Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 21

(Chương 254 trong chính truyện)

 Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vừa đến nhà Trì Sính liền bắt đầu lục tung, tìm kiếm khắp nơi GV cao cấp mà Khương Tiểu Soái nghĩ đến rất lâu. Từ lúc Đâu Đâu và Quyển Quyển sau khi đi vào ở, Ngô Sở Úy liền đem đĩa CD khiêu dâm toàn bộ đều thu dọn lại, không chút bỏ sót nào chuyển đến ổ cứng di động của Trì Sính, hai mươi tư tiếng không rời người.


Nhưng đoạn GV mà Trì Sính cùng Ngô Sở Úy quay lại vẫn chưa kịp chỉnh lý, có lẽ Trì Sính còn chưa hoàn thành cắt nối biên tập và chế tác hậu kỳ, Ngô Sở Úy đã vào bệnh viện.

Khương Tiểu Soái một bên tìm lục một bên quay sang Quách Thành Vũ hỏi,"Này, anh nói xem người ta còn đang nằm viện, mình ở nơi này vụng trộm tìm lục như thế này có phải có chút không đạo đức hay không?"

Quách Thành Vũ khẽ cười, nói,"Có cái gì không đạo đức? Mình có làm chuyện gì không có tính người. Chỉ là thưởng thức, cũng không truyền bá khắp nơi."

Khương Tiểu Soái ngẫm lại cũng đúng, lục ra được thì xem, không lục ra được thì thôi.

Lại tìm một hồi, vẫn là không thu hoạch được gì. Khương Tiểu Soái nhịn không được đoán chừng,"Anh nói xem Trì Sính có phải là không có sao chép thành CD hả? Anh ta có phải là trực tiếp đặt ở trong máy vi tính?"

"Không." Quách Thành Vũ rất chắc chắc,"Cậu ta có cái thói quen này, quay được đồ tốt nhất định sẽ sao chép thành CD."

Khương Tiểu Soái tìm tìm, dùng ánh mắt lướt qua phía Quách Thành Vũ, đột nhiên cảm thấy có chút không hợp lý. Anh ta muốn phim của Ngô Sở Úy đây mà, anh em tốt thì sao! Khó tránh khỏi tò mò đời sống tình dục của nhau. Nhưng bộ dạng của Quách Thành Vũ thế này là sao? Cảm giác anh ta còn gấp hơn cả so với mình.?

"Quách Tử." Khương Tiểu Soái gọi một tiếng.

Ánh mắt Quách Thành Vũ vẫn bình tĩnh nhìn, vẫn đang chú ý đến đống CD, không có nghe được tiếng gọi của Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái giận, bước đến liền cho Quách Thành Vũ một cái phát.

"Anh có ý đồ xấu xa gì hả?"

Quách Thành Vũ híp mắt suy nghĩ, sâu kín trả lời,"Tôi đang suy nghĩ Trì Sính sẽ đem đĩa CD quan trọng như vậy để ở đâu."

"Tôi hỏi anh, anh đối với GV của Đại Úy sao lại hứng thú như thế hả?"

Quách Thành Vũ nói,"Tôi thấy cậu muốn xem như vậy, mới tận tâm tận lực tìm cho cậu xem. Tôi đều không phải đã nói với cậu hay sao, hễ là thứ cậu muốn, tôi đều tận lực mà thỏa mãn cậu."

"Cút sang một bên!" Khương Tiểu Soái không dễ gạt như vậy,"Anh chính xác là muốn nhìn Đại Úy!."

"Tôi xem cậu ta làm gì?" Quách Thành Vũ nhéo một cái lên mông Khương Tiểu Soái,"Cậu ta lại không lẳng lơ như cậu...."

Khương Tiểu Soái hậm hực không muốn tốn hơi thừa lời, quay đầu không để ý Quách Thành Vũ.

Kỳ thực, Quách Thành Vũ chính là muốn nhìn Trì Sính. 
Lại một lát sau, Quách Thành Vũ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

"Này, Soái Soái."

Khương Tiểu Soái làm bộ không nghe thấy, Quách Thành Vũ càng gọi cậu, cậu càng đi xa.

"Tôi biết Trì Sính đem đĩa CD giấu ở đâu."

Vừa nghe lời này, Khương Tiểu Soái một giây chạy đến trước mặt Quách Thành Vũ.

"Cái gì?"

Ánh mắt Quách Thành Vũ nhấp nháy giải thích,"Trước tiên chúng ta phải hiểu rõ một việc, cậu nói xem Trì Sính có biết hai ta tới đây lén trộm CD hay không?"

Vấn đề này quả thực phải suy nghĩ một chút.

"Tôi nghĩ là không." Giọng nói của Khương Tiểu Soái cẩn thận,"Anh ta không có biết Đại Úy đem chuyện này nói cho tôi biết, cho nên anh ta đối với hai chúng ta không có cảnh giác."

"Cậu nghĩ cậu ta quá ngu ngốc." Quách Thành Vũ nói,"Cho dù là Ngô Sở Úy không nói cho cậu ta biết chuyện tiết lộ GV, cậu ta cũng có thể đoán được Ngô Sở Úy sẽ đem việc này nói ra."

Khương Tiểu Soái không hiểu,"Vì sao?"

Quách Thành Vũ ung dung cười,"Bởi vì Ngô Sở Úy giống như cậu thích buôn chuyện."

"Chết tiệt ! ! "

Quách Thành Vũ vội vã ổn định Khương Tiểu Soái,"Cậu hãy nghe tôi nói, nếu cậu ta biết hai chúng ta muốn đến, nhất định đã sớm có phòng bị tốt. Nếu để cho cậu giấu, cậu sẽ đem cái CD này giấu ở đâu hả?"

Khương Tiểu Soái nói: "Trên người."

"Dấu trên người như vậy không phải lộ quá sao, không phải sẽ khiến người khác dễ dàng phát hiện sao?"

"Không phải nói chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất hay sao?"

Quách Thành Vũ gật đầu,"Vậy cũng đúng, nhưng mà chỗ nguy hiểm nhất không phải ở trên người của cậu ta."

"Đó là chỗ nào?"

Quách Thành Vũ cười cười," Trong máy vi tính."

Nói xong, đi tới bên cạnh máy vi tính của Trì Sính, đem ổ đĩa mở ra, lấy chiếc CD quơ quơ trước mắt Khương Tiểu Soái.

Không hổ là đồ não than tổ ong! Khương Tiểu Soái nhịn không được ở trong lòng khen ngợi, quá hoàn hảo.!

Không kịp chờ đợi để cho Quách Thành Vũ mở đĩa CD.

Kết quả, một khung mật mã hiện lên.

"Chết tiệt! lại còn muốn nhập mật mã! ! "

Khương Tiểu Soái oán giận một tiếng, không nằm ngoài dự đoán của Quách Thành Vũ, chuyện riêng tư như vậy đương nhiên phải cẩn thận phòng bị rồi.

Vì vậy, hai vợ chồng bắt đầu thiêu đốt tế bào não phá giải mật mã.

Kết quả, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nghĩ tới mọi mật mã cũng đều hiện không đúng. Nếu như dùng phần mềm phá giải mật mã thì lại mất quá nhiều thời gian, mà có thể sẽ làm ảnh hưởng đến file dữ liệu có thể bị hư hại.

Quách Thành Vũ rơi vào một trận trầm tư.

Sau đó, trong đầu của anh ta lóe lên một mật mã vô cùng không ngờ đến.

Phân vân một lát, vẫn thử gõ vào.

Kết quả, mở ra.

Mặt của Quách Thành Vũ nhất thời tái xanh.

Khương Tiểu Soái không biết nội tình ra sao, còn ở bên cạnh hỏi đến cùng,"Này, mật mã là cái gì hả?"

Quách Thành Vũ tùy tiện nói một mật mã có lệ cho cậu nghe, kỳ thực mật mã chính là.......

'Tôi muốn 'thao' Khương Tiểu Soái'.....

Trì Sính, cậu tuyệt đối là cố ý!

Quách Thành Vũ có dự cảm bất tường, nhưng vẫn nhấp vào màn hình.

Trong chốc lát, mặt của Trì Sính xuất hiện ở trên màn hình, hướng về ống kính dáng tươi cười lộ ra vẻ nham hiểm.

"Tôi biết hai người các cậu khẳng định trở về để lấy cuộn phim này, hiện tại cuộn phim đang ở trên tay tôi." Trì Sính quơ quơ cái CD trên tay," Có bản lĩnh cậu từ trong màn hình móc ra!"

Móc ra...... Móc ra........ Khương Tiểu Soái tức giận đến khuôn mặt đều tím tái.

"Chết tiệt! chúng ta thật sự bị chơi rồi!"

Quách Thành Vũ lặng lẽ không nói.

Khương Tiểu Soái tức giận đập mấy phát lên vai Quách Thành Vũ,"Anh phải nghĩ cách trừng trị anh ta đi, còn ở đó mà hút thuốc ! ! "

"Muốn trị cậu ta còn không đơn giản hay sao?"

Quách Thành Vũ lạnh lùng cười, cầm điện thoại di động lên.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại được kết nối.

"Thạc Thạc hả? Tôi là Quách Tử. Nói cho cậu một 'chuyện vui', Ngô Sở Úy bị thương nằm viện, cậu nhanh đem chuyện này nói cho anh trai cậu biết, để anh trai cậu gọi điện thăm hỏi một chút.....Cơ hội ngàn năm có được, suy nghĩ cho anh trai cậu một chút nhé."

Cúp điện thoại, Quách Thành Vũ quay sang Khương Tiểu Soái nói,"Đi, vào chọn quần áo cho Ngô Sở Úy!" 

"Trì Sính đã đùa bỡn chúng ta như vậy, mà tôi phải giúp Đại Úy chọn?"

"Đúng, không những giúp chọn, hơn nữa còn phải chọn một bộ thật phong cách."

Vì vậy, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái tìm được một bộ cấm kỵ của Trì Sính mang đến để cho Ngô Sở Úy mặc.

Ngô Sở Úy ở bệnh viện chờ thật lâu, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng đã cởi ra, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vẫn chưa quay lại.

"Anh thúc giục bọn họ đi." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính trầm mặt nói,"Mấy bộ quần áo thôi mà, có cần đến mức đó hay không?"

Ngô Sở Úy nói,"Bọn họ mà không đem quần áo qua đây, tôi chỉ có thể trần truồng."

"Cậu đỏm dáng như thế làm gì, cứ như vậy mà trần truồng, cậu trần truồng còn đẹp hơn nhiều so với mặc bất kể loại quần áo gì."

Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, cửa liền có tiếng động, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái đi vào.

"Sao lại chậm như thế hả?" Ngô Sở Úy hỏi.

Khương Tiểu Soái nói,"Quần áo cậu quá nhiều, tôi phải lựa chọn từng cái từng cái một đó! Cậu nhìn mà xem, tôi chọn hai bộ này thế nào?"

Ngô Sở Úy cúi đầu đảo qua, cha mẹ ơi! Bộ này là bộ mà cậu thích nhất, mặc vào rất vừa vặn lại tôn người tôn da, phải nói là hoàn hảo trăm phần trăm.

Nào ngờ, lúc này Trì Sính cự tuyệt một câu.

"Bộ này không được!"

Ngô Sở Úy tức giận,"Có cái gì không được? Bộ này là anh mua cho tôi, mua xong lại không cho tôi mặc, có người nào như anh không hả? Tôi sẽ mặc, tôi sẽ mặc ! !"

Nói xong ngồi xuống, để cho Khương Tiểu Soái đem quần áo mặc vào cho cậu.

Ngại vì Quách Thành Vũ đang ở đó, Trì Sính không thể quản quá nghiêm, chỉ có thể đen mặt khó chịu đứng ở một bên nhìn.

Khương Tiểu Soái mặc cho Ngô Sở Úy xong, lập tức hét lên âm thanh kinh ngạc khâm phục.

"Yô! Cậu không phải đang nằm viện hả! a a.. hoàn toàn giống như đi hẹn hò vậy!"

Quách Thành Vũ ở một bên cũng quạt gió thổi lửa,"Ai đến thăm cậu vậy? Có cần long trọng vậy không?"

"Tôi cũng không muốn ăn mặc chói mắt như thế, là các cậu chọn cho tôi bộ quần áo này!"

Khương Tiểu Soái cười xấu xa,"Là cậu bảo tôi chọn cho cậu hai bộ quần áo đẹp mắt một chút, tôi dám chọn mấy thứ khó coi hay sao? Ngộ nhỡ có người nào 'quan trọng' tới thăm cậu, tôi nào dám nhìn mặt cậu nữa hả?"

Ngô Sở Úy cười hà hà.  

[Vì chuyện của Ngô Sở Úy bị liên quan đến luật pháp mà Quách Soái giận nhau, sau đó...]

  "Soái Soái."

Khương Tiểu Soái giả bộ đang xem video trên điện thoại di động gần đó, Quách Thành Vũ gọi cậu cũng làm bộ không nghe thấy.

Quách Thành Vũ sải bước đi đến bên cạnh trực tiếp kéo tai nghe điện thoại của Khương Tiểu Soái đeo lên trên tai của mình nghe.

"Anh làm gì thế hả?" Khương Tiểu Soái giận dữ 'chém giết'.

Giọng điệu Quách Thành Vũ đùa cợt nói,"Sao cái tai nghe này một chút âm thanh cũng không có?"

Khương Tiểu Soái mạnh miệng mà nói,"Tôi vừa mới tắt."

Quách Thành Vũ lại đưa ánh mắt chuyển sang màn hình, rõ ràng thấy trên đó không có gì lại còn để ở chế độ im lặng, lại lần nữa đầu hướng sang Khương Tiểu Soái ánh mắt hài hước nói.

"Xem kịch câm hả?"

Gương mặt của Khương Tiểu Soái túng quẫn hướng Quách Thành Vũ nổi giận nói,"Anh quản được hay sao? Ông đây thích như thế!"

"Theo tôi về nhà đi." Quách Thành Vũ ôn nhu dịu dàng dỗ dành.

Khương Tiểu Soái hoàn toàn không thấy, vẫn như vẻ mặt tỏ ra biểu cảm khó chịu, cực kỳ khó chịu quay ra ngoài cửa sổ.

Quách Thành Vũ lại nói,"Cậu ở đây làm tội người ta làm gì, người ta không đủ nhiều chuyện rắc rối hay sao, cậu vẫn còn ở đây mà quấy rối. Cậu nói xem cậu có thể làm gì? Nấu cơm không biết nấu, rửa chén thì đập hết ra, người ta lại phải tốn đồ ăn thức uống, lại phải giặt thêm một bộ quần áo nữa, người ta nhìn cậu không chướng mắt à! Người ta không đuổi cậu là chừa mặt mũi cho cậu, cậu còn không biết xấu hổ ngượng ngùng mà ỷ lại vào người ta!"

Khương Tiểu Soái lửa giận thiêu thân đốt đến suýt phát điên, dùng hết sức lực bình sinh điên cuồng hét lên một tiếng.

"CÚTTTTTTTT."

Quách Thành Vũ thấy Khương Tiểu Soái xù lông, mà toại nguyện cho cậu, liền đi ra ngoài cửa.

Vừa ra đến trước cửa, hướng Ngô Sở Úy nói," Đồ đạc để ngoài cửa, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu rồi."

Nói bóng gió, Khương Tiểu Soái nhà chúng tôi, đến đây chỉ là khách, phải được tiếp đãi như 'Khách', cái này Quách Thành Vũ rõ ràng là khách sáo, âm thầm trả thù, cũng cho Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái vạch rõ giới hạn.

Bốn người này, trong tim không hề có một chút hở nào.

Quách Thành Vũ đi rồi, Ngô Sở Úy đem đồ đạc phía ngoài dọn vào trong. Bên trong có một ít quần áo mới và mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều là nhãn hiệu Khương Tiểu Soái thích. Còn có một cái tủ lạnh di động nhỏ, bên trong toàn là đồ ăn, và món ăn đã nấu chín mà Khương Tiểu Soái yêu thích nhất, tất cả đều là Quách Thành Vũ tự mình làm.

"Cậu xem anh ta đối với cậu thật tốt." Ngô Sở Úy nói.

Kỳ thực Khương Tiểu Soái đã sớm tha thứ cho Quách Thành Vũ, cậu ta chính là muốn mượn cớ để bên cạnh an ủi Ngô Sở Úy, cũng muốn để cho Quách Thành Vũ dùng toàn bộ tinh thần giúp đỡ chuyện của Trì Sính một chút.

(Chương 272 trong chính truyện)

[Khi tất cả ngồi nói chuyện với nhau]

  Quách Thành Vũ ở bên cạnh thở dài,"Các cậu thật là quá đáng, tôi đây ngay cả chải đầu cho Khương Tiểu Soái còn sợ."

"Cái đó liên quan gì đến chải đầu?" Ngô Sở Úy không hiểu.

Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng,"Anh ta chải đầu giống như bện tóc."

Quách Thành Vũ dí dỏm nói,"Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, là đầu cậu như thế nào cũng không thể chải thẳng ra được.!"

Vừa nói vừa giật nhẹ một cái lọn tóc xoăn của Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái trả lại cho anh một đấm.

Uông Thạc hung hăng vỗ bàn một cái,"Không tình tứ thì chết hả?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com