Chương 130
Chương 130
Sự thống trị và ràng buộc của tượng thần Bắc Lạc đối với Quỷ Giới đã hoàn toàn kết thúc.
Vạn chữ giới luật đã tắt trên cuộn sách giống như tro tàn đang cháy, bay tứ tán, cuối cùng trở về hư không. Giữa lông mày của tượng thần Bắc Lạc xuất hiện một vết nứt dọc, trong khe hở lờ mờ hiện ra ánh sáng sâu thẳm, giống như ánh mắt của thần chiếu từ một thế giới khác đến.
Vết nứt khuếch tán và lan rộng một cách nhanh chóng, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ tượng thần, cuối cùng bùng nổ ra ánh sáng trắng chói mắt——
Bùm!!!
Tượng thần Bắc Lạc sụp đổ, vô số mảnh vỡ như mũi băng xuyên qua hư không.Một chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính không thể chịu đựng được lực xung kích đáng sợ do tượng thần nổ tung mang lại, thế giới trong gương sắp tan biến theo.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Huyền Cơ nói một tiếng “hợp”, vạn chữ cuộn sách liền hợp lại từ hai bên, trở thành kích thước của một cuộn sách bình thường, trở về trong tay Tống Huyền Cơ.
Sau đó, Tống Huyền Cơ nắm lấy tay Hạ Lan Hi, giao cuộn sách vạn chữ cho Hạ Lan Hi bảo quản, tay còn lại lấy lại Bất Thức Phong Nguyệt rơi xuống trong mưa băng.
Đồng thời, Đại điện hạ Quỷ giới phá vỡ phong ấn, từ từ ngưng tụ rồi bay lên trong màn khói ngập trời. Hạ Lan Hi còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng của gã, đã bị Tống Huyền Cơ đưa ra khỏi Vạn Tượng Lưu Ly Kính.
Bên ngoài Vạn Tượng Lưu Ly Kính, dưới đáy sông Vong Xuyên.
Hoán Trần Chân Quân đã nghe lời Hạ Lan Hi, nhưng lại không nghe hoàn toàn. Linh hồn của hắn đã trở về trong cơ thể mình, nhưng lại không đi đến Hoàn Hồn Nhai để hội họp với Tư Khế Chân Quân và những người khác, hắn vẫn canh giữ bên ngoài Vạn Tượng Lưu Ly Kính.
Trâm vàng tua rua trên đầu Hoán Trần Chân Quân đã bị hắn gỡ xuống, không biết là cất đi hay đã vứt. Nếu không phải bên cạnh không có quần áo để thay, Hạ Lan Hi tin rằng hắn nhất định cũng sẽ thay bộ áo choàng lộng lẫy đỏ như áo cưới này ra.
Hạ Lan Hi hỏi: “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?!”
Sau mười chín năm trấn giữ Quỷ Giới sức mạnh của Hoán Trần Chân Quân đã hao tổn gần hết, ngay cả bây giờ hắn đã trở về trong cơ thể mình, thực lực e là cũng chỉ có thể đạt đến mức của Chúc Như Sương.
Ban đầu Hạ Lan Hi muốn Hoán Trần Chân Quân đi đến một nơi tương đối an toàn, không ngờ hắn vẫn luôn ở bên ngoài đợi họ.
“Tiền bối,” Hoán Trần Chân Quân nhìn về hướng sau lưng Hạ Lan Hi, “Quay lại.”
Hạ Lan Hi giật mình quay đầu lại, sau khi nhìn rõ bóng người thêm vào phía sau, lập tức đứng sững.
Một thân áo trắng thắng cả tuyết, tay cầm Bất Thức Phong Nguyệt, đầu đội trâm vàng tua rua, khuôn mặt thanh lãnh và đẹp đẽ——không phải Tống Huyền Cơ thì là ai.
Nhưng không phải Tống Huyền Cơ đang ở bên cạnh y sao? Chạy ra sau lưng y từ lúc nào vậy?!
“…Sao lại thế này?” Hạ Lan Hi kinh ngạc vô cùng, tầm mắt qua lại giữa hai Tống Huyền Cơ: “Tống Tầm, trông Đại điện hạ Quỷ giới giống ngươi sao?”
Bây giờ có thể ở đáy sông Vong Xuyên, ngoài y, Tống Huyền Cơ và Hoán Trần Chân Quân, chỉ có thể là Đại điện hạ Quỷ giới vừa phá vỡ phong ấn.
Tống Huyền Cơ không lấy làm lạ: “Nếu chiến lực cao nhất mà Đại điện hạ Quỷ giới đối mặt lúc này là ngươi, nó sẽ có hình dạng của ngươi, tướng cực ác của ngươi.”
Đây chính là quy tắc khi Đại điện hạ Quỷ giới được sinh ra, gã giống như một chiếc gương cực ác, có thể tạo ra Tướng cực ác của người có mối đe dọa lớn nhất đối với gã.
Gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.
Bất kể là ai đối đầu với gã cũng không thể giết chết nó trong một chiêu. Ngay cả Bắc Lạc ở thời kỳ cực thịnh năm đó, cũng chỉ có một nửa khả năng chiến thắng gã.
Trong ba người ở đáy sông Vong Xuyên, Hạ Lan Hi chưa lấy lại được thần lực giống như phàm nhân, Hoán Trần Chân Quân tạm thời chỉ có trình độ của đệ tử cao cấp Thái Hoa Tông, Tống Huyền Cơ thuận lợi trở thành mục tiêu để gương Đại điện hạ Quỷ giới ảo hóa.
Hạ Lan Hi bừng tỉnh: “Thảo nào!!”
Thảo nào hai nghìn năm trước, trận chiến với Đại điện hạ Quỷ giới là trận chiến khó nhằn nhất đối với Bắc Lạc. Kẻ mạnh không phải là Đại điện hạ Quỷ giới, mà là chính Bắc Lạc.
Hai nghìn năm sau, Tống Huyền Cơ đối đầu với “Tống Huyền Cơ”, cán cân của trận chiến sẽ luôn duy trì ở điểm cân bằng. Ngay cả khi Tống Huyền Cơ lấy lại thần lực của mình và thực lực tăng vọt, “Tống Huyền Cơ” cũng sẽ sở hữu thần lực tương tự, trở nên càng khó kiểm soát hơn.
Tất nhiên, Hạ Lan Hi tin rằng Tống Huyền Cơ chắc chắn sẽ chiến thắng, giống như Bắc Lạc năm đó, nhưng đây chắc chắn sẽ là một cuộc chiến kéo dài, mà nhân gian đã không còn thời gian nữa rồi.
Vậy quân bài sau cùng của họ là gì? Khi đặt ra kế hoạch năm đó, rốt cuộc y và Bắc Lạc đã tính toán ứng phó với tình huống này như thế nào?
Hạ Lan Hi chỉ hận ký ức của mình và Tống Huyền Cơ chưa hoàn toàn khôi phục, đương nhiên “Tống Huyền Cơ” cũng sẽ không cho họ thời gian để hồi tưởng lại.
Tống Huyền Cơ ở dạng cực ác khuôn mặt vẫn tuấn mỹ vô song, thần sắc không gợn sóng, điều khác biệt duy nhất so với bản thân Tống Huyền Cơ là một đôi mắt đỏ thẫm.
Đại điện hạ Quỷ giới thậm chí còn sao chép tính cách của Tống Huyền Cơ một cách hoàn hảo. Gã hoàn toàn không giống như các điện hạ Quỷ Giới khác lắm lời trước trận chiến, chỉ thấy mũi kiếm “Bất Thức Phong Nguyệt” rung nhẹ, dẫn ra một làn nước sông Vong Xuyên u ám và đục ngầu, trong nước sông có thể nhìn thấy những khuôn mặt oan hồn dày đặc chen chúc với nhau, cười gằn, rít lên quấn quanh, hóa thân thành một con thủy long màu nâu vàng.
Đây vốn là một chiêu 【Thanh Long Phất Ác】 mà Tống Huyền Cơ hay dùng, bây giờ đã biến thành “Hoàng Long” rồi.
Cùng lúc đó, Thanh Long thật được Tống Huyền Cơ thật triệu hồi đến. Một Thanh và một Hoàng, hai con thủy long giống như anh em song sinh, phát ra tiếng rồng gầm giống hệt nhau, lần lượt phun ra hơi thở băng giá của rồng và một chùm sương máu đáng sợ.
Hai hơi thở đâm sầm vào nhau, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ, sông Vong Xuyên cuộn trào dữ dội, nước sông cũng bị chia thành hai màu xanh và vàng.
Hạ Lan Hi và Hoán Trần Chân Quân đứng ở phía màu xanh, Vạn Tượng Lưu Ly Kính trôi nổi dưới đáy sông đã bị phá hủy tan nát, chỉ còn lại vài chiếc gương gần họ nhất còn giữ nguyên vẹn.
Tầm mắt của Hạ Lan Hi lướt nhanh qua từng chiếc gương còn sót lại——
Trong Hợp Hoan Đạo, trăng đỏ trên không, ánh sáng trăng đỏ rải khắp mọi ngóc ngách.
Thủy triều nguyệt thực tấn công hết lần này đến lần khác, dòng thác ánh trăng và ánh kiếm Vô Xử Tương Tư tỏa sáng rực rỡ, lao vào Nhị Điện Hạ Quỷ Giới không ngừng nghỉ.
Nhị Điện Hạ Quỷ Giới bên ngoài là một nữ tử đội khăn che mặt, mặc áo cưới. Chỉ thấy nàng ta linh hoạt len lỏi trong dòng thác ánh trăng, động tác thong dong hết sức, khi khăn che mặt bị gió lốc hất tung một góc, còn có thể nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng ta cong lên một cung độ châm chọc.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, nụ cười của nàng ta đã đông cứng trên môi.
Dòng thác và ánh kiếm mà nàng ta tự cho là đã né tránh thành công đột nhiên trở nên mềm mại lại, giống như từng sợi tơ tương tư quấn quýt, lặng lẽ đổi hướng, không một tiếng động quấn lấy tứ chi của Nhị Điện Hạ Quỷ Giới.
Ngay khi Nhị Điện Hạ Quỷ Giới hơi khựng lại vì biến cố này, Vô Xử Tương Tư xuyên qua ngực nàng ta!
Phi Nguyệt Chân Quân cười tủm tỉm: “Thật xin lỗi nhé, chỉ cho ngươi ra ngoài chơi một lát thôi.”
Vô Xử Tương Tư ngưng tụ sức mạnh của ánh trăng, bùng phát mạnh mẽ ở ngực Nhị Điện Hạ Quỷ Giới.
Nhị Điện Hạ Quỷ Giới phát ra tiếng gào thét thảm thiết chói tai như người phụ nữ điên, móng tay dài màu đen vô ích cào xé những sợi tơ tương tư, nhưng cơ thể lại bị trói chặt hơn.
Lúc này, thủy triều nguyệt thực lại một lần nữa tấn công, Nhị Điện Hạ Quỷ Giới đã mất tự do không còn sức phản kháng. Lực hấp dẫn khổng lồ kéo nàng ta về phía trăng đỏ trên bầu trời, bóng dáng của nàng ta ngày càng xa, càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong ánh sáng của trăng đỏ.
Hợp Hoan Đạo đã trở thành đống đổ nát, Phi Nguyệt Chân Quân giành chiến thắng không có thời gian để thư giãn. Hắn hơi dừng lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt nhìn về hướng Vô Tình Đạo.
“…Đã đến lúc rồi sao.” Phi Nguyệt Chân Quân nói, “Vậy thì đi thôi.”
Phi Nguyệt Chân Quân vừa nói, vừa vẽ ra một trận pháp Lục Đạo Luân Hồi dưới chân.
——Phi Nguyệt Chân Quân đang vội vàng đến Quỷ Giới.
Trong thành Cô Tô, trận chiến khốc liệt giữa Vô Cữu Chân Quân và Tứ Điện Hạ Quỷ Giới vẫn đang tiếp diễn.
Tứ Điện Hạ Quỷ Giới là một cơ quan tạo vật của Quỷ Giới, thân hình khổng lồ như núi, bên ngoài cứng rắn không thể xuyên thủng, toàn thân đều được phủ một lớp áo giáp được rèn từ linh thạch cứng rắn nhất. Vô Cữu Chân Quân đã sớm từ bỏ việc dùng vũ khí để đối phó với Tứ Điện Hạ Quỷ Giới, lúc này, nắm đấm mới là vũ khí tốt nhất của hắn.
Trong tiếng gầm rú của cơ quan vận hành, kim thân của Vô Cữu Chân Quân và Tứ Điện Hạ Quỷ Giới đứng sừng sững, mỗi một cú đấm xuống, mỗi một cú đạp xuống đều đủ để gây ra một trận động đất.
Nhà cửa bị phá hủy, thành Cô Tô một mảnh hoang tàn, những bách tính tẩu tán được sự che chở của Cô Tô Tống Thị và Kim Lăng Hạ Lan Thị mà sống sót, cuộc chiến của hai người khổng lồ vẫn đang tiếp tục.
Đột nhiên, Vô Cữu Chân Quân lao mạnh về hướng Thái Hoa Tông: “Đến lúc rồi!”
Vô Cữu Chân Quân bay lên không, gầm lên lao về phía Tứ Điện Hạ Quỷ Giới, ôm lấy và quật ngã: “Cút về Quỷ Giới của ngươi!”
——Vô Cữu Chân Quân mang theo Tứ Điện Hạ Quỷ Giới trở về Quỷ Giới.
Tầng thứ sáu của Tháp Lãng Phong, Ôn Miên Chân Quân đang ngủ say đột nhiên mở mắt.
Phong ấn của tượng thần Tiêu Dao Đạo rục rịch muốn động, thấy sắp được giải ra, Ôn Miên Chân Quân vung tay áo, cưỡng ép đưa tượng thần Cực Lạc Chân Quân và cả Quỷ Thập Nhị trở về Quỷ Giới.
…
Tất cả các điện hạ Quỷ Giới đang ở Dương Gian đều được đưa trở về Quỷ Giới, nhân gian từ đây được dọn dẹp.
Nhưng điều này có tác dụng gì chứ? Tượng thần Bắc Lạc đã sụp đổ, hố sâu giữa Âm Dương hai giới không còn tồn tại, sinh linh Quỷ Giới có thể tùy ý đến nhân gian. Cho dù Thái Hoa Tông tạm thời đuổi các điện hạ Quỷ Giới trở về Âm Gian, Dương Gian cũng sẽ giống như hai nghìn năm trước, trở thành luyện ngục trần gian.
Chiếc Vạn Tượng Lưu Ly Kính cuối cùng chĩa thẳng vào viện Vô Tình Đạo, Hạ Lan Hi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy trong viện Vô Tình Đạo.
Trên băng nguyên vạn năm không tan, Giang Ẩn Chu đứng yên giữa biển mây bao la, tà áo trắng tinh bất động, giống như biểu cảm vĩnh viễn không thay đổi của hắn.
Sau lưng Giang Ẩn Chu, Hạ Lan Hi nhìn thấy Hứa Chi Duy, nhìn thấy rất nhiều trưởng lão, nhìn thấy những sư tỷ sư huynh Vô Tình Đạo mà y đã từng gặp hoặc chưa từng gặp.
Những người này trầm lặng và bình tĩnh y hệt nhau, giữa họ không có bất kỳ sự giao tiếp nào bằng lời nói, kiếp nạn mà nhân gian đang trải qua giống như không liên quan đến họ.
Không biết họ đã đứng ở đây bao lâu, vào khoảnh khắc Giới luật Bắc Lạc mất hiệu lực, cuối cùng họ cũng có chút phản ứng.
Giang Ẩn Chu nhẹ nhàng giơ tay lên: “Thái Sơ Vô Cực.”
Những người còn lại đồng thời giơ tay lên, sức mạnh mạnh mẽ nhất của thế gian hội tụ lại, ý chí băng giá nuốt chửng trời đất, càn quét toàn bộ nhân gian.
Trận pháp Thái Sơ Vô Cực, đứng đầu trong Thập Đại Trận Pháp Thượng Cổ, có tác dụng khai thiên lập địa, có thể sao chép ra một nhân gian mới chứa đựng chúng sinh, thời gian duy trì là mười hai canh giờ.
Viện Vô Tình Đạo đã di chuyển toàn bộ nhân gian vào trong trận pháp Thái Sơ Vô Cực, cho dù Quỷ Giới có mất kiểm soát, cũng không thể xâm nhập vào không gian của trận pháp Thái Sơ Vô Cực.
Đây là cách duy nhất mà Giang Ẩn Chu có thể nghĩ ra để bảo vệ mỗi một sinh mệnh. Phần lớn chúng sinh bách tính chưa cảm nhận được nguy hiểm giáng xuống đã được đưa đến một thế giới mới mẻ và an ổn. Họ không phải đối mặt với hoảng loạn, không bị tuyệt vọng chi phối, trong mười hai canh giờ tiếp theo, họ sẽ giống như bình thường, sống trong kết giới mà Vô Tình Đạo đã tạo ra cho họ, để lại một thế giới cũ rỗng tuếch và hỗn loạn cho Quỷ Giới tùy ý xâm lược.
Đây chính là trách nhiệm cuối cùng mà Vô Tình Đạo gánh vác trong kiếp nạn này.
Hạ Lan Hi không nhịn được nhếch khóe miệng, y đã biết đệ tử Vô Tình Đạo được Bắc Lạc lựa chọn không thể nào không quản bất cứ chuyện gì.
Viện Vô Tình Đạo đứng đầu trong mười hai đạo viện, muốn quản thì quản cái khó quản nhất!
Hạ Lan Hi quay đi từ Vạn Tượng Lưu Ly Kính, tình hình chiến đấu giữa hai Tống Huyền Cơ lúc này bế tắc như y dự đoán.
Đáy sông Vong Xuyên không thể chịu đựng được sức mạnh cuồn cuộn ngày càng mãnh liệt, đáy sông vỡ vụn, thấy không gian dưới đáy sông sắp sụp đổ, Tống Huyền Cơ lập tức quyết định: “Đi!”
Lúc này, sông Vong Xuyên giống như đã hội tụ tất cả oan hận và bi thương của Âm Gian, dấy lên từng đợt sóng dữ dội. Ba người xông ra từ trong đỉnh sóng bị vặn vẹo và cuộn trào, lực xung kích không thể vượt qua gần như muốn lật đổ Hạ Lan Hi và Hoán Trần Chân Quân.
Hạ Lan Hi: “Tống Tầm mau ôm ta!”
Tống Huyền Cơ ôm chặt lấy eo của Hạ Lan Hi, đang định chìa tay ra vớt Thẩm Nhứ Chi, ánh mắt liếc qua, lại rụt tay về.
Thanh niên màu đỏ tía đến từ nhân gian ổn định đón lấy Thẩm Nhứ Chi. Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Tống Lưu Thư lông mày hơi nhướn lên: “Hửm? Ôm người sống quả nhiên khác.”
Thẩm Nhứ Chi: “.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com