Chương 83: không khí quái dị
Đối với việc Bà Đới yêu thích Mạc Hàn, trong mắt người xem tựa hồ có chút khó hiểu.
Rõ ràng trước đó ấn tượng của bà về Mạc Hàn cũng không tốt lắm, bà từng xem Mạc Hàn là hồ ly tinh câu dẫn con trai mình, mặc dù sau đó mới biết là hiểu lầm, nhưng ấn tượng về Mạc Hàn khi ấy cũng không khá hơn.
Hiện tại lời đồn đại về Mạc Hàn lại càng bay đầy trời, tam nhân thành hổ[1], cho dù không tin đi chăng nữa, cũng nên chịu chút ảnh hưởng.
Đằng này khi gặp Mạc Hàn, bà Đới lại không hề dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Có thể nói, người nhà họ Đới đối với việc Mạc Hàn xuất hiện cũng không cảm thấy bất mãn hay khinh thường, mà chỉ hơi kinh ngạc ngoài ý muốn.
"Tiểu Đới, mẹ thấy con đối với Tiểu Hàn rất tốt a." Bà Đới thái hành bỏ vào trong chén nhỏ, đưa cho Đới Manh, bà khẽ cau mày nhìn chằm chằm Đới Manh.
"Dạ phải, con rất yêu thích học tỷ." Đới Manh chớp chớp mắt, mở nắp nồi trước mặt.
Cô con gái xưa nay lãnh đạm đột nhiên thổ lộ không khiến bà Đới cảm thấy phiền muộn mà chỉ hơi ngạc nhiên, hay căn bản bà cũng không chú ý lắm tới lời nói của cô.
"Con hẳn nên đối tốt với con bé, bao nhiêu xinh đẹp thì đáng thương bấy nhiêu." Bà Đới cảm thán một hơi, ánh mắt thăm dò nhìn ra ngoài cửa.
Mạc Hàn đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách cùng ông Đới uống trà, trên mặt vẫn vươn nụ cười ôn nhu lưu luyến mái tóc đen dài như thác nước rơi trên sống lưng thẳng tắp gầy yếu, đôi mắt trong trẻo thâm thúy như làn thu thuỷ, không bao giờ chen ngang khi người khác nói chuyện, lúc nào cũng lễ phép nghiêm túc chăm chú lắng nghe.
Nàng đang nghiêng tai nghe ông Đới nói chuyện, khuôn mặt hoàn mỹ nhưng gầy gò tái nhợt đến đau lòng người.
"Con xem xem, Tiểu Hàn, chậc chậc, dáng dấp thật là xinh đẹp. Con xem lông mi của con bé, bao dài a, cặp mắt lại xinh đẹp như vậy, còn có nước da trắng đến bóng loáng. Dáng người lại chuẩn như vậy, vừa gầy lại vừa cao, con lại xem xem vừa nhìn đã thấy khí chất của con bé ăn đứt minh tinh màn bạc, giọng nói còn đáng yêu, khó trách con bé vướng vào nhiều chuyện xấu như vậy, nếu mẹ là đàn ông, cũng muốn liều mạng theo đuổi con bé."
Bà Đới nhìn Mạc Hàn, đột nhiên thán phục một hơi, dùng bàn tay ướt nhẹp chạm lên mặt mình, lộ ra bộ dáng say mê từ ái, xem chừng đã mê mẫn Mạc Hàn rồi.
"Mẹ trước đó không phải không thích học tỷ à." Đới Manh vui mừng nâng đầu lông mày, bất động thanh sắc hỏi.
"Mẹ ghét con bé khi nào? Khi đó cũng chưa từng gặp con bé, anh của con lại cứ quấy rối càn rỡ. Tự con suy nghĩ thử xem, mẹ con có bao giờ ở bên ngoài cùng những tam cô lục bà tám chuyện chưa? Đã bao giờ tin những loạn tin nhãm nhí kia chưa?" Bà Đới bất mãn trừng mắt nhìn Đới Manh, vẩy vẩy tóc, sau đó khinh thường hừ một tiếng.
Khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Đới Manh không nói tiếp, bỏ hành đã thái nhỏ vào trong nồi.
Những sợi mì kéo mười phần co dãn nổi trên mặt nước canh nồng đậm và tươi mới, dùng lửa nhỏ nấu khiến mặt nước nổi vài bọt nước li ti, vài mảnh nấm hương được cắt theo hình chữ Thập (十) , cùng vài miếng thịt bò non cắt lát mỏng, như ẩn như hiện trong nước canh.
Mùi thơm nồng đậm tràn ngập toàn bộ phòng bếp, ban nãy vừa được bỏ vào một ít cà chua, bây giờ lại được cho thêm hành thái.
Những sợi mì hút nước căng tròn, nổi trên mặt nước nhan sắc tươi sáng xinh đẹp, sắc hương vị đều đủ, khiến ai nhìn thấy cũng thèm.
Điều khiến Bà Đới kiêu ngạo nhất, không phải là thành tựu và địa vị nổi bật trong giới thư pháp, mà là kỹ nghệ nấu nướng siêu việt.
Mỗi lần trong nhà có khách tới, bà đều đích thân xuống bếp nấu cơm, bà chưa từng khoe với ai về chữ viết, mà hết lần này tới lần khác chỉ thích khoe tài nấu nướng của mình.
Nhưng quả thật tài nấu nướng của bả hoàn toàn rất xuất sắc, không hề thua kém mấy đầu bếp năm sao ngoài tiệm, một món nhắm thông thường cũng có thể được bà nấu thành sơn hào hải vị.
Dùng nguyên liệu nấu ăn lành mạnh, cách thức nấu đa dạng, cho nên cả nhà họ Đới đều nguyện ý ở nhà ăn cơm, mà không cần ra ngoài.
Tài nấu nướng của Đới Manh cũng được di truyền từ bà.
Một bàn thức ăn lớn khói hương nghi ngút, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong phòng khách.
"Tiểu Hàn a, đói bụng chưa? Nhanh tới dùng cơm, nếm thử tài nấu nướng của cô, xem con có thích hay không." Vẻ mặt Bà Đới tươi cười, nhiệt tình kêu gọi Mạc Hàn.
Khi Đới Manh bất động thanh sắc tự nhiên tỉ mỉ gắp thịt cá vào trong chén Mạc Hàn.
Hay khi Mạc Hàn tán dương món ăn bà Tịch nấu rất ngon, thuận tiện nói thêm một câu tài nấu nướng của Đới Manh hẳn được di truyền từ bà.
Cả nhà họ Đới lại được một phen ngẩn người.
"Cô còn chưa thấy, đứa con gái như khối băng nhà cô, nấu ăn bao giờ, sao bây giờ lại trở nên biết chăm lo biết quan tâm người khác thế này?" Bà Đới dùng ánh mắt phức tạp liếc qua chỗ Đới Manh, miệng có chút cong lên, giọng điệu mang theo vài phần ghen tuông.
Đứa con gái một tay bà nuôi lớn, cho tới bây giờ cũng chưa từng gắp đồ ăn, lựa xương cá cho bà bao giờ, không ngờ ở bên ngoài lại ôn nhu khách khí với người khác như vậy, bà Đới ngũ vị tạp trần[2] nhìn chằm chằm cơm trắng trong chén mình, dùng đũa chọc chọc cơm thì thầm: "Mẹ cũng ghét xương cá mà."
"Con ăn no rồi, cha mẹ cứ dùng từ từ, con về phòng trước ." Khuôn mặt Khâu Hân Di trắng bệch, đột nhiên yên lặng đứng lên.
"Hân Di, con có chỗ nào không thoải mái à?" Bà Đới vội vàng buông bát đũa xuống hỏi quan tâm.
"Cha mẹ, để cô ấy về phòng đi, có lẽ cô ấy thật có chút không thoải mái." Đới Minh từ từ ngẩng đầu, nhưng không thấy anh nhìn cô vợ hiền, mà chỉ nhìn về phía Đới Manh ở đối diện.
Ánh mắt Đới Minh bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.
Nhưng ánh mắt như vậy lại khiến tâm Đới Manh đột nhiên nhảy một cái, sau đó đại não có chút choáng váng.
Đới Minh chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, ánh mắt của anh không còn ôn nhu yêu thương trong dĩ vãng, mà chỉ còn sự lạnh lùng dò xét.
Anh hai, đã biết tâm tư của chị dâu rồi sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Đới Manh, cô có chút khổ sở, nhưng không hề chột dạ hay sợ hãi. Cô chỉ nhìn lại Đới Minh, thản nhiên mà thanh lãnh, hệt như trong dĩ vãng .
"Vậy...có cần đi bệnh viện không?" Bà Đới khẩn trương đứng lên, quan sát sắc mặt Khâu Hân Di.
"Mẹ không cần, con ăn no rồi, muốn ngủ một chút, không phải không thoải mái." Ánh mắt Khâu Hân Di lấp lóe nhìn bóng lưng Đới Manh, sau đó cắn môi cúi đầu xuống, tránh khỏi tay bà Đới.
"Mẹ, cô ấy muốn về phòng thì cứ để cô ấy đi, mặc kệ cô ấy." Đới Minh vẫn không quay đầu nhìn lưng Khâu Hân Di, giọng điệu lãnh đạm. Hoàn toàn trái ngược với sự quan tâm trước đó.
Anh nhìn Đới Manh, ánh mắt từ tuyệt vọng trở nên bi ai.
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên căng thẳng và kỳ lạ.
Bà Đới nhìn một chút Khâu Hân Di cúi đầu muốn rời đi, lại nhìn một chút hai đứa con của mình một trai một gái nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chồng.
Vừa mới rồi rõ ràng còn rất vui vẻ, sao mới một chút đã thay đổi rồi.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ, cũng là lần đầu tiên Mạc tiểu thư tới nhà làm khách, đừng uống say đùa nghịch loạn ngôn ở đây. Hân Di nếu con mệt thì về phòng trước, còn hai anh em các con ngoan ngoãn ăn cơm đi, có chuyện gì chờ qua sinh nhật hãy nói." Ông Đới đặt cốc rượu xuống, khóe mắt nhẹ nhàng nhấc lên, giống con chim ưng sắc bén và đầy uy hiếp.
Giọng điệu của ông chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại có một cỗ uy lực chấn áp, khiến ai nghe cũng tự chủ được phải phục tùng.
"Vậy, thưa cha mẹ còn về phòng ." Khâu Hân Di cắn môi, lườm Đới Manh một chút, bước nhanh đi.
Trên lầu truyền tới một tiếng "rầm", Khâu Hân Di đã vào phòng.
Đới Minh thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, anh đã khôi phục bộ dáng xưa nay, ôn tồn lễ độ nhã nhặn nhu thuận.
Phảng phất như hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác .
Thế nhưng Đới Manh biết đây không phải ảo giác, ánh mắt Đới Minh vừa dùng để nhìn cô, lạ lẫm và đầy tuyệt vọng, loại ánh mắt đau khổ và ẩn nhẫn này, như muốn đưa cô vào một mộng cảnh.
Trong mộng cảnh ấy cô hoảng hốt đến không phân rõ giữa hiện thực và ảo giác.
Người anh trai từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương bảo vệ cô, lần đầu tiên dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Trong hoảng hốt, bỗng có một bàn tay băng lãnh mềm mại nhẹ nhàng bắt lấy tay Đới Manh đang đặt trên đầu gối.
Đới Manh mờ mịt nghiêng đầu, Mạc Hàn đang nhìn cô, ánh mắt nàng lấp lánh như những mảnh tinh quang vỡ vụn đầy ôn nhu.
Mạc Hàn nhìn Đới Manh, nhẹ bóp tay cô, sau đó nghịch ngợm trừng mắt nhìn cô.
Cho dù nàng không nói gì, nhưng cô tựa hồ như vẫn đọc được mấy chữ lưu chuyển trong mắt nàng.
"Có chị ở đây."
[1] (Nghĩa đen) Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. (Nghĩa bóng) Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải. Một chân lý có chứng minh rõ ràng, mười phần chắc chắn, thì mới nên công nhận.
[2] ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com