Chương 32: Tiếp xúc với Mạc Hàn
Đới Manh bưng một bát mì nóng, đứng trước cửa nhà Mạc Hàn nhẹ nhàng gõ gõ cửa, khoảng chừng một lúc sau, cửa mới được mở ra. Mạc Hàn xõa tóc còn ẩm ướt ra mở cửa, gương mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng, con ngươi trong suốt mông lung còn nhiễm hơi nước, có vẻ như là vừa mới tắm rửa xong.
Mạc Hàn mở một nửa cửa, ló đầu ra nhìn Đới Manh , đầu tiên là ngẩn người, sau đó thấy được Đới Manh bưng một bát mì nóng trên tay, khóe môi cong lên, ôn nhu gọi một tiếng: "Tiểu Đới ." Sau đó có chút do dự mới mở cửa ra mời Đới Manh vào phòng khách.
Đới Manh lập tức đi vào, bưng bát mì nhàn nói: "Em vừa mới làm hai bát mì, sợ chị chưa ăn tối nên đem cho chị một bát." Nói xong đi tới phòng khách còn chút hỗn độn, quay đầu nhìn về phía Mạc Hàn , sau đó nhẹ nhàng nhíu mày.
Mạc Hàn đã thay đổi lễ phục lúc nãy, mặc vào một chiếc áo sơ mi mỏng không có mặc áo lót, còn mặc một cái quần đùi ngắn, vừa hay bao lấy cái mông tròn trĩnh yêu kiều, trên mặt vẽ một nụ cười tươi tắn nhẹ nhành. Mạc Hàn đưa lưng về phía Đới Manh đóng cửa lại, sau đó xoay người, liền thấy được ánh mắt vừa dời đi, hiển nhiên là nhìn tới cái quần nhỏ của nàng, khẽ cau mày lườm người nào đó.
Bất động thanh sắc ho nhẹ một tiếng, Mạc Hàn nhìn thẳng vào Đới Manh , khéo léo mỉm cười, con ngươi sâu thẳm lóe lên một tia e lệ: "Cám ơn em, Tiểu Đới , hiếm khi được em quan tâm như vậy. Chị hôm nay vừa xuống máy bay, sau đó lại đi tham gia một bữa tiệc tối, chưa ăn được bao nhiêu, thật sự là có chút đói bụng."
Mạc Hàn nhớ đến trang phục dạ hội hôm nay Mạc Hàn mặc cũng có thể nhận ra nàng đi tham gia tiệc rượu, nghĩ đến đây, cô lại cau mày nghiêng đầu, trên mặt không thể hiện biểu tình gì nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia thân thiết: "Vậy chị không có uống rượu chứ?" Nói xong còn đến gần Mạc Hàn hai bước, giống như chú cún con nghiêm túc ngửi ngửi không khí, dường như muốn ngửi trên người Mạc Hàn xem có mùi rượu hay không, thế nhưng lại ngửi được hương thơm say lòng người.
Mạc Hàn cười ra tiếng, đôi mắt cười như không cười nhìn Đới Manh , không nghĩ tới Đới Manh lại làm ra hành động buồn cười như trẻ con như vậy, cô cắn môi trêu tức trừng mắt nhìn, lông mi thật dài vụt sáng: " Chị vừa mới tắm rửa xong, em có thể ngửi ra sao?" Lời này vừa nói xong, Đới Manh liền ý thức được mình thất lễ, cô lui về phía sau hai bước, mím mím môi, con ngươi lóe một tia oán giận, tiếp theo lại thầm trách mình xúc động và đường đột.
Nhìn bộ dạng Đới Manh cau mày mím môi, Mạc Hàn tự nhiên đoán được suy nghĩ cái gì, cô tiến lên hai bước tới gần Đới Manh , ngữ khí vui thích nói: "Yên tâm, chị không uống rượu, hài tử ngốc ạ." Cuối cùng ba chữ "hài tử ngốc" kia mềm nhẹ mà hờn dỗi, lại mang theo chút cưng chiều. Đới Manh thân thể nhẹ nhàng run lên, giống như bị chiếc lông chim nhẹ nhàng gãi gãi vào trái tim, có chút quái lạ ngứa ngáy .
"Thơm quá đi! Lúc đi công tác ở bên ngoài, chị đã từng thử qua mấy lần mì trứng gà ở trong nhà hàng nhưng không có một nơi nào có thể nấu ngon được như mì của Tiểu Đới làm." Mạc Hàn hơi hơi cúi đầu, chóp mũi ngửi ngửi mùi thơm bay ra từ tô mì trên tay Đới Manh , say mê nheo mắt lại.
Một sợi tóc ướt của Mạc Hàn theo tư thế cúi đầu của cô mà rơi xuống, nhẹ nhàng cọ vào tay của Đới Manh . Đới Manh bỗng nhiên nhẹ nhàng hítt sâu một hơi, đưa bát mì trong tay đến trước mặt Mạc Hàn , cúi đầu nói nhanh: "Vậy chị ăn đi, đừng để nguội. Em về trước, chị dâu còn đang ở nhà chờ em."
Tiếp nhận bát mì Đới Manh đưa qua, ngón tay trắng nõn duyên dáng khẽ quét qua mu bàn tay của Đới Manh , sau đó nhíu mày, nhẹ nhàng kinh ngạc nói: "Ồ.Tiểu Đới , tay em thế nào lại lạnh như vậy?" Nói xong liền một tay cầm bát mì, một tay bắt lấy tay Đới Manh . Tay Đới Manh mềm mại mà trắng mịn, ngoại trừ lòng bàn tay vừa mới bưng bát có chút ấm áp, bàn tay có chút lạnh thấu xương. Đới Manh còn chưa kịp tránh thoát thì Mạc Hàn đã từ cổ tay hướng lên trên sờ soạng, mơn trớn cánh tay lành lạnh của nàng, chạm đến nơi khuỷu tay, áo sơ mi có chút ướt át.
Mạc Hàn mềm mại chạm đến, khiến vành tai Đới Manh đỏ hồng, trên mặt vài phần lúng túng, nàng giãy giụa, rút khỏi tay của Mạc Hàn , ho khan một tiếng: "Lúc vừa quay về thì trời đổ mưa"
"Cho dù mưa ướt quần áo, về nhà không biết đem quần áo đi thay trước sao, còn đi nấu mì. Em có thể biết quan tâm bản thân mình hơn một chút được không?" Mạc Hàn ngữ khí ân cần mang theo chút tức giận, lần đầu tiên không cười với Đới Manh , cô mở to hai mắt nhìn thầm oán Đới Manh , lông mi thật dài chuyển động theo ngữ khí lúc nói chuyện, nhẹ nhàng run run, đẹp đẽ mê người.
Đối với sự tức giận của Mạc Hàn , Đới Manh đầu tiên là ngây người, sau đó hơi mím môi cúi đầu, thản nhiên nói một câu: "Cơ thể của em rất tốt" "Tốt cũng không thể chủ quan, hiện tại là mùa thu, trúng gió cảm lạnh, mặc quần áo ướt sũng ngày mai bị cảm thì làm sao?" Mạc Hàn bất đắc dĩ thở dài, tốt với người khác như vậy tại sao không để ý đến cơ thể mình một chút, thật sự là làm cho cô oán giận.
Bước nhanh đến bên cạnh bàn, Mạc Hàn đặt bát mì đang cầm trên tay xuống cạnh khay trà, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác để trên sô pha. Sau đó đi đến bên người Đới Manh khoác lên, đi đến trước mặt cô, giúp cô rũ rũ vạt áo, tiếp theo tựa như đẩy, đem Đới Manh giống như một cái cọc gỗ đang đứng thẳng tắp ở nhà cô đẩy đến trước cửa nhà, mở cửa phòng ra, đứng ở cửa cau mày nhắc nhở, đôi môi đỏ mọng mê người nhẹ nhàng nhả ra vài chữ: "Lập tức trở về thay quần áo, mau."
"Chị..." Chờ đến khi Đới Manh kịp phản ứng kêu một tiếng, cửa đã muốn đóng lại, Đới Manh hơi giật mình đứng ở trước cửa nhà Mạc Hàn , nghiêng đầu, cô còn có chút hồ đồ, vừa nãy Mạc Hàn chạm vào khiến mình thất thần, sau đó Mạc Hàn nói cái gì, cô đã không còn nhớ rõ.
Áo khoác trên người còn tản ra mùi hương đặc hữu của Mạc Hàn , Đới Manh nhăn mũi ngửi ngửi, gương mặt thanh tú trắng nõn không chút thay đổi, lộ ra vài phần ngây người, cô lại lâm vào cảnh giới mê man ngây ngốc, đứng trước cửa nhà Mạc Hàn đến ngây người.
Đới Manh không thích người khác chạm vào mình, mẹ Từ Thần Thần cũng giống vậy, sau khi cô trưởng thành liền đối với Từ Thần Thần đụng chạm có vài phần mâu thuẫn. Cùng người khác đụng chạm da thịt, khí tức hòa vào nhau cảm giác làm cho cô cảm thấy không thoải mái và nội tâm dâng lên cảm giác buồn nôn. Lời này Đới Manh không nói với Từ Thần Thần , sợ làm tổn thương bà, dù sao cũng có ai hi vọng bị chính con gái của mình ghét bỏ đâu.
Khâu Hân Di yêu thích cô, thời điểm ở cùng một chỗ Khâu Hân Di luôn thích quấn lấy người cô. Cô có cảm giác không thoải mái, nhưng vì tính tình Khâu Hân Di nhu nhược, lại dễ dàng nghĩ linh tinh, cho nên Đới Manh luôn luôn chịu đựng cảm giác khó chịu, để cho Khâu Hân Di ôm, dần dần cũng đã quen thuộc thế nhưng cảm giác khó chịu lại chưa bao giờ biến mất.
Nhưng kỳ quái là Mạc Hàn và cô đụng chạm thân thể có thể tính là không quen thuộc thế nhưng lại không hề có cảm giác khó chịu kia. Càng kỳ quái là hôm nay khi Mạc Hàn cầm lấy tay cô, nàng lại có vài phần cảm giác thoải mái. Da thịt Mạc Hàn nhu nhược ấm áp trắng mịn giống như tơ lụa, làm cho người ta sinh ra cảm giác lưu luyến.
Đới Manh tự thấy trong tâm tư mình cảm nhận được cảm giác này có chỗ không đúng, thế nhưng cô cũng không suy nghĩ sâu xa, trong lòng tùy tiện tìm một lý do bao biện. Có lẽ một số ít người này chạm vào cô không có bài xích, chỉ là trước đây mình không có tiếp xúc qua mà thôi, Đới Manh suy nghĩ như vậy.
Cửa phòng bị mở ra, Khâu Hân Di ló đầu ra, nhìn thấy Đới Manh khoác chiếc áo khoác đứng ở cửa nhà Mạc Hàn không nhúc nhích. Hơi nhướng mày, cô căn môi, con ngươi chợt lóe một tia ảm đạm, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu Đới , em đứng đó làm gì vậy?"
Đới Manh nghiêng đầu nhìn Khâu Hân Di , nháy mắt liền đem suy mình của mình cất đi, dáng vẻ thản nhiên kêu một tiếng: "Chị Dâu" Sau đó liền hướng nàng đi tới: "Em tại sao lại mặc quần áo của người khác?" Khâu Hân Di phức tạp nhìn chằm chằm áo khoác trên người Đới Manh , bàn tay duỗi ra sau đó dừng lại, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Trở về phòng đi" "Vâng." Đới Manh lên tiếng, cùng Khâu Hân Di trở về phòng đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com