👾Thành phố E - Chương 9
Chương 116: Dị dạng【9】 – Cần chữa là cái "não tình yêu" của anh thì đúng hơn...
Kết cấu thép màu kim loại gần như bao bọc trọn sảnh lớn tầng một.
Đàm Gian ngồi trên chiếc ghế sofa duy nhất trong đại sảnh, cổ tay vẫn còn hằn vết đỏ do vừa bị Tư Xuyên siết chặt.
Em cẩn thận tựa lưng vào sau ghế, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước.
Làn xương xám vừa rồi còn cuồng loạn giăng khắp nơi nay đã biến mất không chút dấu vết, cả đại sảnh sáng rực dưới những bóng đèn huỳnh quang trắng.
Khuôn mặt của "đồng nghiệp mới" cũng dần trở nên rõ ràng: dáng người cao gầy, làn da tái nhợt hơn hẳn người thường, ngũ quan phảng phất một vẻ lạnh lùng xa cách, đôi mắt đen láy sâu thẳm, khi ánh nhìn rơi xuống người khác liền mang theo sức ép khiến người ta nghẹt thở.
Tình trạng của Tư Xuyên trông đã khá hơn nhiều. Hắn đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, khoanh tay đầy bất nhẫn, tựa hờ vào tay vịn sofa ngay cạnh Đàm Gian.
Thân hình nhỏ bé của em lọt thỏm giữa hai người đàn ông, một trái một phải, giống như đang bị kẹp giữa hai luồng khí thế đè nặng xuống, im lìm mà nhìn em.
Cảm nhận được ánh mắt đặt trên mình, Đàm Gian lén ngẩng đầu, rón rén liếc sang "đồng nghiệp mới".
Người đàn ông khoác áo blouse trắng tinh tươm, đang thong thả rút từ đâu đó ra khăn khử trùng, chậm rãi lau từng ngón tay. Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo chiếu thẳng vào em.
Ánh nhìn chạm nhau, Đàm Gian như bị luồng băng lạnh kia đóng băng cả người, giật mình co rụt lại, vội vàng cúi mắt xuống.
Rõ ràng, vị đồng nghiệp mới này... không dễ chọc vào chút nào.
Em còn chưa kịp quay sang nhìn Tư Xuyên, thì cằm đã bị một bàn tay to thô bạo nắm lấy, buộc ngẩng lên, sau đó cưỡng ép xoay qua.
Trong thoáng chốc, Đàm Gian đâm sầm vào đôi mắt đen thẫm kia, rồi ngay tức khắc, môi bị một lực không nặng không nhẹ ép ra. Bờ môi mềm mại bị ngón tay cái nóng ấm chạm vào, khiến em theo bản năng thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Ngay sau đó, thứ chất liệu thô ráp như giấy nhám – bông gạc y tế – chen thẳng vào trong khoang miệng.
Cảm giác găng tay y tế trơn lạnh lướt qua răng, men theo đầu lưỡi xâm nhập sâu hơn. Bị giữ chặt gáy, Đàm Gian phải ngửa đầu, cả người run rẩy bởi ảo giác đáng sợ như thể những ngón tay kia sắp thọc xuống tận cổ họng.
Em "ư ư" mấy tiếng, đôi môi ướt át quấn quanh ngón tay lạnh lẽo, tay mảnh khảnh đặt yếu ớt lên cánh tay người đàn ông, chẳng còn chút sức lực nào để đẩy ra.
Ánh sáng hắt lại từ tròng kính kim loại khiến hắn trông càng thêm băng giá. Giọng nói cũng như con người hắn, điềm tĩnh đến mức vô cảm:
"À... quên mất, chưa tự giới thiệu."
Đôi mắt đen kịt cúi xuống, chăm chú dán chặt vào khoang miệng Đàm Gian. Khoang miệng ẩm ướt chật hẹp bị ngón tay chống căng ra, đôi môi hồng nhạt phủ một lớp sáng óng ánh.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, thái độ nghiêm cẩn, giọng nói bình thản – hoàn toàn trái ngược với động tác đầy xâm phạm của mình.
Trong ánh nhìn ấy, Đàm Gian sinh ra một nỗi xấu hổ khó kìm nén.
Ngay đến khóe mắt cũng ứa ra ý lệ.
Thanh âm đều đều vẫn tiếp tục vang bên tai:
"Tôi tên Liên Bồ, bác sĩ mới đến, được viện trưởng đích thân cử tới."
Trên gương mặt Liên Bồ chẳng hề gợn chút cảm xúc, đến cả cơ mặt cũng gần như không động.
Ngón tay rút khỏi miệng, anh ta hờ hững bóp nhẹ hai bên má em.
Đàm Gian khẽ há miệng, kèm theo tiếng nước nhỏ nhẻ phát ra.
Liên Bồ cúi thấp đầu, sát gần đến mức...
"Là bác sĩ duy nhất của hai người, tôi buộc phải hiểu rõ thể trạng. Nếu khoang miệng đồng nghiệp có chức năng đặc biệt gì, tôi cũng cần kiểm tra thường lệ."
Ngay bên cạnh, Tư Xuyên lạnh lùng siết chặt chuôi đại đao trong tay, gân xanh nổi lên, như thể sắp bùng nổ đến nơi.
Song Liên Bồ lại thản nhiên đứng ngay bên bờ vực khiêu khích giới hạn ấy, ung dung ngẩng dậy.
Găng tay đã ướt nhẹp được hắn gỡ bỏ, gấp gọn cất vào túi áo.
Một bình xịt cồn sát khuẩn từ đâu xuất hiện trong tay hắn, lặng lẽ phun đều để khử trùng.
Giọng nói lạnh lùng vang lên, không chút để ý:
"Nhưng qua kiểm tra sơ bộ..."
Ánh mắt lạnh mảnh hơi nhướn, khóe môi cong thành một nụ cười nhạt đầy mỉa mai:
"Khoang miệng của nhân viên xoa dịu nhỏ chúng ta cũng chẳng khác người thường, dường như chẳng hề có khả năng thanh lọc ô nhiễm hắc vụ. Nếu nhất định phải nói khác biệt ở đâu..."
Liên Bồ xếp gọn dụng cụ vào hộp y tế, khẽ bĩu môi:
"Có lẽ... chỉ là miệng mềm hơn thôi."
Anh ta thong thả kết thúc câu nói, khóe mắt hơi cụp xuống, bật ra một tiếng cười khẩy:
"Cần chữa trị, e rằng không phải là vết thương do sương đen"
Đôi mắt nhấc lên, giọng điệu chua cay:
"...mà là cái 'não tình yêu' của anh thì đúng hơn."
Sắc mặt Tư Xuyên lập tức tối sầm. Thanh đại đao bén ngót xẹt qua sát má Liên Bồ, cắm phập vào bức tường sau lưng anh ta.
Liên Bồ lạnh giọng:
"Trong Viện Nghiên Cứu Quái Vật, cấm tuyệt đối nhân viên tự tàn sát lẫn nhau."
Tư Xuyên nghiến răng ken két, từng chữ bật ra giữa kẽ răng:
"Tôi – đập – muỗi."
*
Thế là "đồng nghiệp mới" an toàn dọn vào khu ký túc tầng ba của Viện Nghiên Cứu Quái Vật.
Phòng của Đàm Gian ở chính giữa, bên trái là phòng của Liên Bồ, bên phải là phòng của Tư Xuyên.
Vốn dĩ công việc trấn an của em đã kết thúc sớm, lại bị Tư Xuyên lôi ra trước thời hạn, nên sau bữa tối, Đàm Gian vẫn còn kha khá thời gian rảnh.
Em ngồi ngây ra, mắt nhìn trân trân vào bảng điều khiển hệ thống trước mặt, nơi bốn bản đồ thành phố đã được thắp sáng, lặng lẽ trải dài ở trung tâm – nhưng chẳng hề có thêm bất kỳ thông tin nào khác.
Cụm đô thị thành phố E phủ một màu xám xịt, nằm im lìm ở góc dưới bên phải bản đồ.
【Bảng nhiệm vụ vẫn chưa cập nhật sao?】
Đàm Gian chống một bên má, thì thầm với hệ thống chủ.
【Hiện tại, thông tin về thành phố E quá ít. Ngay trong Viện Nghiên Cứu Quái Vật này thôi, đã đầy rẫy bí ẩn.】
Em mím môi. Ký túc em ở đi về phía phòng Liên Bồ sẽ dẫn ra sau viện, tới cầu thang cũ kỹ thông lên tầng bốn. Nơi đó, bóng tối đặc quánh như nuốt trọn mọi ánh sáng, lối đi hầu như chẳng thấy rõ.
Đàm Gian khựng lại, giọng hạ thấp:
【Tôi vẫn cảm thấy, nếu chỉ loanh quanh dưới này, sẽ chẳng tìm được gì hữu ích cả.】
【Mà cầu thang bỏ hoang nghe đã thấy như bối cảnh kinh dị, kiểu gì cũng có chuyện xảy ra...】
Vừa dứt lời, hệ thống vốn im lìm bỗng lên tiếng:
【Cậu không sợ sao?】
Đàm Gian lúc này mới như bừng tỉnh, lập tức cả người rùng mình. Nghĩ đến khung cảnh nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, môi run run, giọng em cũng lạc đi:
【Tôi sợ chứ... không nhắc thì còn đỡ, giờ nhắc rồi thì chỉ có thể run mà đi vào thôi...】
Em cau mày. Trong đầu chẳng có hình dáng cụ thể nào của hệ thống, cũng không có một quả cầu sáng nhỏ để em có thể túm lấy mà hét lên khi sợ hãi.
Đáng tiếc thật.
Cảm nhận được ý nghĩ của em, hệ thống chủ thở dài:
【...Đừng mơ, dù có hình dạng cũng không bao giờ cho cậu nắm mà nghịch như quả bóng đâu.】
Đàm Gian tiu nghỉu "ồ..." một tiếng, thất vọng.
Có lẽ thấy dáng vẻ ỉu xìu quá tội nghiệp, hệ thống ngập ngừng rồi khẽ thêm một câu:
【...Có thể ôm.】
...Thật đúng là chẳng có tí nguyên tắc nào.
Dường như có một dòng dữ liệu trong suốt lướt qua, phảng phất một cái ôm vô hình siết chặt lấy em, rồi khẽ cười bất lực, lặng lẽ trở về bóng tối nơi nó trú ngụ.
Trời đã về chiều. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ như máu, ánh sáng rực lửa hắt qua ô cửa nhỏ hẹp, phủ lớp màu ấm lên mọi vật trong phòng.
Mấy ngày qua, Đàm Gian đã nắm rõ lịch trình của viện. Phần lớn công việc của Tư Xuyên là về đêm, giờ này chắc chắn hắn không ở tầng ký túc. Còn giờ giới nghiêm tắt đèn của viện là mười giờ tối.
Khoảng trống giữa chừng này – đủ để em lên tầng 4 dò xét.
Đàm Gian nhét đèn pin vào ba lô, khuôn mặt trắng trẻo nửa bịt dưới khẩu trang, khoác thêm một chiếc hoodie đen kín mít.
Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, em men theo hành lang ký túc, tiến về phía cầu thang bỏ hoang ở cuối dãy.
Khác hẳn sự lạnh lẽo bằng kim loại bao trùm khắp viện, nơi này cũ kỹ đến mức ẩm mục. Bậc thang xi măng gồ ghề, gạch men trắng sứt mẻ loang lổ vết đen, chiếc bóng đèn dây tóc vàng vọt hắt ra ánh sáng chập chờn, càng khiến không gian thêm phần rợn ngợp.
Hẳn là đã bỏ không từ rất lâu. Trong khung cảnh ấy, Đàm Gian đặt bước chân đầu tiên lên bậc thang phủ đầy bụi xám.
"Cót két..."
Cánh cửa an toàn phía sau khắc chữ đỏ máu khép lại từ từ. Quanh em chỉ còn ánh sáng heo hắt từ bóng đèn phía trên, cùng ánh đèn pin lạnh lẽo trong tay.
Bất ngờ bị đóng cửa, tim Đàm Gian giật thót, bàn tay siết chặt đèn pin đến run rẩy.
Tia sáng vốn chiếu thẳng bỗng như va phải một bóng hình trong suốt giữa không khí, liền gãy khúc vặn vẹo.
Một luồng dữ liệu lạnh lẽo đặt lên vai, rồi ôm chặt lấy em.
【Ta ở đây.】
Âm giọng cơ giới vang khẽ, trấn an.
Đàm Gian mím môi, bước chân cũng vì thế mà thêm phần kiên định.
Mùi mục ruỗng xộc vào mũi, gay gắt đến buồn nôn. Giữa đó, lại thoáng lẫn một tia mùi cồn sát khuẩn quen thuộc.
Bóng tối đặc sệt vây bủa, mí mắt em giật giật, trực giác bất an xộc tới.
Ánh đèn pin chỉ đủ soi một khoảnh bậc thang nhỏ trước mặt, đường ranh giữa ánh sáng và bóng tối rõ đến rợn người.
Ngay nơi lằn ranh ấy, một bàn tay bé nhỏ tím bầm, loang lổ vết tử thi, bất ngờ thò ra, "bộp" một tiếng đặt lên bậc xi măng.
Chân tay Đàm Gian cứng đờ, càng bước lên, cái lạnh tê tái càng bò dọc theo xương sống, lan khắp toàn thân.
Trực giác như hóa thành hồi chuông cảnh báo sắc bén, gào thét bên tai:
— Đừng đi tiếp! Mau dừng lại! Chạy đi!
Nhưng quay đầu lại đồng nghĩa với việc nhiệm vụ chẳng tiến thêm bước nào, mãi như con thú bị nhốt trong lồng, chẳng biết gì về sự thật của Viện Nghiên Cứu Quái Vật.
Toàn thân run bần bật, tay chân tê dại chẳng nhúc nhích nổi, tiếng thét sợ hãi cũng nghẹn lại trong cổ họng. Đàm Gian chỉ có thể cầm đèn pin, mở to mắt trơ trọi nhìn một sinh vật nhỏ bé chậm rãi bò ra khỏi màn đen.
Là một đứa trẻ sơ sinh.
Nhưng không giống bất cứ đứa trẻ nào.
Toàn thân nó tím tái bất thường.
Đôi mắt chưa kịp phát triển chỉ còn hai hốc máu đỏ lòm, không mũi, chỉ có hai lỗ đen gắng gượng hít thở lấy oxy.
Dẫu không còn nhãn cầu, gương mặt non nớt ấy vẫn chuẩn xác xoay về phía Đàm Gian.
Rồi cái miệng nhỏ tím ngắt từ từ nứt toác, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Cả cầu thang bỗng chốc lạnh buốt như đóng băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com