Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Anh hai nghi ngờ


 

  

Ở ven đường kêu một chiếc xe taxi, Đới Manh  dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, lúc trên xe, Đới Minh vẫn không cúp máy, giải thích Khâu Hân Di đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra, cả ngày hôm qua tâm tình Khâu Hân Di lên xuống thất thường, khi thì nôn nóng khi thì bất an, một mực trốn ở trong phòng, ngay cả cơm cũng không chịu ăn. Cho dù Đới Minh hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng ngậm miệng không đáp.

Đến ban đêm Khâu Hân Di cứ một mực lặp đi lặp lại hỏi Đới Manh đã về nhà chưa, lúc nào thì về nhà. Đới Minh cùng hai vị trưởng bối Đới gia mặc dù không rõ lắm, không biết vì sao Khâu Hân Di bình thường ngoan ngoãn dịu dàng ấm áp nhu hòa đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi nàng.

Thời gian càng ngày càng muộn, Đới Manh chậm chạp chưa về nhà, Khâu Hân Di bắt đầu gọi điện thoại cho Đới Manh , nhưng mãi vẫn không ai bắt máy, nước mắt lưng tròng như muốn khóc. Đới Minh cùng hai vị trưởng bối Đới gia cũng đầu óc mơ hồ gọi điện thoại cho Đới Manh nhưng Đới Manh lại một mực không tiếp điện thoại của ai, ba người nhà Đới gia kinh hồn bạt vía nhìn thấy sắc mặt Khâu Hân Di càng ngày càng kém, đều lo lắng, thương lượng xem có nên lập tức mang nàng tới bệnh viện kiểm tra một chút hay không.

Cũng may không bao lâu, Đới Manh gọi điện thoại về nhà. Khâu Hân Di lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười vội vã nhận điện thoại, tránh né Đới Minh cùng hai vị trưởng bối Đới gia, một mình về phòng nói chuyện với Đới Manh . Ba người còn lại, cứ ngu người ở trong phòng khách, ba cắp mắt nhìn nhau không hiểu gì.

Không bao lâu sau, Khâu Hân Di đi ra khỏi phòng, thoạt nhìn đã khôi phục trạng thái bình thường. Sắc mặt bình thường câu nói rõ ràng thuật lại cho ba người, Đới Manh đang chiếu cố Mạc Hàn đã ngã bệnh, có thể sẽ về muộn một chút. Ba người nhà Đới gia rằng Khâu Hân Di là bởi vì đụng phải một số chuyện không vui, nên mới bộc phát, muốn tìm Đới Manh tìm kiếm an ủi, cho nên mới kỳ quái như thế. Nghĩ như vậy xong, ba người đều thở dài một hơi.

Khâu Hân Di cũng khôi phục trạng thái bình thường, e lệ chân thành nói xin lỗi cả nhà, chỉ nói đang làm việc đụng phải một số chuyện không vui, mới lo nghĩ như vậy. Người một nhà sợ bóng sợ gió một trận an ủi Khâu Hân Di vài câu, liền về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm rất bình thường trải qua, Khâu Hân Di cũng không có động tác kỳ quái gì, tất cả mọi người an an ổn ổn ngủ thiếp đi. Cứ như vậy thật yên lặng qua một đêm, đến sáng sớm ngày thứ hai, Khâu Hân Di dậy thật sớm làm bữa sáng cho cả nhà, liền trở về phòng ngủ lại.

Thế nhưng ba người nhà ăn điểm tâm xong, khi Đới Minh chuẩn bị đi làm, tiến vào tiến gian phòng của mình, hắn mới phát hiện Khâu Hân Di đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt mũi tràn đầy trắng bệch, thống khổ ôm bụng dưới, gọi thế nào cũng không dậy, đã bất tỉnh nhân sự.

Đới Minh cùng hai vị trưởng bối Đới gia vội vội vàng vàng vô cùng lo lắng đưa Khâu Hân Di đến bệnh viện, chờ khi Khâu Hân Di tiến vào phòng cấp cứu, ba người thật vất vả mới trấn định lại thì mới chợt nhớ tới Đới Manh không về nhà, vội vàng thúc giục Đới Minh gọi điện thoại cho Đới Manh , thông báo cô một tiếng, để cô cũng tranh thủ thời gian tới đây.

Chuyện gì đã xảy ra, Đới Manh đã đại khái hiểu rõ trên xe, chỉ là cô không nghĩ tới khi Khâu Hân Di gọi điện thoại cho cô hôm qua, cảm xúc đã bất ổn như vậy. Đáng tiếc lúc ấy cô cũng thấy kì lạ, nhưng lại không nghĩ rằng Khâu Hân Di thế mà lại lo nghĩ như vậy, đến mức hiển lộ ra bên ngoài, để người nhà bất an tới như nội tâm nàng không biết Khâu Hân Di đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Khi tới giao lộ chỉ còn hai cái đèn xanh đèn đỏ, lại đột nhiên bị kẹt xe. Đới Manh thò đầu ra, cau mày nhìn cả đoàn xe thật dài ở phía trước, quyết định xuống xe, chạy tới bệnh viện.

Chạy chừng mười phút đồng hồ, khi chạy đến bệnh viện, quần áo trên người Đới Manh người đã bị mồ hôi thấm ướt. Cô chưa kịp đi tìm, Đới Minh lại gọi điện thoại tới. Đới Manh vội vàng bắt máy, chỉ nghe đầu bên kia điện thoại không phải anh của cô, mà là mẹ của cô Từ Thần Thần .

"Tiểu Đới , chị dâu con có thai rồi. Anh của con sắp thành ba, con sẽ thành cô cô, còn mẹ sẽ thành bà nội.'' Từ Thần Thần ở đầu dây bên kia lớn tiếng hô hào, kích động đến run rẩy, mơ hồ còn mang theo vài phần giọng nghẹn ngào, động tác Đới Manh lau mồ hôi dừng một chút, cô có chút ngây ngẩn cả người. Chị dâu mang thai, Đới Manh ngẩn ra mấy giây, mới phản ứng được. Mà Từ Thần Thần vẫn cứ nói đi nói lại trong điện thoại, nói bà sẽ có cháu ẵm.

Đới Manh tỉnh táo hỏi rõ phòng bệnh của Khâu Hân Di , rồi cúp điện thoại, rất nhanh đã tìm được phòng bệnh của Khâu Hân Di . Còn chưa vào phòng bệnh, cô đã nghe thấy Đới Minh đè nén chính giọng kích động của mình, quan tâm Khâu Hân Di : "Tiểu Di, em đừng, em nằm xuống đi, cẩn thận một chút."

''Con tay chân vụng về, mang gối đầu cho Tiểu Di dựa vào, đừng để Tiểu Di dựa vào tường, tường lạnh như băng , đàn ông mấy người chính là như vậy, không biết chăm sóc ai cả.'' Từ Thần Thần giọng mang oán trách lo lắng nhắc nhở, một tay đẩy Đới Minh ra, mình tiến lên đặt gối đầu cho Khâu Hân Di tựa.

''Sắp thành ba người ta rồi, không biết quan tâm cẩn thận một chút." Ngay cả Đới Vương cũng ở một bên oán giận xen vào.

Khâu Hân Di bất quá do nằm lâu , muốn ngồi dậy, mấy người trước mặt kia lại cứ con một câu mẹ một câu mà lo lắng, thật sự là có chút buồn cười lại có chút đáng yêu. Đới Manh ở ngoài phòng bệnh vuốt ngực một cái, cúi đầu, nỗi lòng lo lắng trên đường đi rốt cục được trút xuống. Vốn cho là nàng sinh bệnh, không nghĩ tới lại là tin tức tốt như mang thai thế này, ba mẹ cùng anh trai mang theo ý cười giọng nói kích động thỏa mãn không ngừng truyền ra từ trong phòng bệnh, tràn đầy đều là cảm giác hạnh phúc. Khi Đới Minh còn đang bật cười, cô cong cong khóe môi, sửa sang lại có chút xốc xếch y phục, đi vào phòng bệnh.

Người đầu tiên nhìn thấy Đới Manh bước vào, là Khâu Hân Di bị mọi người vờn quanh không nói một lời nào, tóc dài của nàng buông xõa, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có chút tái nhợt, thân thể gầy yếu nằm trên giường bệnh, nhu nhu nhược nhược tựa ở đầu giường, cắn môi thật chặt. Khi nàng nhìn thấy thân ảnh Đới Manh bước vào cửa phòng bệnh, đôi mắt ảm đạm mê mang lập tức phát sáng lên, nàng giật giật thân thể tựa hồ muốn xuống giường, nhưng rất nhanh lại ngừng lại, vội vàng nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tiểu Đới , em tới rồi.''

Đới Minh bản đưa lưng về phía cửa phòng bệnh, cười khúc khích đứng bên giường nhìn Khâu Hân Di , khi nhìn thấy Khâu Hân Di nhìn về phía cửa phòng bệnh hô tên Đới Manh , hắn rất nhanh quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú, treo tiếu dung ngu đần, trong mắt đè nén cuồng hỉ: "Tiểu Đới , nhanh tới đây, chị dâu em có thai rồi, anh sắp thành ba ba.''

Nghe ngữ khí Đới Minh khoe khoang tự hào, đôi mắt Đới Manh nhu hòa, rốt cục không còn một bộ dáng lãnh đạm, cô gật gật đầu nói khẽ: "Anh hai, chúc mừng anh.''

''Em, đứa nhỏ này, người một nhà chúc mừng cái gì, là cùng vui, nó sắp thành ba, con không phải cũng thành cô cô à.'' Từ Thần Thần ở một bên cười hai tiếng, tiến lên thân mật kéo cánh tay của con gái lại, bóp bóp cánh tay Đới Manh , trên mặt đầy ý cười.

''Tôi nghĩ nó còn đang mơ màng đây, lần đầu nhà chúng ta có thêm một đứa trẻ, đừng nói Tiểu Đới , ngay cả tôi cũng phản ứng không kịp." Đới Vương ở một bên cởi mở cười hai tiếng, sờ lên râu trên cằm, một đôi mắt sắc bén thâm thúy cất giấu ánh sáng nhu hòa thỏa mãn.

"A Minh , cha mẹ, em đói muốn ăn một chút gì." Khâu Hân Di trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu mỉm cười mở miệng. Vừa nói đến, thì giống như là một đạo thánh chỉ , Đới Minh liền vội vàng đứng lên nói muốn đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô. Từ Thần Thần ở một bên lo lắng Đới Minh không biết nên mua cái gì thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, lôi kéo Đới Vương , ba người cùng đàm luận xem nên mua gì, cùng đi ra cửa, trước khi ra cửa vẫn không quên căn dặn Đới Manh chiếu cố thật tốt Khâu Hân Di .

Ba người kia vừa rời đi, trong phòng bệnh lập tức liền yên tĩnh trở lại. Khâu Hân Di cứ một mực nhìn Đới Manh , cặp kia mắt to như nước hồ trong veo lại lóe ra lệ quang, trên mặt mang theo vài phần ủy khuất mấy phần luống cuống, âm thanh run rẩy kêu Đới Manh một tiếng: "Tiểu Đới , chị sợ.''

Đới Manh nhìn thấy người chị dâu xưa nay yếu đuối làm người thương yêu, thân thể suy nhược mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nước mắt lóng lánh ủy khuất đáng thương nhìn mình, trong lòng ngầm thở dài, chậm rãi đi qua, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, giọng nói nhu hòa an ủi: "Đây là một chuyện rất vui, chị dâu, chị sắp thành mẹ rồi, đừng sợ đã có mọi người bên cạnh chị rồi.''

Ngữ khí Đới Manh vẫn nhu hòa, thật sự là khó có được, nhưng Khâu Hân Di lại giơ tay lên lau nước mắt nơi khóe mắt, chuyển đề tài, nàng có chút sợ hãi nhìn Đới Manh : "Tiểu Đới , hôm qua chị cáu với em, em không vui sao?"

Sẽ không, do chị quan tâm em thôi, trong lòng em hiểu rõ, đương nhiên sẽ không không vui." Đới Manh có chút khom người, đối mặt với Khâu Hân Di yếu đuối lúc này đã là phụ nữ có thai, mặc dù trên mặt biểu lộ không nhiều, nhưng ngữ khí lại nhu hòa hơn rất nhiều so với trước đó.

Khâu Hân Di nghe thấy Đới Manh không còn oán trách tức giận vì mình, đôi mắt sáng lên rồi lại nhạt bớt, nàng cắn môi có mấy phần thê lương bi ai nhìn Đới Manh : "Tiểu Đới , chị vẫn sợ, chị không biết nên làm sao bây giờ, chị không nghĩ tới mình sẽ mang thai."

'' Thuận theo tự nhiên, vừa mới bắt đầu sẽ không biết làm sao, không quen là bình thường, nếu chị lo lắng cái gì, không hiểu chuyện gì, thì cứ nói với em.'' Đới Manh kiên nhẫn an ủi.

Khâu Hân Di cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật. . . Hôm qua chị đã biết mình mang thai, vốn chỉ muốn đi đi bệnh viện kiểm tra theo thường lệ, ai biết. . . Vậy mà tra ra chị đã mang thai."

''Vì sao lúc ấy chị không nói với anh em và ba mẹ? Hôm qua bọn họ rất lo lắng cho chị.'' trên mặt Đới Manh vẫn không có biểu lộ, chỉ phối hợp với Khâu Hân Di khom người lại, tận lực dùng ánh mắt hợp lý nhìn nàng.

" Lúc ấy chị rất sợ hãi, không biết nên làm sao bây giờ, chị chỉ muốn nói chuyện này với em. Thế nhưng em lại không ở nhà, chị đợi rất lâu em cũng không về nhà. Về sau gọi điện thoại cho em, mới biết được em đang đi chăm sóc Mạc Hàn ." Đôi mắt Khâu Hân Di lấp lóe, lại ngấn lệ, nàng cắn môi ủy khuất cúi đầu.

Đới Manh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Khâu Hân Di một chút, an ủi: "Kỳ thật chị dâu, chị có thể nói với anh hai, chúng ta đều là người một nhà, chúng ta đều quan tâm chị, đặc biệt là anh hai, anh ấy rất quan tâm chị.''

Khâu Hân Di đột nhiên u, vành mắt hồng hồng, phản bác giống như vội vàng nhìn Đới Manh , giọng nói hơi lớn: "Thế nhưng chị muốn nói cho em đầu tiên, chị muốn chính miệng chị nói với em, chị muốn em là người đầu tiên biết.''

Khâu Hân Di vừa dứt lời, khóe mắt thoáng nhìn thấy Đới Minh có chút ngu ngơ đứng trước cửa phòng bệnh, trong mắt nàng hiện lên một chút bối rối, sau đó nhanh chóng cúi đầu.

" Trên người ba mẹ không có tiền, anh cũng không mang, hai người cứ tiếp tục trò chuyện. Tiểu Đới , ở ngoài cửa anh có thấy bán đậu hũ, khi còn bé em thích ăn nhất, lát anh sẽ mua cho em một phần.'' Đới Manh ngẩn ra chút, rất nhanh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, hắn cầm lấy túi tiền trên bàn bên cạnh giường bệnh, quay đầu cười một tiếng cưng chiều với Đới Manh .

Đáy lòng Đới Manh chẳng biết tại sao, cảm giác có chút áy náy bất an, hai tay đặt ở trên gối chậm rãi nắm chặt, cô cúi đầu nhìn ga giường trắng noãn rủ xuống bên cạnh mép giường, khẽ ừ một tiếng.

Đới Minh đi ra ngoài, đến cửa quay đầu nhìn Khâu Hân Di , đôi mắt tràn đầy nhu tình: "Tiểu Di em ráng nhịn nhé, nếu đói quá thì hãy kêu Tiểu Đới gọt táo cho em ăn, mẹ nói sẽ mua cho em canh gà chiêu bài của cửa tiệm đối diện, rất nhanh sẽ mang về.''

Đới Minh vừa đi, trong phòng bệnh lại an tĩnh trở lại. Khâu Hân Di ngây ngốc nhìn chiếc chăn trắng noãn đắp trên người, tay dùng sức quấn ga trải giường lại với nhau. Đới Manh giương mắt nhìn nàng, từ một bên cầm lấy quả táo cùng con dao nhỏ, nhẹ nhàng gọt .

Khâu Hân Di không nói lời nào, Đới Manh cũng không nói gì, cô cúi đầu nghiêm túc gọt quả táo trong tay. Lưỡi đao sắc bén cắt qua quả táo tươi non, phát ra những tiếng sột soạt nhỏ xíu Đới Manh gọt trái táo rất đẹp, da quả táo mảnh mỏng mà chỉnh tề, mỗi nhát gọt đều gọt từ đầu tới đuôi, gọn gàng sạch sẽ nhưng khi sắp gọt xong, Khâu Hân Di đột nhiên mở miệng, Đới Manh nhẹ tay lắc một cái, lớp da táo đang được gọt chỉnh tề, sắp đến đuôi đột nhiên bị cắt đứt, rớt xuống đất.

"Tiểu Đới , thật xin lỗi."

Đới Manh ngừng động tác trên tay, yên lặng hai mắt nhắm nghiền, tại sao phải nói xin lỗi với cô, tại sao chứ?

Bên ngoài phòng bệnh, Đới Minh vốn nên rời đi tựa ở cạnh cửa, đôi mắt thâm thúy có mấy phần thất lạc cùng mờ mịt, thân thể cao lớn thẳng tắp dán thật chặt bên tường, nắm lấy túi tiền, tay không tự chủ dùng hơi nhiều lực, bóp đến chiếc túi có mấy phần biến dạng, lại không để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com