Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 190 191 192

Chương 190: Khí huyết dồi dào.

Đánh rắn phải đánh giập đầu. Ngày thứ ba, số liệu của Cẩu Vũ đã giảm xuống. Không chỉ bên Dung Tự có hành động, mà ngay cả Phó Tân Bạch và Trình Cẩm Chi cũng chào hỏi với người trong giới. Một Phó Tân Bạch, một Trình Cẩm Chi, đắc tội ai cũng không tiện. Truyền thông thị phi còn tưởng Cẩu Vũ đã đắc tội hết với tất cả người trong giới. Không ngờ rằng lúc này, vẫn có người sang chào hỏi. Cùng ngày mẹ Cẩu gặp chuyện không may, Phó Tân Bạch chạy suốt đêm đến. Khi Phó Tân Bạch đến, Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi vẫn ngồi bên ngoài phòng bệnh.

"Chị Tân Bạch." Trình Cẩm Chi chào hỏi một tiếng.

Cẩu Vũ cũng từ trong phòng bệnh đi ra. Thấy Phó Tân Bạch, lại nhìn Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi, nghĩ rằng hai người họ gọi Phó Tân Bạch đến.

"Không liên quan đến hai em ấy. Do những người khác nói cho chị biết." Phó Tân Bạch nói, bước tới ôm lấy vai Cẩu Vũ: "Đừng lo, chuyện bên ngoài, chị sẽ giúp em giải quyết tốt."

Cẩu Vũ không nói chuyện, cũng không ôm lại Phó Tân Bạch. Tâm trạng bây giờ của cô sau cơn thịnh nộ có vẻ rất yếu ớt. Hạ Dữu và Trình Cẩm Chi liếc mắt nhìn nhau, giao nơi này cho Phó Tân Bạch chắc là không có vấn đề. Hai người dành lại không gian riêng cho hai người họ.

"Cậu gọi điện thoại cho Thiên Hậu à?" Trình Cẩm Chi hỏi.

"Không có. Mình còn tưởng là cậu gọi."

"Không, ban nãy mình chỉ gọi cho Dung Tự và DC." Trình Cẩm Chi nói.

"Thiên Hậu đến là tốt rồi. Lúc nãy mình còn phân vân, nên hay không nên gọi điện thoại." Nếu là lúc trước thì đã gọi điện thoại từ lâu. Nhưng bây giờ, A Cẩu vẫn đang suy nghĩ tiến thêm một bước với Phó Tân Bạch. Luôn cảm thấy, gọi cũng không tiện, không gọi cũng không tiện. May mà Thiên Hậu nhận được tin tới.

"Đừng lo, mọi thứ đều có chị." Phó Tân Bạch xoa gáy Cẩu Vũ, hai tay đặt trên vai Cẩu Vũ: "Mẹ đỡ hơn chút nào không?"

Lúc trước, Phó Tân Bạch đã đổi xưng hô. Theo tuổi tác, Phó Tân Bạch gọi mẹ Cẩu là dì cũng không thích hợp. Gọi chị, lúc đó Cẩu Vũ có ý kiến. Nghĩ Phó Tân Bạch chiếm tiện nghi vai vế của cô. Có ý kiến ngay lúc ấy, lập tức bị Phó Tân Bạch bẫy. Phó Tân Bạch lập tức quay sang kêu mẹ. Mẹ cô cũng cười toe toét, mặc cho Cẩu Vũ phản kháng hất cái bàn, bàn nặng quá hất không nổi nên sự phản kháng của cô cũng không có tác dụng gì. Cảnh ba người ăn cơm vẫn còn trước ở mắt, mà hiện giờ mẹ cô lại nằm trong tình trạng hôn mê. Tuổi cao như vậy, còn phải chịu cái khổ này.

Cẩu Vũ rất ít khi khóc, vành mắt cũng đỏ: "Mẹ tôi không có được hưởng phúc."

"Không phải." Phó Tân Bạch kéo Cẩu Vũ, để Cẩu Vũ ngồi trên người mình. Phó Tân Bạch ôm Cẩu Vũ, dỗ dành Cẩu Vũ nói: "Mỗi ngày mẹ đều rất hạnh phúc."

Cẩu Vũ che mắt, hít mấy hơi dường như muốn mình bình tĩnh lại. Mấy năm qua, gió to sóng lớn nào mà chưa từng trải qua. Suýt chút nữa bị người ta đánh chết cũng từng trải qua. Như kiểu Cẩu Vũ, không sợ người khác đâm dao vào cô, có lẽ không sợ. Nhưng điều sợ nhất là người khác đối phó với những người thân thiết với cô. Tâm lý u ám, phải dựa vào những người thân thiết để cố chống: "Bây giờ tôi rất rối."

Phó Tân Bạch nắm lấy tay Cẩu Vũ: "Cục cưng, em nên tin tưởng bạn gái của em."

"Mặc dù em luôn nói chị không làm việc đàng hoàng, nhưng vẫn có một tí xíu công dụng." Phó Tân Bạch tỏ vẻ xúc động nói: "Chẳng hạn như, bảo vệ em. Bảo vệ gia đình em, bảo vệ những gì em muốn bảo vệ."

"Tôi nghe..." Cẩu Vũ ngước mắt lên, đôi mắt vừa bình tĩnh lại, vẫn còn hơi nhấp nháy: "Cảm thấy chị đang lợi dụng cơ hội tôi gặp xui."

Được rồi, suy nghĩ của bạn gái cô khác với những cô gái bình thường. Có lẽ, người khác đã cảm động đến mức khóc bù lu bù loa từ lâu. Bạn gái của cô luôn rất thông minh ở những chỗ không cần "thông minh".

"Phó Tân Bạch, chị có còn là con người không? Lương tâm của chị không đau sao?" Cẩu Vũ đâm ngực Phó Tân Bạch rồi chỉ vào phòng bệnh: "Mẹ tôi vẫn còn đang nằm trong đó, chị còn muốn lừa gạt tôi."

"Đau, em nhẹ chút." Bị Cẩu Vũ đâm một cái, biểu cảm tình thâm trên mặt Phó Tân Bạch cũng sụp đổ: "Ý của chị nói là, đừng sợ, chị sẽ che* em."

*Che (罩): Che, che đậy,... Trong từ áo ngực (罩杯) cũng có chữ che này.

"Che cái đầu chị." Chết tiệt, ngay lập tức Cẩu Vũ nhớ đến tình hình lúc đó. Lúc trước Phó Tân Bạch cũng vừa nói "che" cô, vừa đem áo ngực và cả bản thân Phó Tân Bạch... che lên mặt cô. Ngực của Phó Tân Bạch thực sự quá lớn, lúc đó cô đã bị "che" đến mức ngạt thở. Ám ảnh, chắc chắn là sự ám ảnh. Lúc đó Cẩu Vũ đã bị bộ ngực to của Phó Tân Bạch khiến phải phản đối đồng tính, tại sao trên thế giới lại có đồng tính nữ? Chỗ giống nhau đụng vào nhau, cũng rất có cảm giác? Cẩu Vũ còn lén lén lút lút phát biểu một câu cảm nghĩ về phản đối đồng tính, còn chưa chửi câu thứ hai, đã bị Phó Tân Bạch...

Phó Tân Bạch bị Cẩu Vũ đâm đau, đem tay của Cẩu Vũ đặt trên ngực mình: "Quả thật chị không có lương tâm, bất cứ ai cũng có thể nói, nhưng em không thể. Ngoại trừ ân ái, chuyện gì mà chị không nhường em. Ân ái là vấn đề nguyên tắc, chị cũng không phải..."

"Chị câm miệng ưm..."

Phó Tân Bạch cắn môi Cẩu Vũ, trước khi hôn sâu nói một câu: "Ừ, chị câm."

Ngày thứ ba, tin đồn của Cẩu Vũ giảm xuống. Một mặt là sức người, một mặt khác là cảm giác mới mẻ của cư dân mạng. Tin chấn động không được duy trì, theo thời gian trôi qua, sẽ biến thành "chuyện dân gian" vô căn cứ. Hơn nữa, xã hội hiện đại, mỗi người đều rất bận rộn, ngoại trừ bản thân, đối với những câu chuyện được thấy, nhìn rồi cũng qua.

Sau khi mẹ Cẩu phẫu thuật, ngủ mê man bốn năm ngày, mặc dù trong khoảng thời gian đó có tỉnh lại, nhưng ý thức không tỉnh táo lắm. Phó Tân Bạch trông coi bên cạnh Cẩu Vũ, Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu cũng trở về.

"Vũ Tử..." Vào ngày mẹ Cẩu tỉnh táo lại, giơ tay với Cẩu Vũ. Cái tên Vũ Tử này, Cẩu Vũ nghe thấy sẽ rơi lệ. Vẫn như khi còn rất nhỏ, khi mẹ cô rất vui, sẽ kêu cô là "Vũ Tử": "Mẹ nằm mơ thấy con lúc nhỏ... Mẹ kêu con, con không chú ý đến mẹ, chỉ chơi xếp gỗ."

"Mẹ, mẹ đừng nói nhiều quá như vậy. Con bảo bác sĩ kiểm tra cho mẹ." Hiếm khi mẹ cô nói được nhiều từ cùng một lúc, Cẩu Vũ vẫn muốn cho bác sĩ kiểm tra, kiểm tra xem có phải mẹ cô hồi phục hơn không.

"Tân Bạch..." Mẹ Cẩu lại nhìn Phó Tân Bạch ở bên cạnh Cẩu Vũ: "Con ở đây là tốt rồi. Con ở với nó, mẹ... chắc chắn là mẹ đã làm nó sợ. Nó ấy, miệng cọp gan thỏ, không giỏi như nó nói."

"Mẹ, mẹ tỉnh lại thì tốt rồi."

"Vũ Tử, mẹ thấy hơi mệt. Người hơi đau. Không muốn mở mắt ra, nhưng mà sợ con khóc. Dù con không hay khóc." Có thể nhìn thấy, mẹ Cẩu rất gắng gượng mới chống chịu được.

"Mẹ, mẹ đừng nói chuyện. Mẹ nói những lời này, con hơi sợ."

"Con đừng lo lắng, mẹ sẽ chịu được. Lúc còn trẻ, thời gian cực khổ nhất cũng chịu nổi. Bây giờ vất vả lắm mới được sống sung sướng, mẹ phải sống thêm vài năm nữa, xài tiền của con thêm mấy năm, để con vui." Mẹ Cẩu dừng lại mấy lần, mới nói trọn vẹn những lời này. Để con gái "nín khóc mỉm cười", mẹ Cẩu lại yếu ớt nói: "Với quan trọng nhất, mẹ vẫn chưa thấy con lập gia đình."

"Cái tự ái khó ưa của con, chắc chắn sẽ rất cực khổ. Không ai chăm sóc con, mẹ lo lắng." Mẹ Cẩu nói.

"Mẹ, con sẽ chăm sóc cho Vũ Tử."

Phó Thiên Hậu thật đúng là biết trèo theo sào tre.

"Đúng đúng, có Tân Bạch, mẹ yên tâm hơn rồi. Mẹ chỉ mong hai đứa có thể quyết định."

Nói đến việc này, tinh thần của mẹ Cẩu tốt hơn nhiều. Cẩu Vũ cũng không muốn làm mẹ mình mất hứng, "ừ" đồng ý.

"Khi nào mình đi bắt gà?" Ra phòng bệnh, Phó Tân Bạch không kịp chờ, kéo Cẩu Vũ lại. Phó Tân Bạch thực sự rất hưng phấn. Ban nãy Cẩu Vũ đối phó với mẹ mình, mẹ Cẩu Vũ nói dựa theo phong tục ở quê, trước khi kết hôn, thanh niên nam nữ phải đến chuồng gà bắt gà.

"Cái gì bắt gà? Tôi đối phó với mẹ tôi thôi."

"Nếu là đối phó, vậy diễn phải diễn nguyên bộ."

"Nếu chị cũng giống mẹ tôi, nằm trên giường không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm suy nghĩ vớ vẩn, tôi cũng đối phó chị."

"Đợi chút đã." Phó Tân Bạch ló đầu nhìn xuống tầng trệt: "Em nói nếu chị nhảy xuống, em sẽ hầu hạ chị ăn tắm, dỗ chị ngủ mỗi ngày à?"

"Khoan hãy nói. Nếu chị nhảy xuống thật, tôi sẽ tranh thủ đạp cho chị thêm một đạp."

Phó Tân Bạch cười cười, nhướng mày, tay mò vào túi tiền của Cẩu Vũ. Mò tới. Phó Tân Bạch lấy chiếc nhẫn trong túi Cẩu Vũ: "Nói xạo."

"Xạo gì? Tôi không nhớ đã ném mất nó." Cẩu Vũ vươn tay, dường như muốn giành chiếc nhẫn trong tay Phó Tân Bạch.

Phó Tân Bạch ỷ vào lợi thế chiều cao, đè cái đầu ngước lên của Cẩu Vũ: "Đừng nhúc nhích."

Tiếp theo, Phó Tân Bạch khom người, chạm vào môi Cẩu Vũ. Đeo nhẫn cho Cẩu Vũ: "Giành cái gì, không phải trả lại cho em sao. Nhẫn của chị, còn có tài sản của chị, bao gồm cả người thụ hưởng bảo hiểm, tất cả đều là của em."

"Bảo hiểm?" Cẩu Vũ sờ chiếc nhẫn trên tay, mở mắt nhìn Phó Tân Bạch: "Vậy chị còn chờ gì nữa? Nhảy nhanh lên đi."

"Vậy chị nhảy đây."

"Nhanh..."

"Em nói em không phải nghĩ một đằng nói một nẻo đi?" Phó Tân Bạch vừa ló nửa người ra cửa sổ, tay Cẩu Vũ lập tức đỡ cô.

"Chị đi chết đi. Tôi sợ chị không dám nhảy thôi." Cẩu Vũ cũng không đẩy Phó Tân Bạch thật, vóc dáng Phó Tân Bạch cao như vậy, nhoài người ra cửa sổ rất dễ mất trọng tâm. Sau đó Phó Tân Bạch và Cẩu Vũ giỡn đẩy tới đẩy lui ở trước cửa sổ.

Nhân viên y tế thấy cảnh này, lặng lẽ gọi điện thoại cho viện trưởng: "Viện trưởng, tôi nghi có hai ngôi sao, muốn hại bệnh viện của chúng ta."

"Em gây rắc rối cho Chu gia?" Trình Cẩm Chi nằm trên người Dung Tự. Tay Dung Tự đặt trên lưng Trình Cẩm Chi, dùng mũi đụng vào mũi Trình Cẩm Chi. Dung Tự quy mao, lúc hôn luôn có những sự lãng mạn nhỏ vụn như vậy. Mũi chạm một cái, lại dùng môi chạm nhẹ: "Mẹ đàn chị khá hơn chút nào không?"

"Khá hơn rồi, lúc nãy gọi cho chị nói tỉnh rồi."

"Vậy là tốt rồi." Dung Tự hôn lên môi Trình Cẩm Chi.

"Đừng có sờ." Đôi má Trình Cẩm Chi đỏ ửng, nhéo mũi Dung Tự: "Em lại muốn chảy máu mũi à?"

Ban đêm, bị Dung Tự câu kéo mấy phút lại đồng ý nữa. Trình Cẩm Chi ngồi khụy gối trên người Dung Tự, trên người phủ một chiếc chăn mỏng.

Tư thế như vậy, có hơi sâu. Chân Trình Cẩm Chi mềm nhũn, nắm lấy cổ áo Dung Tự, chăn trên người cũng rung mấy cái. Giữ vững một tư thế như vậy, kết thúc bằng việc Dung Tự ho ra máu. Cũng không ho ra nhiều máu lắm, chỉ là lúc hôn môi, làm Trình Cẩm Chi nếm được. Nửa đêm gọi bác sĩ, có vẻ bác sĩ biết hai người đã làm gì.

"Lại tái phát nữa sao?"

Bác sĩ cũng ho một tiếng: "Tôi sẽ lấy một ít thuốc giải nhiệt?"

"Giải nhiệt? Nhưng nôn ra máu mà." Trình Cẩm Chi không hài lòng lắm.

"Là khí huyết dồi dào." Bác sĩ buộc lòng phải nói.

Hai người đã làm gì, bản thân không biết sao? Không thể cho nhau một lối thoát, giảm bớt sự xấu hổ cho quan hệ bác sĩ và bệnh nhân sao?

Chương 191: Sống chung.

Đợi bác sĩ đi, Trình Cẩm Chi lại vào phòng tắm tắm. Từ trong phòng tắm đi ra, Dung Tự đã uống thuốc xong, cô ngồi ở đầu giường đọc một cuốn sách nhạc bằng tiếng Nga. Cuốn sách này do Dung Trạm mang đến cho Dung Tự giải sầu. Lúc trước Trình Cẩm Chi từng đọc hai trang, vẫn đừng nói, cảm giác tâm trạng của mình còn sầu hơn. Dung Tự ngước mắt lên, nhìn Trình Cẩm Chi đi từ phòng tắm ra ngoài, đôi chân trần, trên người Trình Cẩm Chi chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Dung Tự, áo sơ mi hơi rộng thùng thình, hơi che lại nửa dưới của Trình Cẩm Chi, theo bước chân của nàng, thân dưới mặc quần lót màu đen loáng thoáng hiện ra. Đầu gối Trình Cẩm Chi hơi đỏ, làn da của nàng luôn non mịn, vừa nãy ngồi khụy gối đu đưa trên tay cô, đầu gối bị cọ sát đỏ lên. Trình Cẩm Chi lau tóc, rót một ly nước ấm: "Tự Nhi, em muốn uống nước không?"

"Không, lúc uống thuốc em uống rồi."

"Ừ." Trình Cẩm Chi hơi lắc lắc ly nước ấm, tự mình uống.

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu lên, để lộ làn da trắng nõn được cổ áo che khuất. Trên cổ còn có một ít vết hôn. Ban nãy, quả thật kìm lòng không đậu. Chẳng mấy chốc, Trình Cẩm Chi trèo lên giường, mang theo một cơ thể thơm ngát mùi sữa tắm. Dung Tự cẩn thận ngửi, tắt đèn.

"Cảm thấy khá hơn chưa? Ngực còn khó chịu không?" Trình Cẩm Chi tựa trên vai Dung Tự, tay phủ trên ngực Dung Tự, chậm rãi xoa nhẹ mấy cái.

"Không khó chịu từ lâu rồi."

"Làm chị sợ muốn chết." Ban nãy làm mấy lần, Trình Cẩm Chi cũng mệt mỏi, nói còn mang theo chút uể oải.

"Ừ, em không sao. Chị ngủ đi." Dung Tự lấy tay Trình Cẩm Chi phủ lên ngực mình, dịu dàng nói, rất sợ phá cơn buồn ngủ của Trình Cẩm Chi.

Trước khi Trình Cẩm Chi đi ngủ, còn rút tay ra, ôm lấy Dung Tự. Dường như muốn bệnh nhân vùi trong vòng tay của nàng: "Trên người em có mùi thuốc."

Dung Tự nhếch môi lên, cũng vâng theo động tác của Trình Cẩm Chi, vùi trong vòng tay của nàng. Hương thơm trên người đối phương càng gần hơn, sữa tắm này là Dung Trạm mua. Lúc trước không có cảm thấy, bây giờ ngửi, đúng là rất có tác dụng tập trung tư tưởng, đặc biệt là sau khi Trình Cẩm Chi tắm: "Khó ngửi à?"

"Khó ngửi, em phải nhanh khỏe lên."

"Ừ, em sẽ nhanh khỏe lên, nhanh xuất viện." Nhanh về nhà với chị. Trình Cẩm Chi sẽ về nhà cùng cô, may là đã mua vị trí mà Trình Cẩm Chi thích, kiểu nàng thích, đồ nội thất nàng thích. Rõ ràng ngày xưa nghĩ, sẽ không còn người này trong cuộc đời nữa. Nhưng trái tim vẫn vô thức hướng về Trình Cẩm Chi: "Dung tổng, chỗ này sao?"

"Ừ, chỗ này đi." Lúc đó trợ lý đưa cho cô chọn bất động sản.

"Nhanh vậy? Dung tổng cô không xem nữa sao?"

"Thôi." Kì thật khi mở ra trang đầu tiên, trong đầu cô đã có Trình Cẩm Chi.

Cuộc đời này sao mà may mắn, để cô có được Trình Cẩm Chi một lần nữa. Qua một lúc, hơi thở của Trình Cẩm Chi đều đều. Người đang ôm cô, ngủ thiếp đi. Dung Tự an tâm nằm trong vòng tay của Trình Cẩm Chi.

Được Trình Cẩm Chi chăm sóc, Dung Tự ở bệnh viện thêm nửa tháng. Mấy năm qua, Dung Tự vẫn chưa từng nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy. Vào ngày Dung Tự xuất viện, Trình Cẩm Chi chạy từ phim trường ở nước ngoài về.

"Chị, về nhà sao?" Dung Trạm ôm ghế kế bên tài xế, quay đầu lại nhìn Trình Cẩm Chi và Dung Tự.

"Về nhà." Dung Tự nắm tay Trình Cẩm Chi, nhìn Dung Trạm: "Đồ của em dọn ra ngoài hết chưa."

"Dọn ra ngoài rồi." Dung Trạm nói một cách buồn bã. Mặc dù Dung Trạm ở công ty mấy ngày, cũng không phải không có chỗ ở, mà là hắn biểu tình chống lại hành vi của chị hắn. Hắn cho rằng hắn ở phòng hắn, Trình Cẩm Chi ngủ trong phòng của chị hắn, không xung đột.

"Dọn ra làm gì?" Trình Cẩm Chi hỏi: "Cậu tìm bạn gái?"

"Không phải chị muốn dọn đến sao?"

"Hả? Ai nói tôi muốn dọn đến?"

"Chị không ở sao?" Mắt Dung Trạm sáng rực lên. Có vẻ như hắn không cần phải di chuyển.

"Cậu muốn sống ở chỗ của chị cậu lắm à?" Trình Cẩm Chi hỏi.

Dung Trạm vội gật đầu.

"Vậy cậu không cần phải dời đi." Trình Cẩm Chi tốt như vậy, Dung Trạm có phần không thể tin được. Ngay sau đó, câu tiếp theo của Trình Cẩm Chi xuất hiện: "Chị cậu dời, để không cũng phí."

Trình Cẩm Chi quay sang nhìn Dung Tự: "Lần này về nhà, em lấy những thứ em cần. Dọn qua bên chị."

Ê này? Tôi không nỡ nhà của chị tôi sao? Nếu nói như vậy, Trình Cẩm Chi sẽ lại cười hắn tỷ khống. Khó thở đến mức nửa ngày Dung Trạm không lên tiếng, quay đầu nhìn chị hắn. Chị hắn cười đến mức liên tục gật đầu, hoàn toàn phớt lờ người em trai này. Dung Tự nắm chặt tay Trình Cẩm Chi, khi Trình Cẩm Chi nói, cô vẫn hơi lo lắng. Rất sợ Trình Cẩm Chi không muốn sống chung với cô.

Vị trí mà Dung Tự chọn rất tốt. Cả thành phố phồn hoa, nhìn không sót thứ gì. Đến tối, sẽ càng náo nhiệt hơn. Trình Cẩm Chi chống bên cạnh cửa sổ sát đất, chẳng bao lâu Dung Tự đến ôm. Dung Tự dán lên lưng Trình Cẩm Chi, cằm đặt trên vai nàng: "Thích không?"

"Thích. Tặng cho Dung Trạm uổng."

"Nó nói nó tìm chỗ khác."

Nghĩ đến biểu cảm kinh ngạc của Dung Trạm, Trình Cẩm Chi cười một trận: "Em đối xử với nó như vậy à?"

"Lúc trước em đã nói với nó rồi."

"Đúng là cần phải trị cái bệnh tỷ khống của nó."

"Lúc trước không phát hiện, bây giờ nhìn lại, phong cách bài trí của em rất hợp sở thích của chị." Buổi tối, hai người ngủ ở đây. Trình Cẩm Chi ngồi trên sô pha, trên sô pha chất đống bông heo của Dung Tự. Trình Cẩm Chi cầm một con trong đó, nắm lấy chân bông heo, lắc mấy cái: "Dung Tự, trông em thật đáng yêu, để chị ôm em một cái."

Có đôi khi, Trình Cẩm Chi nhàm chán như vậy. Dung Tự cười cười, cũng đi tới, ôm lấy Trình Cẩm Chi. Bế cả Trình Cẩm Chi lẫn heo lên giường. Cảnh đêm của phòng ngủ còn đẹp hơn, không kéo rèm cửa sổ, ánh đèn rực rỡ sáng chói của cả thành phố phủ trên tấm thảm. Dung Tự khom lưng, bao phủ lên người Trình Cẩm Chi. Còn chưa cúi đầu, đã bị Trình Cẩm Chi dùng thú bông chặn lại: "Tên lưu manh này, muốn làm gì tôi và Tiểu Dung Tự?"

Ngón tay thon dài của Dung Tự, vuốt con thú bông. Lấy thú bông đi.

"Đừng cướp Tiểu Dung Tự của tôi, trả lại cho tôi."

"Trả lại cho chị một đứa lớn." Dung Tự nâng má Trình Cẩm Chi, cúi xuống hôn lên.

"Ưm tôi không muốn đứa lớn..."

"Lớn dễ thương hơn." Dung Tự nâng tay Trình Cẩm Chi lên, ngậm vào môi lưỡi của Trình Cẩm Chi.

"Không biết xấu hổ ưm..."

Ban ngày, ánh sáng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu rọi vào chiếc giường bừa bộn. Hai cô gái có ngoại hình tuyệt đẹp, quấn quít ngủ cùng nhau. Trong đó, cô gái xinh đẹp rực rỡ dường như thức dậy, hàng mi dài khẽ run: "Tự Nhi..."

Mang theo sự lười biếng của buổi sáng, cô gái xinh đẹp rực rỡ kéo dài giọng nói chưa tỉnh ngủ của mình. Mắt cũng không mở: "Chị đói bụng, em dậy nấu cơm cho chị."

"Ừ." Cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng, có sự cưng chiều đối với người yêu trong vòng tay khác biệt với bất cứ ai. Dung Tự cọ cọ lên má Trình Cẩm Chi: "Chị ngủ tiếp đi, em làm xong sẽ gọi chị."

"Ừ..." Lông mi Trình Cẩm Chi run lên, lại ngủ thiếp đi.

Ngủ thêm một giấc, Trình Cẩm Chi cũng không mệt như lúc nãy nữa. Lúc ăn sáng, Dung Tự lên tiếng: "Chị lại phải về đoàn phim sao?"

"Còn phải quay một tháng." Quay một tháng, mùa đầu tiên của "Thế giới phẳng" cũng đóng máy. Tháng bảy năm nay, "Chiến hỏa 6" sẽ vào giai đoạn hậu kì chế tác, sẽ được phát hành vào năm tới. Thời gian quảng bá này vừa lúc đến tập đoàn của gia đình phụ một tay.

"Em đi với chị."

"Em mới khỏe, đừng chạy theo chị. Trong thời gian này, ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng." Trình Cẩm Chi nói.

"Được rồi."

Dung Tự dọn về biệt thự của nàng, ngày dọn về, Trình Cẩm Chi cảm thấy A Uy và những người khác rất nhiệt tình. Nàng về nhà, họ cũng không nhiệt tình như vậy: "Cô Dung, để chúng tôi giúp cô. Có phải cái này để trong phòng của sếp không?"

"Cô Dung, cô xem có phải cái này đặt thế này không?"

"Cô Dung..."

"A Uy, sao hôm nay anh nói nhiều thế?" Trình Cẩm Chi nói.

A Uy dừng hành động lại, ngượng ngùng nói: "Vậy phải chuyển đến phòng sếp sao?"

"Hay phải dọn ra một phòng?" A Uy hỏi.

Trình Cẩm Chi khoanh tay, cằm hất lên lầu: "Đương nhiên là chuyển đến phòng tôi."

"Vâng vâng."

Trình Cẩm Chi này là muốn tạo cảm giác tồn tại, không nhìn nổi người khác "lờ" mình. Biệt thự rất lớn, một hai người ở sẽ có cảm giác trống trải. Nhưng có Dung Tự, cảm giác trong biệt thự có sức sống hơn rất nhiều. Tuy Dung Tự không nói gì, chỉ mang kính nhã nhặn, đang cầm sách ngồi trên sô pha.

Nhìn kịch bản một lúc, Trình Cẩm Chi thấy mệt mỏi, đặt đầu lên đùi Dung Tự. Ngón tay vẽ vòng quanh trên đùi Dung Tự. Toàn bộ kịch bản đều là tiếng Anh, xem một lúc là thấy mệt mỏi. Dung Tự vừa đọc sách vừa vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi: "Ngày mai trở lại đoàn phim à?"

"Chuyến bay buổi sáng."

"Muốn em đưa chị không?"

"Tất nhiên rồi. Lần này chị vào đoàn phim, phải một tháng mới có thể về."

"Ừ." Dung Tự lật một trang sách: "Sách này của chị em chưa đọc."

"Thời gian trước mẹ chị mua, bản sưu tập."

"Thì ra là vậy. Em từng thấy bản hoàn chỉnh của cuốn sách này lúc em còn học đại học."

"Chị lật mấy trang, tiếng Anh cổ, đọc không hiểu nhiều." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ chị mua cuốn này, cũng là làm quảng bá từ thiện."

Nói đến mẹ nàng, Trình Cẩm Chi nhớ đến những khoản nợ xấu trong nhà. Nàng lấy máy tính bảng của mình ra, lật một vài trang báo cáo số liệu.

Sau khi xem một lúc, nghe thấy âm thanh từ trên đầu. Ngón tay mảnh mai rơi xuống, trượt một cái, lật bảng báo cáo trở lại: "Cái này không đúng lắm."

"Hả?" Trình Cẩm Chi ngước mắt. Dung Tự vẫn mang mắt kính nhã nhặn, nhưng đã đóng sách lại, đặt bên chân. Miệng Dung Tự mím thành một đường, trông rất nghiêm túc. Hóa ra Dung Tự đã xem một lúc.

Dung Tự cúi đầu, cằm đặt trên đầu nàng, rút bút điện dung ra. Khi bút điện dung ngừng lại, nó đã khoanh tròn vài số liệu: "Ở đây cũng không đúng lắm."

Thấy Dung Tự nghiêm túc như vậy, Trình Cẩm Chi vỗ đầu của mình một cái. Siêu não ở bên cạnh, tại sao nàng phải tự xem.

Chương 192: Có hơi ngọt.

Ban đầu Trình Cẩm Chi gối lên đùi Dung Tự, tiếp theo đó dựa vào lòng Dung Tự, đến khi Dung Tự giơ tay lên, Trình Cẩm Chi đã ngồi trong lòng cô. Trông hơi yên tĩnh, cũng không có hành động mờ ám nào khác, cứ như vậy nhìn cô chăm chăm.

"Sao vậy?" Nhìn đôi mắt to lấp lánh của Trình Cẩm Chi, Dung Tự hỏi.

"Vẻ nghiêm túc của em, thật là đẹp." Trình Cẩm Chi lấy lòng hôn lên má Dung Tự.

"Ừ." Sự vui vẻ của Dung Tự cũng không thể che đậy được nữa, cô nhếch môi, cũng hôn lên má Trình Cẩm Chi một cái.

"Chị sẽ làm phiền em à?"

"Không có." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ôm Trình Cẩm Chi càng chặt hơn.

Hai người cộng lại hơn sáu mươi tuổi, ở chung một chỗ ngọt ngấy không chịu được. Lần kiểm kê này, kiểm đến hừng đông. Đến khi Dung Tự lấy lại tinh thần từ trong số liệu, Trình Cẩm Chi đã tựa lên cổ cô từ lâu. Dường như ngủ thiếp đi.

"Cẩm Chi?"

"Hả?"

"Về phòng ngủ, em bế chị về phòng."

"Em ngủ với chị." Trình Cẩm Chi dụi mắt, liếc thời gian lập tức tỉnh dậy: "Đã trễ thế này, nhanh, giờ sức khỏe em chỉ mới phục hồi."

"Nhưng em chưa..."

"Nghỉ ngơi quan trọng. Lúc trước do em không chú ý nghỉ ngơi."

"Được rồi." Xem báo cáo một nửa, hiển nhiên không phải phong cách của Dung Tự. Nhưng cũng chỉ có thể theo vợ.

Trình Cẩm Chi cũng mệt, nàng ngủ thiếp đi sau khi lên giường và tựa vào lòng Dung Tự. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ngón tay vỗ về tấm lưng của Trình Cẩm Chi, nhắm mắt lại từ từ đi vào giấc ngủ. Ở bên đối phương lâu như vậy, cuối cùng cũng không giật mình vào giữa đêm nữa. Thực sự ở bên nhau. Dung Tự kề bên cơ thể của Trình Cẩm Chi. Hôm sau thức dậy, Dung Tự đưa Trình Cẩm Chi đến sân bay.

Trình Cẩm Chi ôm lấy gáy Dung Tự, triền miên cắn môi Dung Tự. Đôi môi của hai người đều bị cắn đến mức đỏ bừng: "Đến phim trường chị sẽ gọi cho em."

"Ừ."

"Tốt nhất là em ở nhà dưỡng sức khỏe, đúng giờ chị sẽ kiểm tra em." Trình Cẩm Chi nói: "Không được lén chị làm việc. Đọc sách cũng không được đọc quá lâu."

"Vậy em có thể làm gì?"

"Chị cho phép em nhớ chị." Nói chuyện không biết xấu hổ, Trình Cẩm Chi thực sự mở miệng là nói được. Dung Tự bật cười, Trình Cẩm Chi cười đến đôi mắt cong cong: "Không phải em thích hoa cỏ sao? Đúng lúc, nhóm làm vườn hết hạn hợp đồng."

"Ừ."

"Em cũng đừng chú tâm quá. Bây giờ thời tiết hơi nóng, đừng để bị cảm."

"Không đâu." Dung Tự dán lên gò má Trình Cẩm Chi: "Chị nhớ kĩ gọi video cho em, mỗi ngày em chỉ có cái này."

"Em đeo quá." Trình Cẩm Chi ôm chặt gáy Dung Tự.

Trở lại phim trường, Trình Cẩm Chi còn hơi hoảng hốt. Cảm thấy mình từ nơi mềm mại bị rút về hiện thực cứng rắn. Sau hai ngày lệch múi giờ, lại bắt đầu cuộc sống ngủ trễ dậy sớm mỗi ngày. Trình Cẩm Chi chống mặt, nhìn Dung Tự trong video. Dung Tự giơ tay lên, dường như muốn cọ lên vành mắt của nàng: "Gần đây cực khổ lắm sao?"

"Rất nhiều lời thoại, mỗi ngày phải quay rất nhiều cảnh." Trình Cẩm Chi nói. Ngay cả thời gian hóa trang, nàng cũng học lời thoại. Nàng là một trong những nhân vật chính, có rất nhiều lời thoại.

"Em thấy em cũng khỏe lắm rồi. Ngày mai em..."

"Em gì? Em đợi ở nhà đàng hoàng."

"Em nhớ chị." Dung Tự nói hơi thâm tình.

Không hổ là Ảnh hậu, Trình Cẩm Chi bị lung lay: "Không được."

"Hoa cỏ trong nhà thế nào?" Trình Cẩm Chi hỏi.

Hôm sau, Dung Tự cắt tỉa một trái tim tình yêu cho nàng. Cái kiểu trái tim, Trình Cẩm Chi còn tưởng rằng là biểu tưởng cảm xúc cũ kĩ mà cha mẹ nàng sưu tập. Rất phù hợp với tính thẩm mỹ nghiêm trang của trung niên và người già. Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua, sau đó đi quay phim. Lúc tẩy trang mới mở wechat.

"Hoa cỏ, cũng nhớ chị."

Đúng vậy, là tin nhắn Dung Tự gửi đến. Ban đầu Trình Cẩm Chi vẫn hơi mệt, nhìn tin nhắn của Dung Tự lại cười tỉnh táo. Càng nghĩ càng buồn cười. Nhớ ngày xưa, Dung Tự là người có hình tượng cao ngạo mặt không cảm xúc. Trình Cẩm Chi cầm điện thoại lên, gõ lạch cạch gửi đi: "Ừ, chị sẽ về gặp tụi nó sớm thôi."

"Tụi nó hỏi: Khi nào?"

"Đáp: Chị vừa mới đến, để tụi nó tự chơi trước đi."

Cảnh quay của Trình Cẩm Chi đóng máy trước thời hạn, tất nhiên cũng không trước bao lâu. Khi vừa về nước, nàng đã bị những người hâm mộ tuôn ra vây quanh: "Cô Trình, "Thế giới phẳng" đóng máy à?"

"Đóng máy đóng máy." Bắt tin nhanh như vậy? DC cũng không đăng weibo, họp báo vẫn đang được chuẩn bị. Trình Cẩm Chi chắp hai tay lại, chân thành nói với những người hâm mộ trẻ này.

Những người hâm mộ của nàng thực sự rất trẻ, một vài người đang mặc đồng phục học sinh trung học, phổ thông. Họ rất phấn kích, cảm giác như ra ngoại thành dạo chơi. Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày tháng thoi đưa, bây giờ những người hâm mộ vị thành niên đều mặc kệ gọi nàng là cô Trình. Tuy lúc trước họ cũng thích gọi như vậy, có lẽ là vấn đề tuổi tác, khiến Trình Cẩm Chi rất soi mói cái từ "cô" này.

"Cô Trình." Trình Cẩm Chi vừa vào xe, đã bị người trong xe bổ nhào đến. Dung Tự đặt nàng trên cửa sổ xe, hổn hển một cái lại cắn môi dưới của nàng.

"Gọi cái gì?"

"Cô Trình." Dung Tự cắn cổ Trình Cẩm Chi: "Ban đầu định vào đón chị, không ngờ lại bị chặn."

"Cô Dung, sờ ở đâu đó." Trình Cẩm Chi nở nụ cười, kẹp lấy tay Dung Tự: "Ngồi thẳng lên, còn chưa ra sân bay."

Trình Cẩm Chi còn muốn hỏi Dung Tự đã hồi phục thế nào, cái này không cần hỏi nữa. Hôn liên tục từ cửa đến phòng khách, quản gia A Uy bảo tất cả mọi người ra ngoài, vô cùng tri kỉ đóng cửa lại. Ở trên cầu thang, Dung Tự làm miệng cho nàng một lần, khiến chân của nàng bị miệng làm mềm nhũn. Làm đến tối, Trình Cẩm Chi đói bụng không chịu được, giơ chân đạp lên vai Dung Tự một cái. Vốn muốn đạp, nhưng lại làm Dung Tự chui vào chỗ trống, trực tiếp nâng hai chân nàng lên. Trình Cẩm Chi thở hổn hển, kẹp lấy đầu Dung Tự: "Tự Nhi, chị không nổi. Chị đói quá ưm..."

"Nhưng vẫn còn ướt."

"Đừng ưm..." Trình Cẩm Chi lại siết chặt ra giường dưới thân.

Thực sự đừng nên hứa với Dung Tự, lúc trước ở bệnh viện, nàng hứa với Dung Tự, đợi Dung Tự khỏe sẽ theo Dung Tự hết. Bây giờ ngất đi, cũng không biết là cao triều hay là đói bụng. Lúc ăn đã vô cùng trễ, những người giúp việc đã ngủ từ lâu. Nấu cơm xong, Dung Tự vớt nàng ra khỏi giường. Sau đó Trình Cẩm Chi ngồi trong lòng Dung Tự như vậy, ăn cơm "lâu ngày không gặp".

"Còn ăn không?" Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi trên người mình, tay vuốt ve cái bụng của Trình Cẩm Chi. Cái bụng bằng phẳng đã phồng lên.

"Không ăn nữa, hơi no." Trình Cẩm Chi đặt tay trên bụng mình, kề bên tay Dung Tự: "Cảm giác như đang mang thai."

Dung Tự cười cười: "Vậy cũng nhanh quá rồi."

Trình Cẩm Chi dừng một chút mới hiểu "chuyện 18+" của Dung Tự. Nàng ngắt mu bàn tay của Dung Tự: "Cái quái gì vậy? Em còn có thể làm chị mang thai à?"

Sau khi tắm xong, Trình Cẩm Chi nằm lỳ trên giường, kề bên Dung Tự: "Nếu mình có con, em nghĩ con sẽ như thế nào?"

Bàn luận phản khoa học như vậy, cũng khiến Dung Tự suy nghĩ một lúc: "Em không biết. Em chưa bao giờ nghĩ đến."

"Em không thích trẻ con?" Không phải em là đệ khống sao? Em còn không thích trẻ con?

Dung Tự đặt cuốn sách lên bàn, kéo Trình Cẩm Chi vào lòng mình: "Nếu có con, em mong con giống chị."

"Rất tốt, chị đẹp." Trình Cẩm Chi nói: "Em thích con trai hay con gái?"

"Em sao cũng được."

"Chị thích con gái, con trai nghịch ngợm quá, không quản lý được."

"Ừ, trong nhà có một đứa là được rồi."

"Em nói chị là con nít à?" Trình Cẩm Chi bóp mặt Dung Tự.

"Không, em nói Dung Trạm." Dung Tự cũng nằm xuống, ôm Trình Cẩm Chi nói "lời thật lòng": "Thêm một đứa Dung Trạm nữa, chắc bệnh của em không khỏi được."

Trình Cẩm Chi bật cười: "Tất nhiên, chị hiểu chuyện hơn nó."

Đây không phải điều chắc chắn sao? Nàng cũng không nhìn nàng lớn hơn Dung Trạm bao nhiêu, còn thêm một đời trước.

Dung Tự cũng cưng chiều Trình Cẩm Chi, cười cười: "Ừ, chị hiểu chuyện."

"Thật ra chị nghĩ, con giống em rất tốt." Trình Cẩm Chi dừng một chút, bình thường tự khen bản thân không ít, ngay trước mặt người yêu, lại ngại khen người yêu: "Em thông minh, cái gì cũng biết."

"Nếu con giống em, chị cũng không cần phải lo chuyện công ty nữa." Trình Cẩm Chi lại "hiện hình": "Có thể giao cho nó lo."

Logic của Trình Cẩm Chi khiến nụ cười của Dung Tự không biến mất được: "Nhưng con lớn lên, phải dành rất nhiều tâm tư."

"Không phải đã có em sao." Trình Cẩm Chi ghé vào lòng Dung Tự, nháy mắt một cái.

"Em nghiêm túc quá. Có thể con không thích em." Dung Tự không chắc về điều này lắm. Từ khi trưởng thành, ngoại trừ Dung Trạm, cô cũng chưa từng tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ khác nhìn cô, cũng sẽ không đến gần cô, nhiều lắm là lễ phép gọi cô một tiếng: "Có lẽ chị giữ con hợp hơn em."

Trình Cẩm Chi có thể chơi với con, bản thân Trình Cẩm Chi đã là một đứa trẻ. Hai người liên tục trò chuyện về đứa trẻ đến lúc đi ngủ. Lúc sắp ngủ, Dung Tự ôm bụng. Có lẽ nói về bọn trẻ nhiều, Trình Cẩm Chi tỉnh dậy: "Em muốn sinh à?"

"Không phải, em đi vệ sinh." Tuy buổi tối Trình Cẩm Chi ăn không ít, nhưng "kết thúc công việc" là bàn giao cho Dung Tự. Dung Tự từ nhà vệ sinh trở về, Trình Cẩm Chi đột nhiên nghĩ: "Tự Nhi."

Nghe thấy "Tự Nhi", Dung Tự cũng đoán Trình Cẩm Chi lại có ý tưởng gì đó: "Sao vậy?"

"Mình có nên nhận con nuôi không?"

"Các cậu bây giờ mới đâu đâu." Cẩu Vũ mở to mắt: "Các cậu mới quay lại bao lâu, không phải cậu nói Dung Tự vẫn đang trong giai đoạn khảo sát sao?"

Ngay cả Hạ Dữu cũng khuyên một câu: "Cẩm Chi, nhận con nuôi không giống như nuôi chó nuôi mèo."

Cẩu Vũ và Hạ Dữu đoán Trình Cẩm Chi đột nhiên nảy ý tưởng, Trình Cẩm Chi đúng là đột nhiên nảy ý tưởng, chỉ có điều bị bà nội nàng biết: "Nhận nuôi cái gì? Hai đứa con đều có thể sinh."

"Như vầy đi, Dung Tự sinh một đứa, con cũng sinh một đứa." Bà nội nói: "Phải nhanh lên, đừng để thành sản phụ lớn tuổi."

"Tuy bà nội không thích trẻ con lắm, nhưng nói thế nào đây. Cảm giác giục cháu sinh con, là một phần trách nhiệm của nội, dù sao ngày xưa, nội cũng bị giục như vậy. Không giục mấy đứa, khó khăn cho nội sống đến từng tuổi này." Ý bà nội là, đau khổ "bị giục sinh" được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Nhưng chỉ bàn bạc một hai ngày, Trình Cẩm Chi lại trở về công ty. Công ty có một số tình huống. Những điều lo lắng, dường như đã trở lại quỹ đạo của đời trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com