Chapter 30: Dị biến. Muộn Du Bình mất tích!
Một đường đánh lên đến tầng mười chỉ gặp thêm một Huyết thi cản trở nên mọi thứ cũng rất thuận lợi hoàn thành. Mọi người ở phòng điều khiển đều không dám mở miệng nói chuyện, đối với thủ pháp chặt đầu Huyết thi không chớp mắt của Muộn Du Bình đã lĩnh giáo qua, không ai ý kiến gì.
Ngược lại phía Phan Tử cùng Bàn tử gặp muôn vàn trắc trở, hầu như mỗi tầng đều chạm mặt với Huyết thi. Chỉ mới đến được tầng 13 đã gặp năm con Huyết thi, Bàn Tử không ngừng trút giận với Muộn Du Bình: "Tiểu Ca! Cậu thu bớt sát khí dùm đi! Huyết thi bị cậu dọa đều chạy qua bên đây hết rồi!"
"Tập trung!" Phan Tử hét lớn một tiếng đầy tức giận, súng tronng tay hướng về phía sau Bàn Tử bắn một phát. Huyết thi đúng đạn ngay vai, lùi về phía sau rống lên một tiếng đau đớn. Bây giờ đang là thời khác nào mà tên mập này còn có tâm trạng tán dóc? Bộ thấy hắn quá rảnh rỗi để đối phó đám Huyết thi không ngừng vồ đến này sao?
Trầm Uyển Đình không nhịn được bật cười, nói Muộn Du Bình là nam châm đẩy Huyết thi đến bên bọn họ không bằng nói bọn họ xui xẻo, ra đường không coi ngày còn thuyết phục hơn. Y mở miệng giễu cợt đề nghị: "Hay để bọn tôi đi lên tiếp ứng cho các cậu?"
Dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đã phân chia trước đó, bên Bàn Tử và Phan Tử lại phải đối phó nhiều Huyết thi như vậy, thể lực thế nào cũng giảm sút. Chỉ còn sót hai tầng, cả hai vừa đánh lên hợp lại cùng Phan Tử cùng Bàn Tử sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hơn.
"Không cần! Thật sự không cần đâu! Bọn nhãi này chúng tôi giải quyết trong nháy mắt. Các cậu nếu rảnh thì đi rà tầng B1 và B2 đi!" Bàn Tử trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Phan Tử thực hận khi ở cùng nhóm với tên không có đầu óc lại còn hay mạnh mồm phát biểu này, bây giờ là lúc nào mà còn sĩ diện? Chưa biết hai tầng còn lại có bao nhiêu Huyết thi đây? Phan Tử vừa định lên tiếng rút lại lời nói thì đã nghe thấy Trầm Uyển Đình hào hứng nói: "Vậy được! Tôi xuống dưới trình diện với Họa Long xong sẽ đi! Muộn Du Bình, đi thôi!"
Trầm Uyển Đình hướng về phía thang máy, xuống tầng trệt đến phòng điều khiển. Muộn Du Bình không nói hai lời liền đi theo. Phan Tử khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ một nam tử hán như hắn lại yêu cầu tiếp viện với một đứa con gái... mà còn đang mang thương thế trên người nữa.
Họa Long vốn từ màn hình quan sát biết rõ Muộn Du Bình, Trầm Uyển Đình di chuyển xuống, từ trên ghế đứng dậy đích thân mở cửa đón tiếp niềm nỡ: "Tiểu Ca! Trầm Uyển Đình tiểu thư! Thật là nhọc công mọi người quá! Nếu đổi lại là nhóm khác tới, tôi sợ là phải liên lạc đến Trung tâm yêu cầu hỗ trợ lần nữa!"
"Họa Long tiên sinh quá khách khí rồi!" Y cười gật đầu đáp lễ. Mặc dù y không biết rõ năng lực từng nhóm GH- cấp A ra sao nhưng nếu nhóm của Bạch Hiểu Khiết đến đây, vậy phải đổi hàng từ sớm.
Trầm Uyển Đình đảo mắt quan sát khắp phòng, chỉ có ba cảnh sát ở cùng Họa Long tính cả tên đội trưởng kia. Hắn nhìn qua mặt mày trắng bệch, ngồi thừ trên ghế như cái xác không hồn rõ ràng là hoảng sợ cực độ. Trầm Uyển Đình cũng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nếu tính toán so đo hai chữ "người mới" thì tên đội trưởng ấy mới đích thực là người mới. Chút bản lĩnh chịu đựng cùng tiếp nhận cũng không có, sao có thể lãnh đạo tổ chuyên án này?
Tầm mắt đột nhiên bị một người thu hút. Người kia mặc đồ cảnh vệ, hẳn là bảo an của tòa nhà, ngồi trước màn hình điều khiển, mang mũ lưỡi trai kéo thấp che khuất tầm nhìn lại cúi gầm mặt xuống. Một cảm giác bất an ùa về, khóa chặt tâm trí phòng vệ của y trên thân ảnh đó. Cảm giác lo lắng hồi hộp càng ngày càng mạnh, xâm chiếm khắp cơ thể Trầm Uyển Đình nhưng lần này nó còn kèm theo một tia cảnh giác nguy hiểm!
Y không tự khống chế cất bước về phía người nọ. Chưa đi được hai bước cánh tay đã bị người chộp lấy, quay đầu nhìn lại ấy thế mà là Muộn Du Bình!
"Đi thôi!" Muộn Du Bình xoay người chỉ lưu lại bóng lưng xa xăm khuất sau hành lang.
Trầm Uyển Đình chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, báo cáo qua loa hai câu với Họa Long liền đuổi theo. Cái thân ảnh bí ẩn làm loạn tâm trí y trong nháy mắt bị ném đến tận xó xỉnh nào, hoàn toàn không lưu lại chút vết tích.
Chạy đến gần cầu thang mới đuổi kịp tốc độ của Muộn Du Bình. Cả hai đi xuống tầng B1. Vì là cuối tuần nên không ai phải đi làm, lại được lệnh cấp trên hôm nay vì bất cứ lý do gì cũng không được đến công ty nên bãi đỗ xe hoàn toàn trống rỗng. Hệ thống anh sáng của tòa nhà không tệ, nếu không y lại nghĩ rằng đây chỉ là một bãi đất bỏ hoang.
"Kiểm tra phong ấn."Muộn Du Bình nói xong liền mang theo Hắc Kim cổ đao đi về một hướng khác.
Trầm Uyển Đình đã rất cảm thán hắn chịu mở miệng yêu cầu y đi làm một cái gì đó. Từ tầng một lên đến tầng mười khi nãy, trừ lần Huyết thi cố tấn công y bị kết giới đánh bật ra, sau đó hầu như y không cần xuất chút công phu nào. Từ việc đi rà soát mọi ngóc ngách, đối phó Huyết thi đến việc cỏn con như dán Phong ấn bùa chú ở cầu thang mỗi tầng đều do Muộn Du Bình tiên phong đi làm. Dù sao một thiếu niên như y mà núp sau lưng hắn mãi thế cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Không biết Muộn Du Bình làm như thế là nghĩ đến vết thương trên người y hay là... tiên phong xông vào nguy hiểm đã là vai trò của hắn?
Trầm Uyển Đình nghe theo chỉ dẫn từ Phòng giám sát của trung tâm tìm ra vị trí đặt phong ấn tòa nhà. Y kiểm tra một lượt kĩ càng không có kẽ hở, lại nghe lời phân tích của Richard sợ rằng Huyết thi đã tìm được cách thông qua kết giới như vậy phong ấn cũ đã vô dụng. Y chỉ đành hạ thêm một phong ấn mới, bên ngoài còn dùng Kết giới phòng vệ phủ thêm một tầng, nếu ai cả gan động chạm phong ấn đều bị phản phệ.
"Muộn Du Bình, tôi làm xong rồi!"
Trầm Uyển Đình quay đầu nói to một tiếng nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh phản xạ đơn điệu lưu truyền khắp trong vùng không gian kín này. Tòa nhà này có cấu trúc thiết kế chữ L. Ban nãy từ cầu thang đi xuống là ngay góc ngoặt, y đi về phía rộng lớn có dốc nối thẳng lên bên trên, mà Muộn Du Bình lại đi về phía góc khuất kia. Y cũng không thấy kỳ lạ mấy, hắn đến cả Trung tâm, Bàn Tử hay Phan Tử còn không đáp lời, đời nào chịu lên tiếng mấy chuyện cỏn con này.
Nghĩ thế Trầm Uyển Đình thu thập chút đồ còn sót lại trên mặt đất, đi về phía bên kia. Vừa bước qua ngã rẽ ấy thế mà bên đây không một bóng người!
"Muộn Du Bình?"
Trầm Uyển Đình khó hiểu, bước từng bước dò xét đi về phía hai trụ cột lớn. Y hạ phong ấn lúc nãy cũng chính là phía sau cột bê tông lớn như vậy, nghĩ thầm hắn cũng đang giống vậy, kiểm tra lại phong ấn tòa nhà. Đột nhiên y có một linh cảm xấu rằng phía sau ấy vốn dĩ không có ai cả. Sự thật đã chứng minh như thế. Ngay khi nhìn rõ, đằng sau hai cây cột kia vốn dĩ không một bóng người!
"Muộn Du Bình!" Trầm Uyển Đình gào lên một tiếng, âm thanh khàn đặc mang theo một chút bi thương khó tả.
Chuyện này là sao? Muộn Du Bình đột nhiên biến mất? Thân thủ giỏi như hắn có thể đem hắn không một tiếng động mà bốc hơi trong không khí, rốt cục là thần thánh phương nào?
"Alo? Richard! Muộn Du Bình biến mất rồi!" Trầm Uyển Đình ngồi xuống quan sát dưới chân cột, còn lưu lại vết tích phong ấn mới. "Phong ấn vừa mới hạ nhưng không thấy hắn, ngay cả một tiếng động cũng không nghe được!"
"Cái gì? Tiểu Ca mất tích á? Tiểu Thiên Chân à cậu đừng có đùa!" Bàn Tử vốn dĩ không tin, xem như nghe được chuyện cười nhạt nhẽo. Không ít lần hắn ở Trung tâm cũng đều vô tung vô ảnh như thế, Bàn Tử vốn nhìn đã quen, nào có tí bất ngờ hay phản ứng gấp rút nên có.
Phan Tử lúc đầu cũng cười trừ lắc đầu nhưng qua một hồi lại không nghĩ như thế, đây không phải chuyện có thể tùy tiện đem ra nói đùa, nhất là khi giọng Trầm Uyển Đình rất gấp gáp, còn mang theo một tia lo lắng sợ hãi.
"Đình Đình cậu bình tĩnh! Hiện giờ cậu đang ở đâu? Tiểu Ca mất tích lúc nào?"
"Không biết nữa! Bọn tôi ở tầng B1, vừa hạ phong ấn xong xoay lại đã không thấy người đâu nữa rồi!" Y nhanh chóng thuật lại tình huống.
"Cậu bình tĩnh đã! Có thể Tiểu Ca đã xuống tầng B2, cậu trước xem bên dưới có không." Richard cũng không nghĩ gì nhiều trước tiên nói lời trấn an y. Tuy Muộn Du Bình cổ quái nhưng cũng không đến nổi biến mất một cách vô lý như vậy, nhất là khi tòa nhà này có nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Cô đã khá căng thẳng nhưng vẫn cố duy trì vẻ ngoài bình tĩnh để chủ trì đại cuộc.
Trầm Uyển Đình không thể nghĩ gì nhiều liền làm theo. Vội vã chạy xuống tầng B2 tìm kiếm, nhưng đáp lại chỉ là sự thất vọng tốt cùng. Trong không gian hoang vắng chỉ cần đảo mắt một cái cũng có thể bao quát hết mọi thứ này, y như một đứa ngốc chạy quanh tìm kiếm không biết đã bao nhiêu lần dù rằng biết rõ đáp án. Cứ chạy đến xem xét mỗi góc khuất sau cây cột để tồi một lần nữa thất vọng. Muộn Du Bình thực sự đã biến mất!
"Alo! Báo cáo! Tiểu Ca- GH cấp A, mất tích trong lúc làm nhiệm vụ hợp tác! Yêu cầu trung tâm hồi báo gấp!" Richard bây giờ thực sự trở nên cuống cuồng, có vẻ như mọi thứ là thật rồi. "Alo! Tiểu Ca! Cậu nghe được thì trả lời. Tiểu Ca, cậu bây giờ đang ở đâu?"
"Cái gì mà mất tích? Bàn gia tôi không tin! Tiểu Ca, cậu ở đâu lên tiếng đi!"
Trầm Uyển Đình thất thần dựa vào trụ cột trượt xuống đất, những âm thanh của một vài người lạ xen lẫn tiếng của Richard cùng Bàn Tử can bản không lọt nổi vào tai y. Bây giờ Trầm Uyển Đình chỉ chôn sâu một câu hỏi trong tâm trí...
"Muộn Du Bình đã đi đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com