịnh Y.

"Chị đang cười cái gì vậy?"

"Tiết mục đang luyện bên cạnh không phải rất buồn cười sao?"

Triệu Gia Mẫn bất đắc dĩ nhìn qua ba người đang chăm chỉ luyện tập bên cạnh, nghĩ rồi lại nghĩ, ít ra của bọn họ thành công rồi đó chứ! Tiết mục đó chọc Tiểu Cúc cười thật vui vẻ... Nhưng hình như... chọc Cúc Tịnh Y cười rất đơn giản mà?

Triệu Gia Mẫn kéo Cúc Tịnh Y từ trong rương ra, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Cúc Tịnh Y nhìn ánh mắt của Triệu Gia Mẫn, nhẹ nhàng nói.

"Savoki, trong mắt của em có rất nhiều lưu luyến đấy!"

Triệu Gia Mẫn bất giác nắm chặt tay Cúc Tịnh Y. "Đều là của chị hết."

"Hả?" Cúc Tịnh Y chớp mắt, nghiêng đầu mân mê môi mình.

Triệu Gia Mẫn chỉ cười mà không nói. Cúc Tịnh Y muốn nghe, nhưng thứ cô muốn là đáp án mà không phải là quá trình. Không phải là sự ấp úng, cô muốn một câu xác định tình cảm của Triệu Gia Mẫn đối với mình. Nếu cô ấy chưa đủ can đảm nói ra, vậy thì cô sẽ đợi. Đợi đến khi Triệu Gia Mẫn có thể kiên định nói với cô.

"Lí Phát Tạp nhớ đóng tiền đó!" Phùng Tân Đóa vội vàng chạy đến nói.

Đúng lúc Lục Đình đi ngang qua liền nhéo tai cô ấy. "Còn chưa có thông báo chính thức với mọi người mà, đội trưởng cậu cũng quá tận trách rồi."

"Đóng tiền thì cũng nên để tớ im lặng đóng chứ, cuối tháng lại tìm cậu mượn tiền thôi, sao lại nói ra làm tớ đau lòng quá!" Lí Nghệ Đồng bi thương xoa ngực.

"Tạp tỷ là vua đổi mặt đó, không ai sánh kịp đâu." Đối với việc Lí Nghệ Đồng diễn quá sâu thì Cúc Tịnh Y chỉ có duy nhất một bình luận này thôi.

"Vậy cậu nên diễn nhiều một chút, đừng để cho ngốc tử Phùng Tân Đóa này có cơ hội bắt cậu đóng tiền, thật khó hiểu quá~" Lục Đình nhún nhún vai.

Nếu mắng mà có thể đem Lí Phát Tạp mắng tỉnh thì cô thật sự muốn mắng chết cô ấy luôn. Ai nhìn vào cũng biết gần đây Lí Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình náo đến căng thẳng, cứ hễ nhìn thấy Nghệ Đồng là lại chạy đến khuyên cô một chút. Không có Hoàng Đình Đình thì trái đất này vẫn quay, nhưng trong thế giới của Lí Nghệ Đồng mà không có Hoàng Đình Đình thì coi như xong luôn.

"Cậu có biết cậu ấy nói với tớ thế nào không? Nói là nụ hôn đầu vốn dĩ định tặng cậu đó."

"Tớ biết, cậu ấy cũng nói với tớ."

"Vậy cậu nói cái gì với cậu ấy?"

"Tớ nói... Phát Tạp, tớ với cậu vốn dĩ không thể bắt đầu."

"Cậu lại tự tiện quyết định kết thúc vậy sao? Mà không, còn chưa kết thúc đâu, cậu ấy bây giờ tâm tâm niệm niệm gì cũng đều là cậu hết."

"Lúc bắt đầu không thể, sau này tự nhiên cùng tớ không có liên quan."

"Từ từ đợi cậu ấy không được sao? Chờ cậu ấy trưởng thành chút nữa, đợi cậu ấy tự nói với cậu, hai người cùng nhau vượt qua."

Đáp lại Cúc Tịnh Y là một sự trầm mặc.

Đêm. Hoàng Đình Đình đến phòng Cúc Tịnh Y tâm sự. Ban đêm hình như dễ dàng nói ra tâm sự nặng nề hơn.

"Cậu lựa chọn chờ đợi sao?" Hoàng Đình Đình sau khi im lặng thật lâu mới thản nhiên nói.

"Cái gì?" Cúc Tịnh Y bất an cắn môi dưới.

"Cậu cũng đang chờ đợi một người đúng không? Tuy tớ không biết đó là ai, nhưng tớ không phải cậu, người kia cũng không phải Nghệ Đồng. Tớ không nói cậu lựa chọn chờ đợi là đúng hay sai. Nhưng bây giờ chính là lựa chọn của tớ."

Nhẫn tâm đẩy Lí Nghệ Đồng cách xa mình, chính là lựa chọn của Hoàng Đình Đình.

Sau khi công diễn kết thúc là đến lúc tết âm lịch phải vè nhà, Cúc Tịnh Y buông xuống những phiền não về công việc cùng chuyện tình cảm, thật sự cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.

[Năm mới vui vẻ, nhớ chị quá phải làm sao bây giờ?] Triệu Gia Mẫn liên tục xem điện thoại, ánh mắt tối sầm lại, hai mươi phút mà vẫn không thấy Cúc Tịnh Y trả lời, liền bỏ điện thoại xuống đi tắm. Hai mươi phút sau Triệu Gia Mẫn lau tóc đi ra, thấy mẹ đang ngồi trong phòng thì có chút kinh ngạc.

"Lại đây, mẹ giúp con lau tóc."

Triệu Gia Mẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, không khí trong phòng nặng nề khiến cô bất an, cúi đầu nghịch ngón tay mình.

Mẹ ở phía sau ôm vai cô thật chặt. "Con xem đi, con vẫn còn trẻ con lắm."

"Mẹ..." Triệu Gia Mẫn có chút đau, trong lòng lại luống cuống hơn.

"Gia Mẫn, không thể thích Tiểu Cúc, biết không?"

Thanh âm ôn nhu của mẹ lại đánh trái tim Gia Mẫn đến đau xót.

Không thể thích Cúc Tịnh Y...

Cô biết chứ. Cô vẫn biết mà.

Triệu Gia Mẫn hơi gật đầu, động tác mỏng manh đến nỗi gần như không nhận ra. Mẹ cô thở dài một tiếng, rời khỏi phòng.

Triệu Gia Mẫn vội vàng mở điện thoại lên, vừa nhìn chính là một tin nhắn đã đọc.

[Sau kì nghỉ trở về Thượng Hải, chị chờ em.]

Là tin nhắn của Cúc Tịnh Y. Tay Triệu Gia Mẫn bất giác run rẩy, trong tim nặng nề áp cô đến không thở được, chỉ chín chữ mà hốc mắt cô đã đỏ lên.

Không thể sao? Thật sự cô đã sai sao? Thích Cúc Tịnh Y là sai sao?

Vì sao không thể thích Cúc Tịnh Y, đáp án đã quá rõ ràng, bởi người bình thường sẽ không chấp nhận bọn họ.

Chính là biết rõ sai, nhưng vẫn không thể ngừng thích. Nếu không thể khống chế được bản thân mình, vậy thì cứ sai đi.

Quả nhiên là mình sai, không nên thích Cúc Tịnh Y đúng không?

Triệu Gia Mẫn cố nén ủy khuất, gửi trả Cúc Tịnh Y một biểu tượng mặt cười, sau đó thả mình xuống giường, nằm trằn trọc thế nào cũng không thể ngủ được.

"Không thể thích Cúc Tịnh Y, ta biết chứ..." Trong bóng tối, âm thanh mỏng manh của Triệu Gia Mẫn vang lên, không biết là đang mơ hay vẫn tỉnh...

Cúc Tịnh Y bĩu môi nhìn tấm ảnh Triệu Gia Mẫn phát weibo, trải qua kỳ nghỉ cũng không tệ nhỉ? Ham chơi đến mức mỗi ngày quên gửi tin nhắn chúc ngủ ngon. Nhưng ngạo kiều như Cúc Tịnh Y làm sao có thể hỏi thẳng Triệu Gia Mẫn, rằng sao em không chúc chị ngủ ngon? Cho nên cô chỉ có thể lẳng lặng nói thầm trong lòng.

Từ Hàm hẹn Cúc Tịnh Y đi ra ngoài chơi, tiện thể ghé ăn món lẩu Tứ Xuyên đặc biệt.

Cúc Tịnh Y nhớ lần trước ra ngoài ăn lẩu cùng Hoàng Đình Đình, mỗi lần nói chuyện cùng Hoàng Đình Đình dường như cô đều có những suy nghĩ không giống nhau. Nhưng Hoàng Đình Đình trong mắt Cúc Tịnh Y là một người không dễ khai thông tâm lí đâu, cứng đầu cứng cổ mà. Có lẽ cách nhìn của hai người vốn dĩ không giống nhau. Không có lựa chọn đúng sai, chỉ có lựa chọn theo trái tim của mình. Nhưng sự thật lại cho Cúc Tịnh Y một cái tát đau đớn, cô vốn tưởng rằng không có lựa chọn nào là đúng sai tuyệt đối, giờ đây có lẽ cô phải suy nghĩ lại rồi.

Lựa chọn của cô có phải sai rồi không?

Khi Triệu Gia Mẫn bắt đầu lẩn tránh ánh mắt cô, cũng không hề chủ động nói chuyện như trước, Cúc Tịnh Y bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình. Thái độ của đối phương tựa hồ rất bình tĩnh. Nhìn cứ như đột ngột xảy ra, nhưng lại giống như rất tự nhiên mà đến.

Điều đáng sợ nhất không phải là nhìn không hiểu, mà là không thể hiểu hết tâm tình của ngươi, có bước nhanh thế nào cũng không thể đến gần ngươi. Lý do để thích rất nhiều, thật ra chỉ có duy nhất một lý do thôi. Bởi vì là ngươi nên mới thích. Lý do không thể thích cũng vậy. Bởi vì chính là ngươi, nên không thể thích.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì lặn đi khá lâu nên hôm nay Tiểu Nguyệt quyết định sẽ đền bù cho mọi người~ Từ giờ đến tối sẽ up hết những chương đã làm xong cho mọi người đó!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com