Chương 42
Chương 42: Hai người đến cùng có quan hệ như thế nào???
Sáng sớm vừa đi làm không bao lâu, số điện thoại Hứa Giai Kỳ cứ gọi tới liên tục, nào là đã đặt xong chỗ ăn, hỏi thăm vị khách thần bí Mạc Hàn kia có khẩu vị thế nào, mỗi buổi sáng và tối gọi tới nhắc nhở Đới Manh đừng lỡ hẹn, tới tới lui lui mấy lần Đới Manh đành phải xoa huyệt thái dương trịnh trọng cam đoan nhất định sẽ dẫn người tới đúng hẹn, Hứa Giai Kỳ mới thôi không gọi nữa.
Sau vài ngày nghỉ bệnh Ngô Triết Hàm rốt cục trở về cương vị , bởi như vậy Đới Manh làm việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thời gian phảng phất qua rất nhanh, đảo mắt một cái liền tới lúc tan ca, Đới Manh cơ hồ là gấp rút khi tới lúc ra về, đồng sự trong công ty đối với vị đại tiểu thư "từ trên trời rớt xuống" này có ấn tượng cũng không tệ lắm, lần đầu thấy cô tan tầm sớm như vậy. Một kế toán trung niên mập mạp có làm việc với Đới Manh vài lần, quan hệ cũng có chút tiến triển, khi gặp nhau trong thang máy, mỉm cười chọc Đới Manh : "Lần đầu nhìn thấy Đới phó tổng tan việc đúng giờ , không phải đi gặp bạn trai đó chứ?"
Mấy đồng sự khác trong thang máy chăm chú nhìn hiển thị tầng lầu trên bản điện, chứ kỳ thật đang căng tai lên nghe lén Đới Manh trả lời. Đang làm việc họ cũng có không ít lần thảo luận về sinh hoạt cá nhân của Đới Manh , suy đoán xem cô đã có bạn trai hay chưa, lần này có người đường đường chính chính hỏi thẳng, ai mà không muốn nghe.
"Chỉ do gần đây có chút mệt mỏi, muốn về sớm nghỉ ngơi một chút." Sắc mặt Đới Manh lạnh nhạt ngữ khí bình tĩnh, trả lời nghiêm túc, hoàn toàn làm cho người tin phục.
Thang máy vừa mở Đới Manh khẽ gật đầu chào, rời đi trước.
Khi vừa ra tới cổng, Đới Manh đang chuẩn bị ngoắc một chiếc xe taxi, điện thoại di động trong túi lại rung lên.
Là tin nhắn của Mạc Hàn , chỉ có một dấu chấm tròn đơn giản, Đới Manh nghi ngờ nhíu mày, cô còn tưởng Mạc Hàn nhắn lầm.
Đã nghe "Ngẩng đầu lên."
Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên, tựa như là gió xuân thổi qua chuông gió, kỳ ảo mà êm tai, trong nháy mắt thời gian như ngưng động mọi âm thanh xung quanh.
Tâm Đới Manh nhẹ nhàng nhảy lên, nhấc mắt nhìn.
Một cô gái với mái tóc xõa dài, mặc váy dài thêu hoa, thân thể uyển chuyển thon dài, chắp tay sau lưng đứng trong gió nhẹ, tràn đầy thanh xuân, vài cơn gió thoảng khẽ thổi qua váy nàng, gương mặt mỹ lệ không son phấn mà đầy tinh xảo, khóe mắt, đôi mày đều mang nét ôn nhu kiều diễm động lòng người. Một đôi mắt đẹp như hoa anh đào, mang theo ý cười thật sâu nhìn Đới Manh.
"Chị là... Học tỷ." Đới Manh trừng mắt thật to , hơi khẽ cau mày nghi hoặc cố gắng phân biệt người trước mắt.
"Hôm qua mới vừa gặp, hôm nay đã quên người ta rồi à?" Mạc Hàn giống như giận mà không phải giận nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Đới Manh , giọng nói yêm ái chẳng có chút gì là giận dỗi.
Đại khái là do Đới Manh gặp quá nhiều Mạc Hàn ăn mặc sang trọng, cho nên khi mặc váy hoa như thiếu nữ đầy thanh xuân, Đới Manh thật có chút nhận không ra. Cũng không phải là kì, chỉ do tận đáy lòng Đới Manh có chút bất ngờ, nhất thời chưa kịp phản ứng mà thôi.
"Đại khái do học tỷ không trang điểm." Sắc mặt Đới Manh thản nhiên đi đến bên người Mạc Hàn , đánh giá nàng một chút.
Cặp mắt xinh đẹp của Mạc Hàn có chút híp lại, giống như cười mà không phải cười thấp giọng ôn nhu mở miệng: "Em nói là do chị trang điểm với không trang điểm khác nhau quá xa à?"
"Ừm, học tỷ không trang điểm càng xinh đẹp." Đới Manh gật gật đầu, ngẩng cao cằm, ngay cả khi khen người khác cũng cứ tự mãn như vậy.
Mỗi lần Đới Manh có thái độ này, lại khiến Mạc Hàn nhớ lại thời còn học đại học, có một quán cà phê gần trường, bà chủ ở đó có nuôi một con mèo béo phì. Mà rất cao ngạo, mỗi lần nhìn thấy nó đều lắc lắc thân thể phì phì béo ú, dò xét khách tới, hệt như địa chủ vậy. Đôi khi còn tới bên người Mạc Hàn cao ngạo cúi đầu cọ cọ tay của nàng, ra hiệu Mạc Hàn gãi ngứa cho nó, bộ dáng hưởng thụ khi được nàng sủng hạnh đó, thật hết sức giống Đới Manh . (hahahahaha Manh cưa mà biết người ta nghỉ mình như vậy không biết nên khóc hay cười nữa )
Mặc dù biết Đới Manh cũng không phải cố ý, nhưng Mạc Hàn vẫn không nhịn được cười khẽ một tiếng. Khi hai người cùng sóng vai mà đi trên đường, thình thoảng nàng hay nhìn Đới Manh , khẽ cắn môi mỏng đỏ bừng, đôi mắt ôn nhu phảng phất như muốn dìm chết người nhìn vào, rồi vui vẻ mỉm cười.
Cho dù Đới Manh cự tuyệt đủ kiểu, Mạc Hàn vẫn nhất định tới tiệm kim hoàng mua một món quà gặp mặt cho Hứa Giai Kỳ , là một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai xinh đẹp.
Nhìn thấy giá khi Mạc Hàn thanh toán, Đới Manh cũng có thể đoán được mắt Hứa Giai Kỳ lúc nhận được quà chắc chắn sẽ sáng hơn cả đèn đường.
"Học tỷ sao hôm nay lại ăn mặc thế này?" Đến cùng Đới Manh vẫn thắc mắc về lối ăn mặc này của Mạc Hàn .
"Bởi vì sắp gặp bạn của Manh Manh ." Mạc Hàn cúi đầu nhàn nhạt cười một tiếng.
Đới Manh vẫn còn thắc mắc không hiểu, cau mày vẻ mặt thành thật tiếp tục hỏi: "Vì sao gặp bạn của em, lại phải ăn mặc thế này?"
Mạc Hàn chỉ che miệng cười không nói, đôi mắt dưới ánh mặt trời vàng óng ánh mang theo ý cười nhìn về phía trước, tự nhiên ôm lấy cánh tay Đới Manh .
Khi gặp Hứa Giai Kỳ , Đới Manh thậm chí còn chưa kịp giới thiệu, cô nàng đã tựa như là con sói bị bỏ đói mấy ngày vớ được mẫu thịt ngon, mang theo đôi mắt sáng rực nhào qua chỗ Mạc Hàn .
"Mạc tiểu thư là bạn mới của Tiểu Đới à, xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Hứa Giai Kỳ là người đại diện của Tiểu Đới , cũng là người đầu tư cổ phiếu, haha... Rất hân hạnh được làm quen với cô." Hứa Giai Kỳ vừa gặp Mạc Hàn đã gạt Đới Manh sang một bên, nắm tay Mạc Hàn đầy chân thành.
"Hân hạnh được gặp Hứa tiểu thư, đây là một chút quà gặp mặt, hi vọng cô thích." Mạc Hàn nghiêng đầu nhìn Hứa Giai Kỳ thân mật kéo tay mình, nụ cười ôn nhu thánh khiết.
"A, Mạc tiểu thư còn mua quà gặp mặt, sao được chứ, tôi...tôi không chuẩn bị quà cho Mạc tiểu thư." Hứa Giai Kỳ hiếm thấy lại đỏ mặt như thế này, có chút ngại ngùng nhìn món quà trước mặt.
Cô vốn nên sớm đoán ra bạn mới của Đới Mnh là Mạc Hàn , bởi vì lần gặp mặt hôm nọ ở trà lâu.
Hứa Giai Kỳ vẫn âm thầm xem Mạc Hàn như thần tượng của mình, trước kia cũng có đôi khi bàn đến chuyện của Mạc Hàn với một số bạn hữu, thay Mạc Hàn nói không ít lời hay. Lần này nhìn thấy Mạc Hàn chân thực, chỉ cảm thấy tựa như là tiên nữ toàn thân lóe lên thánh quang, hận không thể đính mình lên người nàng để hưởng ké.
"Hứa tiểu thư không cần khách sáo, chỉ là tiện đường chọn đại mà thôi, hi vọng Hứa tiểu thư sẽ thích." Mạc Hàn ngồi ngay ngắn xuống bàn, ngữ khí ôn nhu đôi mắt nhu hòa.
"Không chê không chê, chỉ cần là do Mạc tiểu thư tặng món gì em cũng thích cả, Mạc tỷ tỷ đừng gọi em là Hứa tiểu thư khách sáo như vậy, cứ gọi em là Giai Kỳ là được." Hứa Giai Kỳ ngại ngùng cắn môi, con mắt tỏa ra ánh sao nhìn Mạc Hàn .
"Được, Giai Kỳ ." Mạc Hàn gật gật đầu, thân thiết kêu một tiếng, khóe mắt quét nhìn Đới Manh đang ngồi ở đối diện không nói một lời cầm thực đơn xem.
"Vậy em cũng không khách khí, em gọi chị là Hàn Hàn được không?" Hứa Giai Kỳ ha ha cười, hưng phấn lại có chút e lệ nhìn Mạc Hàn , tựa hồ như quen thân với Mạc Hàn , vừa gặp đã đặt biệt danh thân mật cho nàng.
Không đợi Mạc Hàn trả lời, Đới Manh nãy giờ vẫn ngồi đối diện hai người khẽ ho một tiếng, ném menu tới trước mặt Hứa Giai Kỳ , hai tay khoanh trước ngực, thờ ơ nói: "Đói bụng, gọi món ăn đi."
"Ai nha, Hàn Hàn , chị xem một chút xem thích ăn món gì, tiệm này có lẩu cá rất ngon, chị có muốn thử hay không?" Trong mắt Hứa Giai Kỳ đã tự động không còn xem Đới Manh ra gì, ôm menu giống như là hiến vật quý mở ra trước mặt Mạc Hàn , muốn giới thiệu món ăn cho nàng.
"Không được, dạ dày chị ấy không tốt, gọi đồ ăn thanh đạm một chút đi." Mạc Hàn vẫn còn chưa mở miệng, Đới Manh đã thờ ơ chen miệng vào, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hứa Giai Kỳ .
"Tiểu Đới , cậu không tính để Hàn Hàn nói một câu à." Hứa Giai Kỳ trừng mắt với Đới Manh.
"Ai nhiều chuyện giống cậu chứ, biệt danh cũng đừng có gọi bậy, chị ấy không thích đâu." Đầu lông mày Đới Manh nhẹ nhàng vẩy một cái, mặc dù mặt không biểu tình, nhưng để cho người ta cảm thấy cô tựa hồ có chút bất mãn.
"Người ta cũng đã nói là có thích hay không đâu, cậu làm gì kích động như vậy." Hứa Giai Kỳ hé mắt, mang theo vài phần hoài nghi nhìn Đới Manh .
"Mình không có kích động." Đới Manh hất cằm lên.
"Dạ phải, dạ phải, cậu không hề kích động, cậu chính là mặt đơ vạn năm không đổi." Hứa Giai Kỳ khinh thường liếc mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Hàn .
Đã thấy Mạc Hàn đoan chính ngồi ở một bên nghe hai người 'lời qua tiếng lại', mang trên mặt nụ cười ôn nhu, ánh mắt luôn chăm chú nhìn Đới Manh , đồng tử lưu chuyển mang theo chút dư vị ôn nhu và một thứ tình cảm khó hiểu. Tim Hứa Giai Kỳ khẽ nhảy một cái, tựa hồ phát hiện ra một điều, gương mặt thoáng hưng phấn trở nên tò mò.
"Giai Kỳ , em cứ gọi chị là A Hàn cũng được, gọi món ăn trước đi." Tựa hồ cảm thấy ánh mắt tò mò của Hứa Giai Kỳ, Mạc Hàn bình thản ung dung thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu nhìn menu trước mặt.
Đồ ăn lên bàn toàn bộ đều dành cho người có khẩu vị thanh đạm, phần lớn là do Đới Manh chọn.
Khi dùng cơm Hứa Giai Kỳ cứ hỏi lung tung này kia, trước sau luôn dùng thái độ nhiệt tình đầy hứng thú với Mạc Hàn . Mạc Hàn vừa kiên nhẫn đáp, vừa ăn cơm, nhưng nàng ăn rất ít, cũng rất ít khi gắp thức ăn.
"Ăn cái này." Đới Manh kẹp lấy một miếng khoai lang bỏ vào trong chén Mạc Hàn , Mạc Hàn cúi đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ nhưng vẫn ăn hết đồ ăn do Đới Manh gắp cho nàng.
Sau đó mỗi một món Đới Manh đều gắp cho Mạc Hàn một miếng, nàng đều rất nghiêm túc ăn hết toàn bộ. Hứa Giai Kỳ cứ líu ríu đột nhiên ngừng miệng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn hai người một hồi.
Ước chừng qua một giờ, ba người mới chậm rãi ăn cơm xong. Vốn Hứa Giai Kỳ muốn lôi kéo Mạc Hàn cùng Đới Manh đi lòng vòng lên khu mua sắp phía trên quán ăn chơi, nhưng do Đới Manh cùng Mạc Hàn cũng không quá hào hứng, chỉ có thể đành thôi, ba người sau khi ăn xong cùng đi dạo về nhà, nói chuyện trên trời dưới đất cũng rất tốt.
Hứa Giai Kỳ vẫn không thèm để ý Đới Manh , cứ nói chuyện phiếm, với Mạc Hàn , Mạc Hàn kiên nhẫn lễ phép trả lời. Mà Đới Manh thì hai tay chắp sau lưng, đi phía sau hai người, cúi đầu bước đi, ngẫu nhiên ngẩng đầu thờ ơ nhìn hai người trước mắt.
Đến khi tới chỗ phải chia ra về nhà, Hứa Giai Kỳ lôi kéo Đới Manh cười nói với Mạc Hàn , nàng tìm Đới Manh có việc.
Chờ sau khi Mạc Hàn rời đi, Hứa Giai Kỳ mới buông góc tay áo của Đới Manh mà nãy giờ cô vẫn nắm chặt. Ngày bình thường cười hì hì chuyển thành gương mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn Đới Manh , ngữ khí có chút nặng nề mà hỏi: "Tiểu Đới , mình hỏi cậu, cậu cùng với chị ấy đến cùng có quan hệ như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com