Chương 45: Hôn
Trong gian phòng mờ tối không mở đèn, Mạc Hàn kéo tay Đới Manh , đưa lưng về phía cô không nhúc nhích. Nghiêng tai nghe tiếng giày cao gót vang lên trong hành lang, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Trong bóng đêm Đới tùy ý để Mạc Hàn nắm lấy tay của cô, đôi mắt thâm thúy lộ ra ánh sáng, lẳng lặng nhìn bóng lưng Mạc Hàn .
Đầu Mạc Hàn tựa vào cánh cửa, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người đối mặt với Đới Manh, không nói một lời.
"Học tỷ." Đới Manh khẽ kêu một tiếng, tay Mạc Hàn nắm lấy tay của cô lạnh buốt .
Mạc Hàn từ từ ngẩng đầu, trong bóng tối chỉ có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ của nàng. Đôi mắt như làn thu thủy của Mạc Hàn nhuộm vẻ mệt mỏi và ảm đạm, nàng có chút hé môi: " Manh Manh , em về nghỉ ngơi đi."
"Em ở lại với chị." Đới Manh trả lời.
Mạc Hàn ngẩn đầu nhìn Đới Manh , theo bản năng cắn cắn môi. Hàm răng cắn phải chỗ vết thương đang chảy máu, khiến nàng đau đến kêu thành tiếng.
Cánh tay Đới Manh nhấc lên, lần mò trên bức tường, một tiếng lạch cạch vang len và đèn được bật sáng.
Ánh sáng đột nhiên ập tới khiến đôi mắt không thích ứng được, Mạc Hàn hé mắt, người trước mắt hoàn toàn mông lung.
Đầu ngón tay ấm áp đột nhiên nhẹ nhàng chạm lên cánh môi mềm mại còn đang chảy máu, thân thể Mạc Hàn cứng đờ, mở to mắt.
Khi ngón tay chạm vào vết thương, cảm giác nhói nhói càng tăng, Mạc Hàn theo bản năng muốn nghiêng đầu né tránh.
"Đừng nhúc nhích." Tay Đới Manh nâng lấy cằm Mạc Hàn .
Tâm đột nhiên nhảy lên thình thịch, trong gian phòng vắng vẻ yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được hai quả tim đang nhảy hai tiết tấu riêng biệt.
Lồng ngực Mạc Hàn có chút phập phồng, nàng bị Đới Manh nắm cằm, không cách nào hoạt động, chỉ có thể chật vật dời ánh mắt đi, nhìn về phía khác.
Giờ phút này Đới Manh mới nghiêm túc nhìn thấy đôi mắt nàng có chút e lệ. Phía sau đã là cửa, không có chỗ có thể né tránh.
"Cho em xem." Đới Manh lạnh nhạt ra lệnh.
Rõ ràng không muốn phục tùng, thế nhưng thân thể lại so với tư tưởng nhanh hơn một chút, cánh môi nhẹ nhàng buông lỏng ra.
Không còn hàm răng giữ chặt, máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy ra, dòng máu tươi đẹp như một lớp son môi mị hoặc nhất trên thế giới, trải lên cánh môi của nàng một tầng ánh sáng màu hồng đỏ phá lệ mê người.
Đới Manh chớp chớp mắt, cau mày nhìn cánh môi Mạc Hàn còn đang chảy máu, thân thể đột nhiên nhích lại gần.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi dòng máu đang chậm rãi chảy xuống từ vết thương.
Mạc Hàn nắm lấy tay Đới Manh , đại não đột nhiên có một cỗ cảm giác như muốn hôn mê. Tựa như say rượu, ngơ ngác nhìn người trước mắt từ từ tới gần.
Khoảng cách càng ngày càng gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.
Đôi mắt Đới Manh sâu thẳm đen nhánh, không mang một chút thờ ơ nào mà nghiêm túc đau lòng nhìn cánh môi đỏ tươi của Mạc Hàn .
Một làn hơi nóng thổi tới bên vết thương, mang theo một chút cảm giác vừa đau lại vừa ngứa.
Loại cảm giác này khiến Mạc Hàn cảm thấy có chút khoái cảm tự ngược, nàng một tay nắm lấy tay Đới Manh , một tay nắm chắc góc áo của mình, hơi nâng mặt lên, trên gương mặt trắng nõn, là đôi mắt kiều diễm tỏa ra một lan sương khói mông lung, từ từ nhắm lại.
Huyết dịch trên cánh môi chậm rãi đọng lại, không chảy máu nữa .
Người trước mặt hô hấp có chút gấp rút, ngoan ngoãn hơi ngước đầu từ từ nhắm hai mắt, lông mi thật dài như một chiếc bàn chải nhỏ , nhẹ nhàng run rẩy. Cánh môi hé mở để lộ hàm răng trắng noãn, còn có đầu lưỡi phấn hồng ẩn ẩn hiện hiện.
Tim Đới Manh tựa hồ muốn ngưng đập, cảm giác kỳ quái giống như một làn nhiệt khí cổ quái tuông ra từ tim, khiến thân thể cô có chút phát nhiệt, có chút khát nước.
Đới Manh chăm chú nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc mang theo mùi hương ngây ngất, trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ hoang đường, cô muốn nếm thử, muốn nếm thử xem liệu môi Mạc Hàn có phải thật mềm mại ngọt ngào như trong tưởng tượng của cô hay không.
Ý nghĩ này vừa mới hiển hiện trong đầu, Đới Manh đã thuận theo tiếng lòng và sự tò mò của mình.
Trong nháy mắt đó, đôi môi của họ đã dán vào nhau, Mạc Hàn đột nhiên mở mắt, đồng tử tràn đầy chấn kinh ngập tràn sự khó hiểu.
Đầu lưỡi ôn nhu linh hoạt lướt trên vết thương, nhẹ nhàng liếm qua, là cảm giác vừa ẩm ướt lại vừa ngứa.
Vết máu trên môi Mạc Hàn mang hương vị tanh tanh giống mùi sắt rỉ. Nhưng môi Mạc Hàn hoàn toàn mềm mại thơm ngọt một cách quá đáng, tựa như món tráng miệng mềm nhất, ngọt nhất trên thế giới, khiến người ta muốn hiểu rõ hơn, tò mò hơn.
Khi Mạc Hàn còn đang căng tròn đôi mắt, thì Đới Manh đã nhanh nhẹn liếm trên môi nàng mấy lần, tựa như một con cún con, hiếu kỳ mà ôn nhu.
Thản nhiên thu môi về, đôi môi Đới Manh vốn dĩ tái nhợt, giờ đây đã nhiễm lên một tầng huyết sắc. Bộ dạng như chưa thỏa mãn còn liếm liếm lên môi của chính mình, rõ ràng là cô khinh bạc người khác, nhưng lại vẫn cứ đường hoàng tỏa ra chính khí như mọi khi.
"Nước bọt có thể diệt trùng." Đới Manh nhìn ánh mắt Mạc Hàn vừa kinh ngạc vừa ngây ngốc, nghiêm chỉnh giải thích, gương mặt bình tĩnh, vụng về lấy cớ cho việc mình đã vô sỉ khinh bạc người ta.
"Trong nhà có thuốc không?" Đới Manh lui về phía sau hai bước, ngắm nhìn bốn phía.
"Nếu như không có, trong nhà của em có, em có thể lấy sang cho chị." Đới Manh nói tiếp.
Mạc Hàn gục đầu xuống không nói gì, tóc che khuất từ thái dương của nàng xuống, thấy không rõ biểu lộ lúc này của nàng.
"Đừng xem thường những vết thương nhỏ, phải chú ý cẩn thận." Đới Manh không nhìn Mạc Hàn , mà nhìn qua ghế sô pha trong phòng khách, nét mặt nghiêm chỉnh thao thao bất tuyệt.
"Em đi lấy hộp cứu thương qua." Đới Manh đi tới cửa hai bước, Mạc Hàn cúi đầu nhanh chóng dịch thân thể nhường đường.
Đới Manh ngẩng lên, như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, dùng bộ mặt lạnh nhạt mở cửa, quay đầu nói với Mạc Hàn : "Chờ em."
Mạc Hàn vẫn lẳng lặng cúi thấp đầu không nói một lời, Đới Manh khẽ ho một tiếng, đường hoàng đầu đi ra ngoài, vẫn không quên khép cửa lại.
Đới Manh vừa rời đi, Mạc Hàn mới ngẩng đầu lên. Nước mắt lưu chuyển, trên mặt là hai mảnh đỏ ửng.
Sau khi đi vào ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Mạc Hàn phát ngốc một hồi khá lâu, mới chậm rãi sờ lên môi của mình.
Manh Manh có biết mình đang làm cái gì không??!! Đây là hôn mà...
Khi Mạc Hàn còn đang sờ lấy bờ môi mình ở trên ghế sa lon ngẩn người, thì tình huống bên Đới Manh cũng có chút sai sai.
Mãi cô mới móc ra chìa khoá, tuy mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng tay lại run tới nổi không tra được chìa khóa vào ổ.
Mình rốt cuộc đã làm cái gì, Đới Manh mở cửa, cau mày đi loanh quanh trong phòng khách mấy vòng.
Cô vừa mới phi lễ với học tỷ, cô đã hôn Mạc Hàn .
Trên gương mặt lạnh băng rốt cuộc có một vết rạn, Đới Manh có chút chán nản ngồi ở trên ghế sa lon ôm đầu. Đến cùng cô phát điên vì cái gì, vì sao lại làm vậy với học tỷ, giống như một kẻ lưu manh vậy.
Đới Manh trước nay vẫn luôn bình tĩnh bắt đầu hoảng hồn, cô cảm thấy mình sắp ốm mất rồi.
Chắc do cô chưa hôn ai bao giờ nên muốn thử đi?! Đới Manh nghĩ như vậy. Thế nhưng tại sao phải đối với học tỷ như vậy chứ, Đới Manh tự nhận là một người rất giỏi khống chế chính mình, nhưng hôm nay hành động của cô hoàn toàn vượt quá ngoài dự liêu của mình .
Đới Manh có chút phiền muộn nhíu thật chặt lông mày, như là một cổ tử thi, ngã xuống ghế sa lon, lấy tay che mình mặt.
Mạc Hàn đợi đã lâu, cũng không thấy Đới Manh quay lại. Thần sắc đỏ thắm từ từ vơi dần, nàng cúi thấp đầu xuống, đôi mắt lộ vẻ thất vọng và luyến tiếc, có chút tự giễu cười cười.
Đến cùng nàng đang suy nghĩ gì, có lẽ Đới Manh chỉ do nhất thời hiếu kỳ kìm lòng không được, sau khi nghĩ lại, thì không dám qua gặp nàng.
Cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Tuy Mạc Hàn nghĩ như vậy, lại vẫn cứ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, tựa hồ đợi chờ một điều gì đó.
Ps: Hazzz cứ tưởng ăn chay, giờ thì có động chạm rồi nha mọi người , cơ mà Đới Manh Manh thật quá đáng ,hôn đã rồi bỏ đi vậy hà ! )
An lợi 1 chap buổi chiều, chúc mọi người vv 😚😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com