Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20:Cầu Vòng

Thời tiết ở Lan Thành vào mùa mưa rất thất thường, sau một trận mưa lớn thường thấy nắng.

Mấy ngày nay, trời hoặc mưa to, hoặc mưa nhỏ.

Trần Nguyên bị dính mưa, tóc rối tung hơi nước, thoạt nhìn đầu lông xù, thái độ của anh khác thường an tĩnh, cầm lấy ly nước rũ mắt chậm rãi uống nước, thậm chí thoạt nhìn có chút ngoan, kỳ thật bộ dạng anh cũng ngoan, gò má thon gầy, mặt mày thâm thúy, mắt híp.

Da mặt quả thực rất đẹp. Nếu có tính cách tốt, nhất định sẽ là loại người Đào Duyệt thích.

Đáng tiếc, anh là một tên đần độn, não tàn, cặn bã, biến thái, ti tiện. Ngay cả khuôn mặt đó cũng khiến Đào Duyệt cảm thấy ghê tởm.

Sau khi nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn, Đào Duyệt nhìn thấy vệt nước trên má anh.

Lại khóc nữa rồi.

Thật đáng thương.

Khóc vì có quá nhiều tiền để tiêu sao?

Đang đấu tranh giữa việc nên an ủi hay im lặng giả vờ chết, Trần Nguyên đột nhiên quay lại ôm chặt eo cô, vùi mặt vào ngực cô.

Vai anh không ngừng run rẩy. Lớp vải mỏng trên ngực cô nhanh chóng bị thấm ướt, cảm giác ấm áp và ướt át. Làn da hở ra của Đào Duyệt thậm chí có thể cảm nhận được hàng mi rậm của Trần Nguyên.

Bên ngoài có gió mạnh.

Trong nhà trống trải yên tĩnh và vắng vẻ, chỉ có tiếng nức nở kìm nén của Trần Nguyên.

Đào Duyệt đang nghĩ rằng hoa hồng sẽ rụng xuống đất vào ngày mai. Sau khi khóc đủ, Trần Nguyên đột nhiên nói: "Đào Duyệt, mẹ em là người như thế nào?"

Cô hiếm khi nghĩ đến mẹ mình. Bà giống như bị Đào Duyệt nhốt trong một chiếc hộp, và cô hầu như không bao giờ mở nó ra để nhìn. Vì vậy, cô không thể không nhớ lại bà là người như thế nào. Cô chỉ có thể nhìn thấy dáng người chung chung và các đường nét trên khuôn mặt mơ hồ của bà. Cô không thể nhớ giọng nói của bà như thế nào. Điều rõ ràng nhất là lưng bà, luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô,nhưng cô không bao giờ có thể đuổi kịp.

Cô nhớ rõ buổi chiều đó như ngày tận thế, cùng với xe tưới nước chậm rãi đi ngang qua, tiếng xe tưới nước cô đều nhớ rõ ràng. Thậm chí trong lòng vô ý thức hừ lên.

Không hiểu sao muốn cười, cô nói: "Người rất dịu dàng. Cho tới bây giờ chưa từng nổi giận với tôi, nhưng luôn ghét bỏ tôi nếu tôi ăn ít." Đào Duyệt nói dối hạ bút thành văn.

Trên cửa sổ kiểu Pháp, vẫn còn mờ ảo vì mưa và sương mù, bức tranh hai người ôm nhau trông giống như một bức tranh sơn dầu. Đào Duyệt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu pha trộn của họ và cảm thấy kỳ lạ.

Không giống như cô và Trần Nguyên. Cô tiếp tục bịa ra những câu chuyện: "Khi tôi học cấp 2, bà ấy sẽ đến trường đón tôi vào cuối tuần. Có một lần, bà ấy quên mất rằng hôm nay là thứ sáu, và bà ấy không đến cho đến khi hầu hết mọi người trong trường đều đã ra về. Sau đó, bà ấy liên tục xin lỗi tôi và đưa tôi đến KFC. Trước đây bà ấy luôn không cho tôi ăn ở đó, nói rằng đó là đồ ăn vặt không tốt. Nhưng sau khi bà ấy đến, một cầu vồng xuất hiện trên bầu trời. Vì vậy, tôi luôn nhớ điều này." Cô vừa cười vừa nói điều này, và cô thậm chí không nhận ra nỗi buồn trong giọng nói của mình. Sự thật là cô đang đợi xe buýt một mình ở cổng trường. Vì không chen vào được nên cô cứ đợi cho đến khi hầu hết mọi người trong trường đều đã ra về. Không lâu sau khi cầu vồng xuất hiện, cô thấy mẹ của một cậu bé đến đón cậu, thế là ba người cùng nhau ngắm cầu vồng trên trời.

Hôm đó cô lại bị đánh vì về nhà muộn. Không lâu sau đó, cô bỏ trốn. Khi cô đi, cô luôn nghĩ về cầu vồng ngày hôm đó.

"Nghe có vẻ như bà ấy rất yêu con."

"Không có người mẹ nào không yêu con mình."

Đào Duyệt nói, vuốt ve má Trần Nguyên một cách dịu dàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh. Tóc cô rơi trên mặt Trần Nguyên, ngứa ngáy. Đôi mắt cô rất mềm mại, tràn đầy cảm xúc giả tạo. Anh nhìn vào mắt Đào Duyệt và nói một cách chắc nịch: "Em nói dối."

Anh có thể nhận ra Đào Duyệt rất buồn khi cô nói điều này. Giống như anh buồn khi anh cầu xin và chất vấn mẹ ruột của mình là Tống Thanh Dao. Rượu và sự yếu đuối khiến anh trở nên mềm yếu, đôi mắt nhìn Đào Duyệt ướt đẫm. Khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, anh mỉm cười lặp lại: "Em nói dối."

"Tôi không giống anh. Tôi không bao giờ nói dối." Đào Duyệt nghiêm túc nói.

Trần Nguyên cười, khác với tiếng cười giả tạo khoa trương và căng thẳng thường ngày của anh, có chút trẻ con. Anh siết chặt tay quanh eo cô và ép chặt cô hơn, cảm nhận hơi ấm của cơ thể cô qua lớp vải. Anh dụi đầu vào ngực cô. Sau một lúc, anh nói bằng giọng mũi, "Tại sao bà ấy không muốn tôi..."

Anh cảm thấy bị xúc phạm.

Đào Duyệt biết ngay anh đang nói đến ai. Nhưng cô không nói gì.

"Em không được phép nói với người khác..."

Đào Duyệt vô thức chạm vào đầu mình và hỏi, "Cái gì?"

"Là tôi khóc vì uống quá nhiều."

"Tôi biết, tôi biết."

Đào Duyệt nói bằng giọng dỗ dành.

"Ôm tôi đi."

Dường như có ai đó thường nói với cô như vậy. Đó là một cô bé. Đào Duyệt dang rộng vòng tay và ôm lấy Trần Nguyên, tựa cằm lên đỉnh đầu anh, vuốt ve lưng anh bằng lòng bàn tay, thậm chí có thể cảm thấy Trần Nguyên hơi run. Trần Nguyên đột nhiên bắt đầu thút thít, Đào Duyệt bất đắc dĩ thở dài.

Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?

Sau đó cô nghĩ, nếu Trần Nguyên lúc nào cũng như thế này thì tốt biết mấy, giống như một chú cún con vậy. Sau vài tiếng thút thít, Trần Nguyên ôm lấy cổ cô, ngẩng mặt lên, môi chạm vào cô, hôn lên cổ cô, sau đó cắn nhẹ môi cô, tay ấn xuống, Trần Nguyên hôn cô một cách nhẹ nhàng và mạnh mẽ, vị mặn, đắng và mềm mại thấm vào miệng cô, Đào Duyệt bị ép phải ăn nước mắt của Trần Nguyên, hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, Trần Nguyên hôn càng lúc càng hăng hái, bàn tay quanh eo cô càng lúc càng siết chặt, bàn tay vô thức xoa xoa ngực Đào Duyệt.

Khi nụ hôn dài kết thúc, Đào Duyệt đã nằm trên ghế sofa, ngực cô phập phồng dữ dội, đôi môi bóng loáng, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt hơi mở to nhìn Trần Nguyên có chút ngơ ngác.

Sau khi nhìn nhau im lặng một lúc, Trần Nguyên cúi đầu, hôn môi cô vài cái. Anh không nói tiếp, chỉ nằm trên ngực cô, tham lam cảm nhận nhiệt độ của cô, hít sâu mùi hương của cô, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Ôm anh."

Sau cơn gió mạnh, đột nhiên có mưa, tiếng mưa rất lớn, Đào Duyệt cảm thấy như họ đang nằm trong mưa. Hơi thở trong trẻo của Trần Nguyên vang vọng bên tai cô. Họ ôm nhau trong thế giới im lặng. Dần dần, họ đổi thành tư thế ôm nằm nghiêng.

Mùi thơm thoang thoảng của Đào Duyệt, bộ ngực mềm mại và nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô khiến Trần Nguyên dần thả lỏng.

Cảm giác tắc nghẽn trong lòng anh tan biến rất nhiều, thay vào đó là cảm giác no đủ và an tâm. Thật kỳ lạ. Trước khi anh tìm ra nguồn gốc của cảm giác này, anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Họ ngủ trên ghế sofa gần như cả đêm. Đào Duyệt gặp ác mộng vào giữa đêm. Cô co ro và run rẩy dữ dội. Trần Nguyên bị cô đánh thức, ôm cô an ủi, cuối cùng bế cô lên và đưa cô lên phòng ngủ chính trên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com