🍁Chương 8🍁
(Tuyến tình cảm của hai nhân vật đã lên, nên mình xin phép đổi xưng hô)
"Anh nói sai rồi. Tốt hơn là em nhìn xem. Này, nhưng anh không có nói hiện tại là em không tốt -- anh thật ngốc, thật xin lỗi."
Úc Ngôn đã giữ tay tôi một lúc trước khi nói điều này.
Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi thật lâu mà không biết đi đâu, tôi cứ đi theo anh ấy không có đích đến, còn Úc Ngôn là đôi mắt dẫn đường cho tôi.
Cuối cùng, anh đẩy cửa phòng piano ra.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, mở nắp đàn piano và bắt đầu đánh bài hát mang tên " Bài hát mùa xuân ", với giai điệu vui tươi vang vọng trong phòng piano.
Úc Ngôn đứng sau lưng tôi không nói một lời.
Tôi cảm thấy một giọt nước mắt hơi lạnh rơi xuống sau gáy.
Úc Ngôn đột nhiên quỳ xuống, vươn tay ôm lấy eo tôi, áp má vào lưng tôi, lặng lẽ khóc, nước mắt lạnh buốt thấm đẫm vạt áo.
Đầu ngón tay của tôi chuyển động theo lời nói của Úc Ngôn, nốt nhạc dừng lại ở nửa câu hát, sau đó tôi lại ấn nốt trang trí.
Bài hát kết thúc, Úc Ngôn đột nhiên khàn giọng hỏi: "Em biết chuyện của anh sao?"
“Em không biết.” Tôi nhấn một nốt trầm.
Úc Ngôn ngẫu nhiên gõ phím, phát ra vài âm thanh bình tĩnh: “Hai mươi năm trước, bố anh tham gia dàn xếp tỷ số tại giải quần vợt quốc gia, khiến 18 tuyển thủ vô tội trong thành phố này bị đình chỉ. Sau đó, ông bị chỉ trích và bỏ nhà ra đi. Ông đã cưới một người giàu có và giản dị là mẹ của anh. Trong thời gian hôn nhân, ông ta đã ngoại tình và bỏ mặc anh cho mẹ khi ly hôn ”.
“Mẹ anh đến thành phố C để mở rộng thị trường, ông ấy đã trung niên còn sa sút, lại đến gây rắc rối cho bà ấy, tóm lại chỉ là một số chuyện ồn ào mà thôi.”
Úc Ngôn cười tự giễu: “Vì thế mà anh bị mang tiếng xấu ở bên ngoài.”
Tôi ấm áp nói: “Nhưng anh là anh, bố anh là bố anh, hai người là hai người, anh rất tốt, nhưng anh khác với ông ấy.”
Úc Ngôn một lúc lâu không nói chuyện, tôi chạm vào ngón tay của anh ấy, nhẹ nhàng siết chặt, tay còn lại lướt trên phím đàn tạo thành một hàng nốt: “Thất bại là chuyện bình thường, thất bại cũng không sao cả. Mọi người đâu chỉ có con đường duy nhất này, không phải vẫn còn kỳ thi tuyển sinh đại học sao? Hứa với em, sau khi thi đại học anh sẽ đưa em đi biển nhé?
Tôi mỉm cười với Úc Ngôn.
Úc Ngôn đột nhiên cúi đầu thật sâu, má anh ấy rất gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy phả vào mặt mình.
Anh ấy im lặng một lúc lâu, nhưng cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, sau khi xoa đầu tôi, anh ấy tức giận nói: “Được rồi, lần này anh sẽ làm.”
"Vừa rồi em chơi bài gì thế? Nó rất hay."
"'Bài hát mùa xuân'," tôi lại nhấn một nốt nhạc, "Úc Ngôn, anh nói mùa đông sắp đến rồi, mùa xuân ở phía sau sẽ đến rất lâu sao?"
Tôi không đợi câu trả lời của anh ấy và bắt đầu chơi.
Tôi bắt gặp một số mảnh âm tiết nhỏ trong thanh âm piano.
Úc Ngôn hít một hơi thật sâu và nói.
"Mùa xuân sẽ đến sớm."
Mùa thu trôi qua trong chớp mắt, mùa đông nhanh chóng lại kéo đến ở các thành phố phía Nam.
Khi Úc Ngôn bước vào năm thứ ba trung học, thời gian tôi ở trong phòng piano ngày càng lâu hơn. Vào những ngày không có Úc Ngôn ở bên, tôi ấn cuốn sách chữ nổi trong phòng piano và chơi đi chơi lại bản nhạc piano.
Mẹ tôi giới thiệu tôi với một nam giáo viên piano vừa được nhận vào trường trung học thành phố "Nhân cơ hội này, hãy để con trở thành học trò đầu tiên của thầy, để thầy không thiếu kinh nghiệm khi dạy học sinh mới vào năm sau."
Mẹ tôi thì thầm với tôi: “Bố cậu ấy là thẩm phán thành phố”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com