Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Chương 25 Chương 25

Thuật Định Thân còn kèm theo hiệu quả cấm ngôn, khiến Tống Huyền Cơ không thể cử động cũng chẳng thể lên tiếng, thực sự biến thành một tượng băng lạnh lùng, tựa một mỹ nhân khắc từ tuyết và băng.

Ngay cả mắt Tống Huyền Cơ cũng không thể động đậy, tầm nhìn bị ép phải cố định trên gương mặt của y. Lạ lùng thay, bị một đôi mắt không cảm xúc, không nhiệt độ như vậy nhìn chăm chú từng khắc, Hạ Lan Hi không những không cảm thấy mất hứng vì sự lãnh đạm của Tống Huyền Cơ, mà trong lòng còn dâng lên một loại hưng phấn khó tả.

Người ta nói kẻ xấu làm điều xấu thường cảm thấy phấn khích, chẳng phải hiện giờ y cũng đang làm chuyện không đúng hay sao?

Y mạnh mẽ ngồi trong lòng mỹ nhân lạnh lùng, ép hắn phải bị nhiễm phong nguyệt hồng trần vì mình. May mà Tống Huyền Cơ chỉ là một vật huyễn hoá, nếu không thì y chắc chắn sẽ bị Thái Hoa Tông mời cha mẹ lên vì vi phạm quy tông.

Lần đầu Hạ Lan Hi giúp người khác cởi y phục, động tác hết sức vụng về. Mất bao công sức mới gỡ được cúc áo của Tống Huyền Cơ, để lộ ra bờ vai lạnh trắng thường được giấu kín dưới lớp áo, cùng với đôi xương quai xanh rõ ràng, thanh thoát chạy dọc hai bên cổ. Hạ Lan Hi ngẩn người trong giây lát, sau đó đôi tai nóng bừng, lẳng lặng mặc lại áo cho người ta.

Song tu vốn không phải dùng đến nửa thân trên, không cởi áo cũng chẳng sao.

Y thay đổi ý định, cúi đầu nhanh chóng tháo dây lưng của mình. Bộ trường bào vốn kín đáo giờ mất đi sự ràng buộc, phần vạt áo trước mở toang hai bên, lỏng lẻo treo trên người y.

Hạ Lan Hi vội vàng cởi áo tháo đai, không rảnh tay để quan tâm đến Tống Huyền Cơ, đành tạm đặt hắn sang một bên. Nhưng dù thế nào, y vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt điềm tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Huyền Cơ.

Vốn dĩ đã rất xấu hổ khi phải cởi đồ tại Mê Tân Độ, vậy mà còn bị Tống Huyền Cơ nhìn chằm chằm, y ngại đến chết đi được.

Sự ngượng ngùng của Hạ Lan Hi đạt đến đỉnh điểm khi y cầm lấy chiếc thắt lưng màu đen của mình, phủ lên hai mắt Tống Huyền Cơ.

Tống Huyền Cơ: “...”

Như vậy Tống Huyền Cơ sẽ không thể nhìn thấy gì nữa, cũng không đến mức xấu hổ đến tuyệt vọng. Hạ Lan Hi buộc một nút sau gáy Tống Huyền Cơ, sau đó đứng trước mặt hắn, cúi xuống thưởng thức "kiệt tác" của mình.

Mỹ nhân bị bịt mắt ngồi yên tĩnh trên ghế dài, chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp và đôi môi thanh nhã; mái tóc dài như thác đổ, tư thế đoan trang tựa như một bức tượng ngọc thánh khiết, bất khả xâm phạm.

Nhưng một kẻ “xấu xa” nào đó sắp sửa làm điều xâm phạm này rồi.

“Pặc!” Một tiếng nhẹ vang lên, Hạ Lan Hi mở nút chai "Thỉnh Quân Lưu", tay kia khẽ nâng vạt áo của mình.

…Thật kỳ lạ, quá kỳ lạ, tại sao lại có cảm giác như thế này?

Đời đúng là chẳng thể đoán trước, mới không lâu trước đó y còn uy phong lẫm liệt đấu quỷ thần tại Thần Hồ Chi Cư, vậy mà giờ lại đang làm cái chuyện như thế này!

Hạ Lan Hi cảm thấy khó chịu vì tác dụng của "Thỉnh Quân Lưu", hờn dỗi đặt mạnh chai thuốc lên bàn, rồi buồn bực quay lại ôm lấy Tống Huyền Cơ. Y nhắm mắt, quyết tâm, mạnh tay tháo dây lưng của Tống Huyền Cơ – nhưng tay y vì quá lúng túng mà suýt làm bẩn cả áo của hắn.

Hả? Có phải y đang tưởng tượng không? Sao cơ thể của Tống Huyền Cơ lại căng cứng đến thế?

Hạ Lan Hi đưa một tay khô ráo lên, mu bàn tay chạm nhẹ vào má Tống Huyền Cơ, bất ngờ nhận ra má hắn nóng đến mức khiến y vô thức sờ lên dái tai mình.

Hóa ra mặt Tống Huyền Cơ cũng có thể nóng như vậy. Nhưng hắn đâu nhìn thấy gì, cùng lắm chỉ nghe được tiếng động từ "Thỉnh Quân Lưu", sao lại như thế này được?

Hạ Lan Hi cúi sát hơn, định xem mỹ nhân băng cơ ngọc cốt này có đổ mồ hôi hay không, nhưng tìm mãi chẳng thấy giọt nào.

Có lẽ do mặt y nóng, nên cả vật huyễn hoá cũng bị ảnh hưởng mà nóng theo.

Hạ Lan Hi lại cầm lấy vạt áo, ngồi xuống lòng Tống Huyền Cơ. Nhưng lần này, y ngồi không được thuận lợi, phải dùng hai tay giúp mình.

Vừa buông tay, vạt áo liền rơi xuống, phủ kín giữa y và Tống Huyền Cơ.

Một cơn đau kịch liệt chưa từng có tràn tới, khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Lan Hi ngay lập tức trắng bệch, nước mắt suýt rơi ra.

“Đau, đau quá…” Từ nhỏ, Hạ Lan Hi đã rất sợ đau, chỉ cần chút bệnh nhẹ cũng đã chạy đi làm nũng mẹ. Còn nỗi đau lúc này đã vượt xa hiểu biết của y, khiến y mất sạch lý trí.

Y vô thức ôm chặt cổ Tống Huyền Cơ, áp sát vào người hắn: “Đau lắm, rất đau… Ngươi mau an ủi ta đi…”

Tống Huyền Cơ bị bịt kín hai mắt không nhúc nhích.

Hạ Lan Hi quên mất rằng mình đã dùng Thuật Định Thân lên hắn. Không nhận được sự an ủi, giọng y dần nức nở: “Tống Tầm, ngươi ôm ta đi mà…”

Đôi mi dài của Tống Huyền Cơ đột nhiên khẽ rung khi nghe thấy y gọi tên mình.

“Đau thật mà…” Hạ Lan Hi áp trán – nơi in dấu vết của Bỉ Ngạn Ấn lên vai Tống Huyền Cơ, vừa ngồi xuống vừa rơm rớm nước mắt: “Ta… ta hơi sợ… Ngươi có đau như ta không? Xin lỗi, ta làm ngươi đau… Nhưng ta buộc phải làm thế, xin lỗi…”

Bỗng nhiên, một cánh tay vòng qua eo y, bàn tay ấm áp đặt lên tấm lưng đang run rẩy vì đau đớn, khiến y hoàn toàn ngã vào vòng tay Tống Huyền Cơ.

Trong cơn hoảng hốt, y nghe thấy tiếng Tống Huyền Cơ, nhẹ nhàng, khẽ khàng: “Đừng sợ.”

Một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu Hạ Lan Hi: Sao Tống Huyền Cơ có thể thở dốc? Hắn không biết thở dốc mà.

Nơi đau nhất cuối cùng cũng qua đi, hoặc có lẽ y đã buộc phải quen với nó. Dưới sự vỗ về của Tống Huyền Cơ, lý trí của Hạ Lan Hi dần trở lại, y cố ngẩng đầu nhìn hắn.

Rõ ràng Tống Huyền Cơ đã phá Thuật Định Thân của y, nhưng không tháo chiếc thắt lưng che mắt, vẫn giữ tư thái đoan trang, thậm chí hắn còn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có đôi tay đang ôm lấy y.

Hạ Lan Hi đột nhiên rất muốn nhìn mắt Tống Huyền Cơ lúc này, bèn đưa tay định tháo thắt lưng ra. Nhưng trước khi kịp chạm vào, cổ tay y đã bị hắn nắm lấy.

Chưa kịp hiểu lý do, Tống Huyền Cơ bất ngờ ghé sát tai y, chậm rãi lên tiếng: “Muốn tiếp tục không?”

Hạ Lan Hi đẫm nước mắt, sững sờ nhìn đôi môi gần trong gang tấc: “Muốn… chắc là muốn…”

Tống Huyền Cơ: “Ừ.”

Giọng hắn vẫn bình thản như nước, tiếng thở dốc ban nãy như thể chỉ là ảo giác của y.

...

Khi Hạ Lan Hi mở mắt ra, y phát hiện mình đang nằm úp mặt trên bàn, ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông, chim chóc về tổ.

Bên cạnh y có một Tống Huyền Cơ đang ngồi đọc sách, ánh tà dương nhuốm một lớp sắc cam lên người hắn khiến gương mặt lạnh lùng tựa ngọc của hắn có phần dịu dàng hơn.

Khung cảnh này quen thuộc đến kỳ lạ, như thể trong suốt một năm qua đã lặp lại vô số lần. Nếu không phải Tống Huyền Cơ vẫn mặc bộ đồ đen ấy, y thậm chí sẽ nghĩ mọi chuyện tại Thần Hồ Chi Cư và Phong Nguyệt Bảo Hạp chỉ là một giấc mơ huyền ảo, và hiện tại y đang cùng hắn ngồi học như thường lệ.

Sự mơ hồ ban đầu qua đi, Hạ Lan Hi bật dậy.

Sao y lại ngủ quên? Đã ngủ bao lâu? Chúc Như Sương và Trường Tôn Sách vẫn đang chờ ngoài kia!

Giọng Tống Huyền Cơ vang lên từ bên cạnh: “Tỉnh rồi?”

“Ta tỉnh rồi, tỉnh rồi!” Hạ Lan Hi vội vã trả lời, còn đáp liền hai lần. Y đưa tay sờ trán, phát hiện dấu ấn của Bỉ Ngạn đã biến mất.

Tống Huyền Cơ thản nhiên nói: “Ấn Bỉ Ngạn chưa kịp ăn sâu vào gân cốt của ngươi, chỉ cần song tu một lần là có thể xóa sạch.” Nhưng Chúc Như Sương thì không may mắn như Hạ Lan Hi.

Hạ Lan Hi không khỏi cảm thán rằng một vật huyễn hoá lại biết rõ đến vậy. Thường thì, những người sinh ra trong ảo cảnh vốn không nhận thức được họ đang sống trong ảo cảnh.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này. Y đã hoàn thành song tu theo ý nguyện của Chúc Như Sương, nhưng tại sao vẫn chưa nhìn thấy lối ra?

Hạ Lan Hi không để ý đến cơn đau nhức ở eo, cũng chẳng kịp tổng kết kinh nghiệm lần đầu tiên song tu, vội vã chống tay lên bàn, khó khăn đứng dậy, loạng choạng bước về phía cửa.

Tống Huyền Cơ đưa tay đỡ y: “Ngươi định đi đâu?”

Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn Tống Huyền Cơ, sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt đỏ hoe đáng thương: “Ta phải rời khỏi đây, ta muốn ra ngoài. Chúc Vân vẫn còn đang chờ ta.”

Tống Huyền Cơ nói:“... Hắn không chờ.”

Hạ Lan Hi như người chết đuối vớ được cọc, hỏi:“Tống Tầm, ngươi biết lối ra ở đâu không?”

Tống Huyền Cơ im lặng một lát, sau đó rút Vong Xuyên Tam Đồ từ vỏ kiếm ra, vung kiếm chém xuống không trung, tạo thành một lối ra trong hư không.

Tống Huyền Cơ: “Lối ra.”

Hắn thật sự biết! Thật lợi hại, đúng là sản phẩm của dục niệm trong lòng ta!

Hạ Lan Hi vui mừng khôn xiết, đẩy Tống Huyền Cơ ra rồi bước vội về phía lối ra. Trước khi đi, y không nhịn được quay lại nói với Tống Huyền Cơ: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Lần sau... lần sau nếu có cơ hội, ta sẽ lại vào tìm ngươi.”

Tống Huyền Cơ: “Tìm ta làm gì?”

Hạ Lan Hi: “Không phải để song tu, chỉ là để nói chuyện, được không?”

“Tuỳ ngươi.” Tống Huyền Cơ bước đến cạnh y, đứng cùng ở lối ra: “Ta đi ra trước.”

Hạ Lan Hi ngẩn người:“... Gì cơ?”

“Chúc Như Sương và Trường Tôn Sách đã thoát nạn, hai người hẳn đang canh giữ bên ngoài Phong Nguyệt Bảo Hạp.” Tống Huyền Cơ dừng lại một chút, rồi nói thêm, “Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ ra trước.”

Hạ Lan Hi sửng sốt: “... Gì cơ?”

Tống Huyền Cơ nghiêm mặt nhắc lại lần thứ ba trong đời: “Ta sẽ ra trước.”

Đầu óc Hạ Lan Hi ong ong: “Tại sao ngươi phải ra ngoài?”

Tống Huyền Cơ liếc nhìn y: “Bởi vì nơi đây chỉ là một ảo cảnh thoáng qua.”

Hạ Lan Hi lẩm bẩm:“Ảo cảnh…”

Y biết rõ Phong Nguyệt Bảo Hạp chỉ là ảo cảnh, cũng biết mọi thứ ở đây đều là giả. Nhưng... cái gì là thật?

Hạ Lan Hi hoảng sợ lùi lại mấy bước, giọng run rẩy: “Vậy cái gì là thật... Ngươi nói cho ta biết cái gì mới là thật?”

Tống Huyền Cơ đáp lại như ý y mong muốn, ngắn gọn chỉ một từ: “Ta.”

Một chữ ngắn ngủi như sấm rền, giáng xuống khiến sắc mặt Hạ Lan Hi trắng bệch, đồng tử co rút, sống dở chết dở, chết đi sống lại.

— Ý của hắn có phải là ý mà mình nghĩ không? Tống Huyền Cơ có phải là ý mà ta nghĩ không?

“Nói mới nhớ, ta cũng muốn hỏi ngươi, Hạ Lan Thì Vũ, cái gì là thật.” Tống Huyền Cơ hờ hững nói tiếp, “Nước ớt nhiều lời của Trường Tôn Kinh Lược là thật sao?”

Môi Hạ Lan Hi mím lại, mấy lần định nói nhưng không thốt nổi. Cuối cùng y đưa tay che mặt, ngàn lời vạn chữ hoá thành câu gia huấn của Viện Vô Tình Đạo:

Hạ Lan Hi: “.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #đammỹ