Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 29: Đẳng cấp GH- cấp A!

Cơ thể hoàn toàn không bị rời, vẫn nối liền với nhau nhưng chỉ thấy toàn là xương trắng buốt, vết tích gặm nhấm loan lổ. Những chỗ tiếp nối như các khớp, khủy tay đặt biệt chỉ còn dính lại một tầng thịt mỏng manh liên kết để thi thể không bị đứt lìa. Lớp thịt kia co rút lại bám chặt vào xương không vắt ra được một chút máu. Hõm má bị trũng sâu vào, ngay cả mắt cũng bị móc ăn mất. Từng cái từng cái lặt lìa yếu ớt như thể con rối bị người ra dùng dây điều khiển không chút qui luật, kinh tởm đến cực điểm. Thời khắc đó, Trầm Uyển Đình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ miễn sao có thể mở miệng nói chuyện.

Lúc này một đám người chạy đến, nhìn rõ ràng tình cảnh trong thang máy, chân cũng đứng không vững, trực tiếp té nhào trước cửa. Có người nhịn không được bám vào tường nôn mửa, ngay cả âm thanh truyền đến tai nghe vẫn là tiếng nôn thốc của phòng điều khiển bên kia.

"Này, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?" Bàn Tử tức giận gào lên, hắn vừa nghe một loạt tiếng động, sau đó những âm thanh ghê tởm kích thích thần kinh của hắn rất khó chịu.

"Đình Đình, mọi người không sao chứ?"

Trầm Uyển Đình căn bản là không nghe được lời nói cả Bàn Tử và Phan Tử. Khi mà con người đột ngột bị nhấn chìm không cơn sóng khổng lồ của khiếp sợ sẽ sinh ra hai loại phản ứng, một là khiếp sợ rồi từ từ tiếp nhận, hai là tạm thời phong bế giác quan nhạy cảm nhất để trốn tránh hiện thực. Mà Trầm Uyển Đình lại rơi vào trạng thái thứ hai, phong bế thính giác!

Muộn Du Bình đáp xuống, khuỵu một bên gối giảm đi dư chấn. Sau đó đứng dậy không quản đám người chắn phía trước cửa thang máy, một mạch kéo Trầm Uyển Đình đi đến cạnh cầu thang mới buông tay. Y tựa một con búp bê không cảm xúc, mặc người kéo đi, trong đầu chỉ lẩn quẩn hình ảnh của bốn thi hài đấy. Điều khiến Trầm Uyển Đình thấy sợ nhất là ngay cả việc nhìn vào mắt Muộn Du Bình bây giờ cũng không giúp y bình tĩnh lại được.

Muộn Du Bình tháo hộp gỗ trên vai xuống, lấy Hắc kim cổ đao ra rạch một đường nhỏ trên ngón trỏ đưa vào trong miệng y. Mỗi người đều có thể mẫn cảm đặc biệt, nếu Muộn Du Bình là âm thanh thì Trầm Uyển Đình chính là máu. Y đặt biệt không thích ngửi thấy mùi máu chứ đừng nói nếm, từ khi xảy ra sự kiện kia y luôn cảm thấy bản thân tiếp xúc với máu bằng số lần 20 năm gộp lại.

Cái mùi tanh tưởi muôn thuở xông thẳng vào khoang miệng, ập lên mũi nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tâm trí y, kích thích chân thật này làm y tỉnh táo đôi chút. Trầm Uyển Đình hồi tỉnh liền vội gạt tay Muộn Du Bình ra xem xét, vết cắt hoàn hảo không sâu lại có vẻ rất thuần thục, lực đạo không mạnh, góc độ cũng rất chuẩn xác. Điều khiển ý niệm, vết thương trên tay Muộn Du Bình dần dần khép miệng.

"Bàn Tử cậu muốn làm gì?" Tiếng Phan Tử kêu lên thất thanh.

"Cậu đừng cản tôi, bên kia nhất định xảy ra chuyện! Tôi phải xuống xem thử!"

Tiếng nói truyền đến làm Trầm Uyển Đình lập tức chuyển tỉnh, từ nãy giờ y không báo cáo tình huống với bên kia. Mà Muộn Du Bình ngay cả một tiếng hồi âm cũng không nguyện ý đáp.

"Alo... mọi chuyện dưới này vẫn bình thường. Anh không cần xuống!" Trầm Uyển Đình gần như hét vào tai nghe mà đáp.

Chưa để Bàn Tử mở miệng oán than vài câu, đột nhiên từ trong tai nghe ré lên một tràng âm thanh tần số cao khiến ai nấy đều nhíu mày khó chịu, có người còn trực tiếp đem tai nghe ném xuống. Muộn Du Bình thế nhưng không đổi sắc mặt, lại nghiêm giọng: "Bên đó có tiếng động!"

Trầm Uyển Đình kinh ngạc quay phắt lại nhìn Muộn Du Bình. Cho dù tai mẫn cảm đến mức nào trong tình trạng ảnh hưởng đến thính giác như thế lại có thể phân tích ra tạp âm cùng động tĩnh, này là đến cấp độ nào mới đạt được?

Muộn Du Bình triển khai thân thủ, gấp rút chạy lên tầng 2. Khi lướt qua cầu thang không quên dán một tờ Phong ấn bùa chú. Trầm Uyển Đình sau khi hồi phục tinh thần, lảo đảo chạy theo để bắt kịp với tốc độ của Muộn Du Bình.

Sầm!

Tiếng động rất lớn truyền đến trong tai nghe như thể tường bị quả cân vài tạ một phát đánh sập, kèm theo đó là dư chấn rung động ngay cả y ở tầng hai đều cảm nhận được. Lập tức đưa ánh mắt khó hiểu dò xét Muộn Du Bình phía trước. Hắn cũng dừng lại ổn định thân thể, mi tâm khẽ nhíu.

"Chết tiệt! Miệng cậu linh quá Tiểu Ca!" Bàn Tử đầu kia rủa một tiếng.

"Mau! Huyết thi đến rồi!" Phan Tử đột nhiên hét lên một câu.

Muộn Du Bình không nhanh không chậm nói với hai người bọn họ: "Vừa nãy chọc trúng hang ổ mới ép bọn nó xuất hiện. Không bị ảnh hưởng thuật chú, hai cậu cẩn thận!"

Trầm Uyển Đình ngẫm nghĩ lời nói của Muộn Du Bình một lượt, quả nhiên có rất nhiều điểm khả nghi. Nếu trên trần thang máy là hang ổ bọn chúng lưu trữ thức ăn, lúc nãy Muộn Du Bình làm kinh động đến bọn chúng mới xuất đầu lộ diện? Bọn Huyết thì lại không ăn thịt người, chúng cũng không phải không bị thuật chú ảnh hưởng... chẳng lẽ là bị người khống chế điều khiển? Ăn thịt người... Xác sống!

"Không thể nào! Từ khi nào tư duy xác sống phát triển đến vậy?"

Xác sống là loài ăn thịt, sống thành bầy đàn, tốc độ không mấy nổi trội lại thiên về tính công kích, da dày thịt thô hầu như không có cảm giác đau đớn khi bị tấn công. Nhìn chung cũng khó đối phó như Yêu Sói, nhưng tư duy và nhận thức của Xác sống không phát triển, một là bị người dưỡng, hai là bị người khác chỉ đạo. Huyết thi so với bọn chúng càng nhạy bén, tư duy cao hơn một bậc không thể nào cam chịu bị Xác sống điều khiển. Vậy có thể là gì chứ?

"Cẩn thận!"

Trầm Uyển Đình vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên Muộn Du Bình kêu lên một tiếng đã đẩy mạnh y về một bên. Y lảo đảo lùi về sa, đầu vai va mạnh vào tường. Tuy sáng nay đã niệm thuật chú gây mất cảm giác đau đớn, nhưng cú đập này sức lực quá lớn, nói không có cảm nhận được gì là giả.

"Không có nát xương đó chứ?"

Nhìn về phía bên này, Muộn Du Bình đã rút Hắc kim cổ đao chặn lại đường tiến công của Huyết thi đang lao về phía y. Đao đặt trên cổ, dùng sức kéo Huyết thi về sau. Huyết thi không yếu thế xoay người hất tay tránh thoát đao kia, xuất thủ như chớp muốn chế trụ yết hầu Muộn Du Bình. Hắn lập tức phản ứng, khom người xuống đất, chân trái xoay một vòng, đá ngã Huyết thi. Hắc kim cổ đao trong tay chỉa thẳng về Huyết thi nằm trên đất, hoàn toàn bị chế trụ.

"Bên đó có đánh nhau sao?" Tiếng Phan Tử truyền đến.

"Không phải! Là Huyết thi bị Muộn Du Bình đánh." Trầm Uyển Đình đính chính lại.

Một trận cười lớn lập tức truyền đến. Bàn Tử bên này đang kiểm tra tình trạng thân thể Huyết thi như cái tổ ong sau màn xả đạn vừa rồi, nghe được y nói, cũng đã liên tưởng đến thảm trạng khi Huyết thi đối diện Muộn Du Bình. Không quản đến máu nhiễm khắp trên tường dưới sàn đã lăn ra ôm bụng cười lớn.

Trầm Uyển Đình chầm chậm đi qua hướng Muộn Du Bình hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Cách giải quyết Huyết thi chỉ có một. Nhưng bởi vì còn có camera quan sát trực tiếp đến phòng điều khiển, không lẽ trước mặt bao nhiêu con mắt trực tiếp chặt đầu Huyết thi kia xuống? Có dọa người quá không? Nhưng nếu không chặt xuống vậy phải tìm biện pháp gì trấn áp nó bây giờ?

Nào ngờ Huyết thi kia tâm tính luôn bất ổn, nó vừa rồi nhận ra Muộn Du Bình luôn bảo vệ người này. Nó đánh không lại Muộn Du Bình nhưng nếu tấn công Trầm Uyển Đình tìm cơ hội tẩu thoát vẫn là được. Khi y chỉ còn cách khoảng năm bước chân, ngay dưới mũi đao của Muộn Du Bình, Huyết thi liều mình lao đến tóm lấy chân của y.

Nhưng vừa xuất thủ nó đã hoảng hốt nhận ra điều gì đó bất thường, Muộn Du Bình vẫn đứng yên bất động không ngăn cản! Trầm Uyển Đình dừng bước, dùng đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu nhìn nó... dường như là chờ đợi nó đến? Huyết thi không quản nổi nhiều thứ như vậy, quyết tử lao đến nhưng chưa kịp chạm vào đã bị thứ gì đó vô hình ngăn cản lại, trực tiếp đánh bật ngược ra ngoài.

Lúc nãy Huyết thi tấn công đột ngột, Muộn Du Bình phản ứng nhanh nhạy mới đẩy y đang mất tập trung sang một bên tránh thoát. Bây giờ y đã có chuẩn bị, sao để nó được như ý? Y trên đời này ghét nhất là bị đánh lén, mi tâm nhíu chặt, từng bước từng bước đi đến bên cạnh ép đến Huyết thi con ngươi hoàn toàn bị lấp bởi vẻ hoảng sợ, hô hấp tắc nghẽn, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn tựa như con thú nhỏ bị thương. Đây là phương thức đoạt mạng Trầm Uyển Đình thường dùng, không máu tanh nhưng khiến con mồi dần dần hưởng thụ cái cảm giác sợ hãi khi chạm gần đến cái chết.

Đột nhiên vai bị ai đó chặn lại, chỉ thấy bóng đen lướt qua đến bên cạnh Huyết thi. Quang đao trên cao lóe sáng, hạ xuống đã chặt đứt đầu của Huyết thi. Y nghiêng đầu khó hiểu nhìn Muộn Du Bình, vì sao hắn phải ra tay chứ? Hắn xoay người, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Bên tai truyền đến từng trận hút khí lạnh, sau đó rơi vào khoảng không trầm mặc. Không ai lên tiếng bình luận hoặc nói chính xác hơn là không dám bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com