Chương 2: Bị mèo cắn
Editor: Cẩm Hi
Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ khua khua đôi bàn tay nhỏ của mình, lại nhìn khuôn mặt không lớn hơn bàn tay là bao của cô cùng đôi mắt đen lúng liếng, không biểu cảm gật đầu:
"Khá tốt... rất giống."
______
Chương 2: Bị mèo cắn.
Diệp Dung không kịp phản ứng, rốt cuộc anh có ý gì, hơi ngẩn người chớp chớp mắt, nhưng con mèo trong ngực cô, đột nhiên ngẩng cái đầu mềm mại lên kêu hai tiếng "Meo meo", sau đó lại xoay người dụi vào người cô.
Dường như bị tiếng kêu của con mèo nhắc nhở, cô lập tức mở to hai mắt, cúi đầu nhìn thẳng vào con mèo trong lòng mình, sau đó dường như lại muốn nhìn thấy chính mình nữa —— dừng một chút, mới bỗng ý thức được là không có gương, căn bản dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể nào nhìn được, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh.
Cô quả thật rất đẹp, tóc dài xõa trên vai, tuy sắc mặt có chút trắng nõn quá mức, lúc này không biết là thẹn thùng hay khiếp sợ, hoặc có chút bất mãn nho nhỏ, tóm lại trên gương mặt lúc này có chút hồng nhạt khiến cô nhìn khỏe mạnh hoạt bát lên không ít —— Mục Nhạc lập tức cảm thấy an tâm hơn không ít, gương mặt luôn lạnh lùng trong lúc lơ đãng cũng nhu hòa đi vài phần; lại thấy cô mở to đôi mắt đen có chút bất mãn nhìn anh, thật giống một con mèo bị chọc giận vươn nanh vuốt lên cào người, nhưng lại có chút sợ hãi, do dự không dám hành động, rốt cuộc vẫn không nhịn xuống, nở nụ cười.
Anh thấy vậy liền không nhịn được nở nụ cười, làm cho Diệp Dung lập tức ngẩn ngơ, chút bất mãn vừa rồi cũng biến mất —— mấy năm nay cô không ngừng nghe ngóng tin tức về anh, bọn họ đã rất nhiều năm chưa gặp lại. Cô từ một đứa bé vẫn còn cắp sách tới trường, thay đổi quá lớn như vậy, cũng khó trách vừa rồi anh không nhận ra. Còn anh, trừ bỏ càng thêm thành thục lạnh lùng, ngoại hình cũng không thay đổi quá nhiều, nên cô vẫn có thể lục lại hình dáng của anh trong trí nhớ. Mặc dù như vậy, cảm giác xa lạ vẫn không thể nào bỏ qua được, người đàn ông mang đến cảm giác quá mức áp bức, khiến cô có chút sợ hãi.
Nhưng... anh như lúc này cười lên, mọi lạnh lẽo trên người như biến mất hoàn toàn, từ nơi sâu thẳm trong ký ức mơ hồ nhớ lại, người thiếu niên khi đó sẽ ngẫu nhiên nhìn cô rồi cười ôn nhu.
Anh cười rộ lên, thật đẹp —— vẫn đẹp như vậy.
Cô gái nhỏ có chút không hiểu, chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, tính toán cúi đầu uống ngụm nước để che dấu, sau đó liền cảm giác được trên đỉnh đầu hơi nặng —— anh lại giơ tay ra, xoa loạn mái tóc của cô.
Thật kỳ quái, rõ ràng đã nhiều năm như vậy không gặp, lúc này lại cảm thấy cả quãng thời gian xa cách đó như chưa từng tồn tại.
Diệp Dung cúi đầu, câu được câu không nâng cằm con mèo lên gãi gãi—— con mèo nhỏ có vẻ bị sờ đến thoải mái cực kỳ, dễ dàng trở mình, lộ ra cái bụng trắng tuyết, nhìn cô kêu "Meo meo" làm nũng.
Mục Nhạc xem đến thú vị, một bên duỗi tay cũng muốn đi xoa đầu nó, một bên thuận miệng hỏi: "Nó có tên?"
"Vâng, gọi là Mạt Trà." Tiểu cô nương gật gật đầu.
"Mạt Trà?" Mục Nhạc nhìn toàn thân đen trắng của con mèo cùng hai chữ "Mạt Trà" không có nửa điểm quan hệ, trong lòng có chút buồn cười.
Diệp Dung dường như có chút ngượng ngùng, vừa định lại nói gì đó lại đột nhiên thay đổi sắc mặt:
"Mạt Trà, mau nhả ra!"
Vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trong ngực cô làm nũng không biết vì cái lại giơ nanh vuốt, ngao một tiếng liền há mồm cắn ngón tay người đàn ông đang đưa lại đây.
Diệp Dung hoảng sợ, cơ hồ có chút luống cuống tay chân muốn ''cứu giúp'' ngón tay người đàn ông, vội vàng cầm lấy tay anh xem xét, rồi lập tức giải thích:
"Thực xin lỗi chú nhỏ, Mạt Trà mọi ngày rất ngoan, cháu cũng thường mang nó đi tiêm..."
Thanh âm của cô gái nhỏ có chút bối rối, lại mang theo chút mềm mại, cô cúi đầu cầm lấy tay anh xem xét, khuôn mặt như hận không thể vùi vào lòng bàn tay. Tóc từ trên bờ vai cô rũ xuống rơi trên cổ tay anh, có chút ngứa, nhưng... lòng bàn tay lạnh không chút độ ấm của cô lại làm cho anh nhíu mày.
Tay cô... quá lạnh.
Người đàn ông theo bản năng cầm lấy bàn tay kia.
Bàn tay nhỏ trắng nõn của cô gái nhỏ cứ như vậy bị nắm trọn.
"Chú nhỏ..." Diệp Dung ngẩn ra.
Bầu không khí trong nháy mắt bị ngưng trệ.
Cửa lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng chuyển động của chìa khóa.
"Dung Dung tỉnh? Tiểu nhạc... con trở về từ khi nào?" Hai người còn chưa kịp nói gì thì bị một thanh âm kinh hỉ phá vỡ đi bầu không khí có chút khác thường, hơi dừng một chút, vài giây sau vài tầm mắt rất nhanh liền dừng ở nơi hai bàn tay đang nắm lấy nhau, "Đây là..."
Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì, hai lão nhân gia đi ra ngoài tản bộ nay đã trở lại.
"Ba mẹ, Ông nội Mục, bà nội Mục." Diệp Dung ngoan ngoãn chào từng người, rốt cuộc trong giây lát mới nhớ tới chuyện vừa rồi, lông mày thanh tú gắt gao nhíu lại, "Vừa rồi chú nhỏ..."
"Ba, mẹ, chú Diệp, dì." Cô gái nhỏ lời nói còn chưa kịp nói, đã bị Mục Nhạc đánh gãy, anh đứng dậy, thần sắc bình tĩnh giống như vừa rồi cái gì cũng chưa phát sinh, chỉ nhàn nhạt giải thích, "Con hôm nay vừa trở về. Vừa rồi A Dung không cẩn thận làm đổ nước, con nhìn xem có bị bỏng không."
Vừa dứt lời, cả bốn vị đại nhân lập tức mặt đầy đau lòng cùng quan tâm: "Có bị bỏng không? Như thế nào lại không cẩn thận?"
"Trước con mang cô ấy đi rửa qua nước lạnh." Nói đến chân thật đáng tin chặn ngay cô gái nhỏ còn đang muốn giải thích, anh làm như không có việc gì đứng dậy, thần sắc tự nhiên ở dưới ánh mắt của các trưởng bối thúc giục, cứ như vậy nắm lấy tay cô, kéo cô về phía nhà vệ sinh.
"Chú nhỏ..." Cô gái nhỏ hơi dùng chút lực muốn rút tay về, một bên cắn môi đưa cho anh miếng xà phòng, "Trước dùng xà phòng rửa qua miệng vết thương, sau đó dùng nước rửa nước sạch."
Mục Nhạc buông tay ra, sau đó cúi đầu nhìn tay mình. Hàm răng của con mèo kia rõ ràng không quá dài, một ngụm cắn xuống này, bất quá cũng chỉ lưu lại ở ngón tay trỏ của anh một dấu răng, hơi rách da, không có nửa điểm chảy máu.
"Không cần nói cho trưởng bối, để họ đỡ lo lắng." Anh nhận lấy xà phòng, mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch tay, sau đó đưa tay tới trước mặt cô, "Chỉ là rách da, không chảy máu, nếu mèo được tiêm định kỳ, vậy thì không có vấn đề gì."
Dừng một chút, anh rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: "Chính cháu ngày thường cũng cẩn thận một chút."
Anh bị cắn một nhát cũng không có gì, nếu như cô gái nhỏ bị cắn...... Anh nhịn không được hơi nhíu mày.
Cô ngoan ngoãn lên tiếng, thấy anh rửa tay xong rồi, săn sóc đưa khăn bông qua, chờ anh lau khô tay, lúc này mới lại cầm lấy tay anh kiểm tra —— xác thật như anh nói, chỉ là rách da, không chảy máu.
Thấy vết cắn cũng không nghiêm trọng, Diệp Dung cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, cầm tay anh lật qua lật lại nhìn chằm chằm trong chốc lát, lại rốt cuộc vẫn không yên tâm, ngẩng mặt lên nhỏ giọng đề nghị:
"Chú nhỏ, cháu cùng chú đi tiêm phòng? Sẽ an toàn một chút..."
Mạt Trà nhà cô cắn người bị thương, nếu cô cứ như vậy mặc kệ, về sau làm sao có thể an tâm?
Anh cũng không tỏ ý kiến, chỉ duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô, không đợi cô khuyên tiếp, chuyện cũng đã chân thật đáng tin nên thản nhiên lôi kéo cô đi tới phòng khách.
......
Thời điểm Mục Nhạc chân chính tắm rửa xong, thu thập hết mọi thứ nằm lên giường đã thì đã là đêm khuya.
Hướng cha mẹ giải thích rằng chính mình lần này về nước sẽ không đi nữa, tự anh sẽ có sắp xếp tiếp theo, lại kiên nhẫn nghe mẹ anh quan tâm lải nhải, ở thời điểm ăn tối dù đã ăn xong rồi vẫn bị giữ lại, trưởng bối quan tâm không ngừng gắp đầy một chén đồ ăn cho anh. Một buổi tối này đối với Mục Nhạc có chút mệt mỏi... nhưng sau cùng, về tới nhà làm anh cả người đều thả lỏng không ít.
Giường cùng chăn trong trí nhớ quen thuộc mềm mại, nhưng kỳ lạ anh lại có chút mất ngủ, không phải vì chênh lệch múi giờ.
Không thể hiểu được, rồi lại nhớ lại thời điểm buổi chiều bộ dáng cô gái nhỏ khi nằm ở trên giường ngủ yên—— anh luôn không thích người khác xâm phạm đến không gian của mình, đừng nói đến giường, cho dù là bất cứ phòng nào cũng rất ít khi đồng ý để người khác tiến vào. Cho nên buổi chiều khi cô gái nhỏ nhận ra anh, mới có thể khẩn trương xin lỗi anh như vậy.
Nhưng rất kỳ quái, cho dù tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ ngủ trên giường mình, anh cũng không có lấy nửa điểm không vui. Từ khi nhìn thấy lúc chiều đến bây giờ hồi tưởng lại, cũng đều không có không vui.
Trong chăn giống như vẫn còn mang theo hơi thở của cô gái nhỏ... mềm mại lại sạch sẽ.
Trên thực tế, anh làm sao có thể tức giận với cô? Mục Nhạc không tự chủ được nhớ tới trước đó, nhịn không được lắc lắc đầu.
Anh hơi do dự trong chốc lát, từ trong chăn vươn tay ra, mở lòng bàn tay ra đưa tới trước mặt—— đèn đã tắt, nhưng đêm nay ánh trăng không tồi, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu tiến vào, làm anh mơ hồ còn có thể thấy tay mình.
Kỳ lạ nhớ lại lúc chiều, lòng bàn tay mềm mại tinh tế kia lại có chút lạnh lẽo.
Anh thở dài, trở mình đi tìm di động.
......
Hai ngày này đúng dịp cuối tuần, Diệp Dung không chút do dự đem thời gian buổi sáng toàn bộ cống hiến cho việc lười nhác. Cô gái nhỏ đem cả người vùi trong đống chăn, lại tựa hồ có chút tâm sự, mày thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc có chút uể oải. Ở trên giường trở mình, do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn sờ soạng đi tìm di động, vội vàng gọi điện thoại hỏi Mục Tiêu số di động của Mục Nhạc, muốn khuyên anh đi tiêm.
Mục lão gia dưới gối tổng cộng có hai trai một gái, bố của Mục Tiêu là con trai trưởng. Dù Mục Nhạc xuất ngoại nhiều năm như vậy ít có liên hệ, nhưng dù sao cũng là chú cháu, Mục Tiêu hẳn phải có cách liên lạc với anh.
Mùa thu nhiệt độ cũng không quá thấp, nhưng sáng sớm lại có chút lạnh lẽo. Diệp Dung luôn sợ lạnh, cả người đều co thành một đoàn, thật cẩn thận từ trong ổ chăn thò cánh tay nhỏ ra ngoài, mơ mơ màng màng ở bên gối sờ soạng, rốt cuộc cũng tìm được di động, lập tức nhanh tay cầm lấy di động rồi lại rụt trở về chăn. Đang muốn quay số điện thoại, lại thấy không biết từ khi nào có hai tin nhắn.
Đều cùng một dãy số, lại là số lạ, không có tên trong danh bạ.
"Vậy thì tiêm đi."
Click mở tin nhắn thứ nhất ra, cô gái nhỏ hơi hơi ngẩn người, có chút mờ mịt xoa xoa đôi mắt, như nghĩ tới cái gì, rồi lại không thể phản ứng lại, ngơ ngác đọc tin nhắn tiếp theo.
Tin nhắn thứ hai chỉ có bốn chữ:
"Là chú, Mục Nhạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com