Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 47

Ô.....Bụng có chút đau

" Sao vậy?" Tương Hách nhìn cậu.

" Không có gì !" Cậu tiếp tục vội vàng ăn, cứ như vậy chẳng biết mùi vị gì!

" Được rồi! Hôm nay chị tôi tới đây "

" Chị ấy không phải trước đây đã tới rồi sao?" Cậu còn nhớ rõ họ đã gửi điện báo nói rõ thời gian, Tương Hách còn đối cậu làm bộ dáng nũng nịu.

" Umh, lần kia nha, chị ấy có công việc ở Mỹ, trở về vài ngày liền lại phải đi, lần này không giống. Hiếm khi được nghỉ phép! Tuy rằng chị ấy là con gái, nhưng mà thỉnh thoảng cũng rất có ích......" Tương Hách thoạt nhìn đối chị gái trở về chính là vui vẻ.

Chị gái Tương Hách trở về với cậu có cái gì liên quan...... chờ một chút......" Chị ấy muốn ở lại đây sao?"

Tương Hách đương nhiên " Umh" một tiếng.

Kia chẳng phải là muốn nhiều người biết về cơ thể cậu sao! Sẽ nghĩ như thế nào về cái bụng của cậu

" Em làm sao vậy?"

Tương Hách vuốt mặt cậu, cầm lấy điện thoại liền gọi bác sĩ.

***

" Không sao, hôm nay là lần đầu tiên, đau không?"

" Umh"

" Kiểm tra cơ bản không có phát hiện vấn đề, nếu như còn đau nữa nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra, được rồi, chú ý nghỉ ngơi!"

Lăn qua lăn lại nửa ngày, liền đưa ra một kết luận, Tương Hách thật xấu xa, nếu không phải cậu nắm tay áo hắn, hắn sợ rằng lại muốn tức giận. Cuối cùng bác sĩ cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề gì, hắn mới chịu dịu đi.

Chín giờ tối, tất cả mọi thứ trong biệt thự lạnh lẽo này lại náo nhiệt lên, tiếng nói cùng tiếng cười lanh lãnh của phụ nữ vang khắp biệt thự, cho dù cậu ở trong phòng cũng nghe rất rõ. Tương Hách chỉ thỉnh thoảng nói được mấy câu, hầu hết là tiếng của phụ nữ.

Hôm sau cậu gặp chị gái Tương Hách, chị ấy cùng hắn rất giống nhau, bộ dạng rất xinh đẹp, lông mi cong vút, đôi môi đỏ thắm, ngay cả khí chất đều giống Tương Hách. Cậu xấu hổ đứng tại chỗ, liếc mắt một cái, ngẩng đầu lên.....cậu cũng không dám, liều mạng muốn co bụng lại......

Thế nhưng ngoài ý muốn , chị Tương Hách đối với cơ thể cậu ngoảnh mặt làm ngơ, lễ phép nói câu ' Xin chào' rồi lập tức lôi Tương Hách đi dạo phố, tuy rằng Tương Hách mới nhìn không nguyện ý, thế nhưng hắn vẫn bị chị mình lôi đi.

Thấy bọn họ rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất muốn gọi điện thoại cho Thuần Quý, nói cho hắn không nên tìm cậu nữa. Thế nhưng trong phòng điện thoại cậu không dám dùng, bên ngoài lại không thể đi, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc.

Chị Tương Hách ── Tương Ngọc ! Cùng Tương Hách rất giống nhau! Cậu cuối cùng cảm thấy như có hai Tương Hách. Nghĩ đến phải cùng cô ta sống chung, khiến cậu không khỏi khẩn trương. Tuy rằng cô ta lần đầu tiên gặp mặt coi như thân mật, nhưng cậu cuối cùng cũng không thích người Kwon gia

Cả ngày, Tương Hách cũng không trở về, thẳng đến buổi tối mới cùng chị hắn ha ha đi vào, thực ra chỉ có chị hắn cười, khuôn mặt Tương Hách thì đần thối ra, lúc đó cậu đang ở dưới lầu ăn cơm, còn tưởng bọn họ hôm nay sẽ ở bên ngoài ăn cơm, thấy bọn họ có chút ngoài ý muốn, lập tức buông chén chạy lên lầu . Tương Hách cùng chị gái đang nói chuyện, cũng đi theo lên .

Mới vừa vào cửa , Tương Hách một tay kéo lấy cậu đến bên mình.

" Làm.... làm sao vậy"

"Mệt chết đi được, chị tôi thích nhất kéo tôi ra ngoài, cho nên tôi ghét chị ấy trở về! Hết lần này tới lần khác ......" Tương Hách ngữ điệu chậm chạp, xem ra thực sự mệt mỏi.

Ở phương diện mua sắm , con gái thật đúng là kinh khủng nha.

"Cho tôi ôm một chút đi " Tương Hách đem cằm đặt trên vai cậu.

Bọn họ dừng ở cửa. Chân của cậu không thể đứng thẳng trong thời gian dài, cho nên, chỉ bất quá một phút đồng hồ, hắn liền buông cậu ra .

"Tắm rửa đi!"

"Tôi đã tắm rồi!" Cậu lẳng lặng trả lời rồi vén chăn chui đi vào.

***

Mấy hôm sau, cậu cũng không gặp Tương Ngọc, Tương Ngọc thích náo nhiệt, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, cậu lại cố ý lảng tránh, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm. Mấy ngày trước bụng đau dai dẳng, cậu cố gắng chịu đựng, cảm thấy nếu như vậy sẽ xảy ra chuyện, có lẽ là ông trời muốn giúp cậu. Nhưng cư nhiên một lần ở trước mặt Tương Hách đau kịch liệt, bị hắn phát hiện, sau đó đưa cậu vào bệnh viện.

Ở bệnh viện mấy ngày, mỗi ngày đều là các loại kiểm tra rườm rà, thân thể bị người ta lăn tới lăn lui! Có khi còn nhìn thấy trong mắt họ có điều tốt gì đó, đối với bác sĩ, có lẽ cậu giống như một vật thí nghiệm.

Cuối cùng, một ngày, bụng cậu bắt đầu đau liên tục, từng đợt từng đợt giống như bị tra tấn, càng lúc càng đau, các bác sĩ lạnh lùng trấn an nói cho cậu biết, không cần phải gấp gáp, còn chưa đến lúc sinh. Tương Hách đứng bên cạnh chân tay luống ca luống cuống.

Cậu đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tương Hách trán cũng đầy mồ hôi. Trong mắt hắn bắt đầu hoang mang, lúc này nghe được một tiếng "Đến lúc rồi".

Sau đó, cậu bị đẩy mạnh sang một gian phòng sáng chói. Nhóm bác sĩ đã sớm nói qua khung xương của cậu không thích hợp cho việc sinh đẻ tự nhiên, phẫu thuật sẽ an toàn nhiều hơn.

"Lý thiếu gia, cậu tốt nhất không nên đi vào!"

"Không được. . . . . ."

" Kia, chúng tôi chính là đề nghị, bởi vì có một số người không thể thừa nhận loại hình ảnh này. . . . . ."

" Ít nói nhảm đi, tôi muốn vào đó!"

Mồ hôi được lau đi, trước mắt lại có chút rõ ràng, Tương Hách đứng ở bên cạnh cầm lấy tay cậu, cậu vì sợ hãi, khẩn trương cùng với cảm thấy xấu hổ, nên gắt gao nắm chặt tay hắn. Cả quá trình cậu không rõ ràng lắm.

Chỉ biết là khi cậu tỉnh lại, bụng đã bằng phẳng.
Tương Hách ngồi ở bên giường, vẫn nắm chặt tay cậu, cậu nhẹ nhàng cử động, hắn liền giật mình tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, cậu không biết hắn bị làm sao!

Hắn nhìn cậu, lại nhìn nhìn bên cạnh, cậu theo ánh mắt hắn nhìn lại, thấy một chiếc giường nhỏ nhỏ xinh xinh.

Hắn đứng lên ôm cái bao được bọc kỹ càng kia, sau đó đưa tới trước mắt cậu. Trong lòng cậu hết sức mâu thuẫn, cậu đã hy vọng đó là một đứa nhỏ tàn tật, sẽ làm cho Tương Hách thất vọng, nhưng đó là một đứa nhỏ mạnh khỏe, đây dù sao cũng là một sinh mệnh. Có phải hay không sau khi sinh đứa nhỏ, ngay cả tâm cũng sẽ dịu đi. . . . . .

"Nhìn xem, rất đẹp phải không!" Tương Hách cẩn thận bế đứa nhỏ, gần gũi dùng tay nhẹ nhàng đung đưa."Là con trai, hơn nữa rất khỏe mạnh, lại mập mạp"

Trong lòng cậu có đủ điều nhưng lại nói không ra. Trăn trở lặp đi lặp lại nhưng cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu.

Cậu mệt mỏi thở dài, cậu bất quá chỉ không hòa hợp với hắn mấy giờ, lại phải trải qua vạn trạng khốn khổ như không bao giờ dừng! Trên trán truyền đến thứ mềm mại, thì ra là Tương Hách hôn cậu, Tương Hách bất quá so với cậu lớn hơn hai tuổi, nhưng bá đạo giống như một bậc đế vương tài năng. . . . . . Chúng ta so ra kém nhau quá xa . . . .

"Về sau. . . . . . Không sinh nữa . . . . . ." Tương Hách thanh âm có chút chua xót.

( 나 : Ba sợ má đau a ~~ ).

Cậu không biết hắn có ý gì, mặc kệ hắn tiếp tục nói, "Trên giường, em ra rất nhiều máu, bác sĩ nói cơ thể em đặc biệt. Lúc ấy, tôi thực giống như ngồi trên núi đao! Nhìn thấy dao kia rạch bụng em một nhát, tôi cả người đổ mồ hôi. Có lẽ tôi thực không nên đi vào. . . . . ." Nói một hồi, thanh âm đã muốn yếu đến không còn sức.

Cậu chậm rãi rút tay ra, nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cũng không xem đứa nhỏ mới sinh ra kia.

"Em mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi! Tôi ở bên cạnh với em, cha vừa rồi đã tới, không có gì phản ứng, tỏ vẻ chấp nhận đứa nhỏ này ! . . . . . . Không nói nữa, em ngủ đi!"

Một tuần sau, cậu trở về biệt thự Lý gia.

Thái độ Tương Hách đối với cậu so với trước kia tốt lên nhiều, mà cậu tựa hồ cũng không từ chối, nếu giãy giụa chỉ thêm thống khổ, vậy cần gì phải làm thế!

Chúng ta ở chung càng ngày càng giống một đôi vợ chồng , đứa nhỏ cũng chưa đặt tên, Tương Hách hối thúc, dù sao vẫn là đặt cho đứa nhỏ một cái tên tốt a. Cậu cười khổ, hắn đã có cái lý thuyết, con hắn cái gì đều cũng phải tốt nhất.

Chị gái Tương Hách đặc biệt thích đứa nhỏ, mỗi ngày về nhà đều ôm nó chơi đùa với nó. Đối với người sinh nó là cậu, thật cũng không có gì đặc biệt, giống như là chuyện đương nhiên vậy, cậu cũng không rõ chị hắn như thế nào.

Lúc này, Tương Hách cũng không hạn chế cậu ra ngoài, vân tay mở cửa của cậu cũng đem thu vào . Qua mấy tháng, mọi người đã như lúc trước, không còn chú ý nhiều đến cậu .

Lúc đứa nhỏ được ba tháng, Lý gia làm tiệc mừng cho nó, công khai nó là trưởng tôn của Lý gia, bọn họ bao cả nhà hàng nổi tiếng nhất. Không biết bọn họ làm cách gì để che dấu mẹ đứa nhỏ, nhưng là lấy thân phận Lý gia, miệng nói cái gì chính là cái đó!

Cậu không muốn đi, Tương Hách cũng muốn ở lại, chỉ là cha đứa nhỏ không thể không đi !

"Đầu tôi đau, ngủ một giấc sẽ không sao" cuối cùng, Tương Hách thấy cậu nằm trên giường mới chịu rời đi.

Tương Hách trong lòng đắc ý, vui vẻ, Vương Hạo đã là của mình, có đứa nhỏ, hắn liền càng thêm chạy không được, xem bọn hắn như vậy, một nhà ba người bình thường có cái gì phân biệt, Vương Hạo không phải con gái, da mặt lại mỏng, hắn thật muốn khiến tất cả mọi người biết mình có một bảo bối.

Mặc dù Tương Hách cũng hoài nghi mình như thế nào lại thích Vương Hạo, nhưng bộ dáng kia sợ hãi khi bị hắn ôm lấy, thân thể trắng nõn mềm mại, tuy rằng thường xuyên làm hắn tức giận, nhưng không giống như bọn con gái trước kia chỉ biết lấy lòng hắn.

Nhưng, bây giờ thái độ Vương Hạo đối hắn đã tốt hơn nhiều, cũng không còn ồn ào nữa, xem ra có đứa nhỏ thật hay a...Tương Hách khó tránh trong lòng cười trộm.

Đêm nay tâm tình hắn lại cao hứng, có thể nào mất hứng? Đứa con lại rất đáng yêu. Lúc này trong lòng hắn lại có chút dày vò, Vương Hạo như thế nào lại không thoải mái. Lúc này cảm thấy không vui nên đối đãi với khách cũng không tập trung.

Chờ buổi tiệc chấm dứt, đã muốn rạng sáng. Mọi người khuyên Tương Hách ở khách sạn một đêm , Tương Hách cự tuyệt , say khướt lái xe trở về.

Đi đến nửa đường, điện thoại đột nhiên vang lên, Tương Hách nghe điện thoại, cả người đều choáng váng. . . . . . Trên đường không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, nếu nửa đêm xe lưu thông không ít, chắc chắn tai nạn xe cộ sẽ tám chín phần phát sinh.

Chờ Tương Hách về đến nhà, bên trong bên ngoài vây đầy cảnh sát, còn có cả đội phòng cháy, là nhà hắn đang cháy.

Tương Hách chân run lên, chạy thẳng vào bên trong, mọi người vây quanh đem hắn giữ lại, trưởng tôn Lý gia nếu xảy ra chuyện gì, ai cũng không chịu được trách nhiệm!

"Vương Hạo…… Hạo…… " Tương Hách hô to, "Các người có hay không đi vào cứu người, bên trong có người đang ngủ"

"Thực xin lỗi, Lý thiếu gia, chúng tôi tới ngay khi phòng ở đã muốn cháy sạch sẽ, khói bay tận trời, lửa lan quá nhanh . . . . . . Cậu hãy nén bi thương"

Nghe vậy, Tương Hách ngay cả mắng chửi người khí lực cũng không còn . . . . . . Ngã xuống đất, tâm tình hoảng hốt. .

-----------

Ngược đến rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com