Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 38: Trương Khởi Linh.

Quả nhiên phái đến bốn trực thăng, phân bố theo cặp mà ngồi, giống như cố tình phân tách mối quan hệ đồng đội giữa bọn họ. Y không nói gì, dẫn đầu leo lên an vị trên chiếc trực thăng đầu tiên. Mộ Dung Y Mẫn thấy vậy cũng vội chạy lên ngồi cùng. Suốt mấy tiếng đầu bay, trong phi cơ ngoài tiếng bộ đàm, tiếng máy móc vô cảm thỉnh thoảng rè rè ngoài ra không còn bất kì tiếng động nào khác. Trầm Uyển Đình từ khi khởi cánh đã nhắm mắt tựa đầu vào cửa kinh dưỡng thần, nhưng thực chất y ngủ không nổi! Y không bình tĩnh được tâm tình này, không chừng phải tìm một cái gì đó để phát tiết!

Mộ Dung Y Mẫn lần trước quan sát thấy Trầm Uyển Đình ở phòng ăn rất giản dị, không phải người câu nệ tiểu tiết nhưng chưa có dịp mở lời cảm ơn. Lần này đi chung cô định sẽ nói, nhưng Trầm Uyển Đình căn bản không cho cô cơ hội để nói. Vừa lên phi cơ đã nhắm chặt mắt như chết, chỉ một tiếng sột soạt nhỏ cũng đủ để y nhíu mày khó chịu. Hơn nữa sau mỗi lần nhíu mày, cô đều cảm nhận được không khí lưu chuyển có chút đáng sợ, hàn khí bức ra từ trên người y mỗi lúc dày đặc hơn đến mức cô cũng bắt đầu thấy hô hấp có chút khó khăn nên dịch ra sát mép cửa, an vị bất động.

Không chỉ Mộ Dung Y Mẫn cảm nhận được mà ngay cả tên phi công cũng cảm nhận được. Hắn là GH- cấp D của Trung tâm như Richard, làm việc như vầy tiếp xúc toàn nhân vật to lớn tầm cỡ trong giới. Hắn cũng biết ở trung tâm này cũng có một vị Tiểu Ca được xưng tụng Sát thần, khí thế bức người, ngay cả yêu ma ngàn năm gặp phải cũng đối hắn quì xuống cúi đầu, nhưng người này là sao chứ?!? Y chỉ ngồi đó thôi cũng đủ để kẻ khác sinh ra run sợ, ép chặt không khí khiến người ta không thở nổi... này cấp độ cùng năng lực quá biến thái rồi!

Qua một lúc lâu sau, không khí dần hòa hoãn xuống. Trầm Uyển Đình lúc này đã mở mắt phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây như cây kẹo đường xốp, từng đợt từng đợt đánh đập vào tấm kính, sau đó tan ra rồi như một làn hơi dần dần biến mất. Tâm tình theo đó mà lắng dịu xuống rất nhiều.

"Chuyện lúc trước... cảm ơn cậu!" Mộ Dung Y Mẫn lấy hết dũng khí để nói, nhưng lời ra đến cửa miệng lại không chút khí lực, tựa như âm thanh của muỗi vo ve trong không khí. Cô thực hận bản thân không có tiền đồ, nếu như Trầm Uyển Đình không nghe được hoặc giả vờ không nghe được, nói lại lần nữa chẳng phải quá mất mặt sao?

Y đương nhiên nghe được, tuy thính lực không siêu việt như Muộn Du Bình nhưng ít ra cũng phải được như Bàn Tử hay Phan Tử. Y trước giờ ân oán phân minh, nhìn người rõ ràng, Mộ Dung Y Mẫn cùng đám người Bạch Hiểu Khiết bất đồng, thái độ đối xử hẳn nên khác: "Không có gì! Là tiện tay thôi!"

Mộ Dung Y Mẫn không ngờ y thực sự nghe được, còn đáp lời lại liền trở nên vui vẻ, lôi kéo tìm đề tài nói chuyện: "Thật ngưỡng mộ cậu, có thể ở cùng nhóm với Trương Khởi Linh!"

Trầm Uyển Đình nghi hoặc nhíu mày, nghiên đầu lập lại: "Trương Khởi Linh?"

Thế là dưới sự nhiệt tình của Mộ Dung Y Mẫn, y có thể mở mang kiến thức một chút về đồng đội của mình.

Tiểu Ca tên thật là Trương Khởi Linh, đây không thể coi như là bí mật nhưng số người biết được cũng không nhiều. Trung tâm quy tụ những đại gia tộc hàng ma lớn, ngay cả GH cấp D hay nhân viên vệ sinh, bảo an trực cổng đều có quan hệ với các gia tộc mới được tiến vào làm việc. Phàm không phải là thiên tài nổi trội thì không thể bước chân vào giới này, ví như Trầm Uyển Đình vậy.

Lại nói, người thành lập nên Tổ chức trấn yêu trừ ma này là đại gia tộc họ Trương. Từ mấy trăm năm trước, dần dần lớn mạnh lan rộng ra các nước khác. Chỉ riêng ở đại lục này đã có ba chi nhánh nhỏ phân tán để tiện làm việc. Tuy là cùng họ Trương, nhưng không một ai biết được Muộn Du Bình có phải là truyền nhân của Trương gia hay không. Thậm chí thân thế của hắn, sự xuất hiện của hắn cũng rất mờ nhạt, hầu như hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh.

Bàn Tử vốn xuất thân từ gia tộc họ Vương ở phương Bắc, nhưng vì định kiến khác nhau, xung một gay gắt với gia tộc nên hắn bỏ đi qua chi nhánh phía Đông này.

Phan Tử tuy không xuất thân từ gia tộc, nhưng thiên phú ở mặt thiện chiến có thừa, được một GH- cấp S, truyền nhân của gia tộc họ Ngô nhận làm đệ tử. Sau khi học thành tài liền cử đến bên này trải nghiệm.

"Họ Ngô?!? Có khi nào dính đến tôi không?"

Trầm Uyển Đình nghe đến đó liền hơi chột dạ lo lắng. Nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, khả năng này so với trúng giải xổ số độc đắc xem ra còn thấp hơn. Cả nhà y đời đời chỉ say mê với cổ vật, văn vật, chuyên chú làm ăn sinh sống, không thể nào dính dấp đến mấy chuyện phi lý như vậy được.

Trầm Uyển Đình thấy Mộ Dung Y Mẫn trước mắt cũng là người thật thà, thẳng tính, nói chuyện cởi mở rất hợp với tính y, vì thế cũng không quá khó để ở chung. Như thế cũng rất được, không cần cả ngày đối diện với cái bản mặt lạnh tanh vô cảm của Muộn Du Bình, càng giảm đi xác suất bị tăng xông lúc về già rất nhiều!

Y cùng Mộ Dung Y Mẫn ngồi trò chuyện, không thì lăn ra ngủ lấy sức. Cứ như thế luân phiên đảo lộn, quỹ thời gian đã bị xáo trộn đến mức không còn phân biệt ra ngày hay đêm. Khi phi cơ hạ cánh đã là hoàng hôn nhuốm đỏ, Trầm Uyển Đình bước xuống cảm giác như da mông đều bị kéo lại một tầng vậy, chân tê rần không chút khí lực đứng vững. Y không khách khí liền lấy tay massage cho cái mông tội nghiệp, còn đứng lên ngồi xuống thúc đẩy tuần hoàn máu truyền đến chân.

Mộ Dung Y Mẫn đứng trố mắt nhìn không thôi, không ngờ Trầm Uyển Đình có thể tùy tiện đến vậy, dù sao ở đây còn có phi công nam! Cũng may phi cơ của họ xuất phát đầu tiên, đáp xuống cũng là đầu tiên nên không để cảnh tượng này lọt vào mắt Tam thần, nếu không... quá mất mặt!

Ít phút sau, các phi cơ lần lượt hạ cánh xuống, một người mang theo nét đặc trưng châu Á mặc hắc y theo kiểu quân phục tiến lên chào hỏi bằng thứ tiếng Trung không mấy sành sỏi: "Xin chào! Xin hỏi ai trong các bạn là đội trưởng?"

Mọi người đều ném ánh mắt lên người Muộn Du Bình, nhưng qua một hồi lâu hắn đều không có phản ứng. Bạch Hiểu Khiết hơi khó xử, đánh bạo bước lên một bước cười nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Người kia đối với nụ cười như nữ thần cùng cung cách kiêu sa của Bạch Hiểu Khiết ít nhiều bị mê hoặc, đối với sự thất lễ chậm trễ không trách cứ còn khách sáo nói sơ lược: "Tòa lâu đài kia cách đây khá xa, chạy đi cũng phải mất nửa ngày đường. Nếu bây giờ lập tức xuất phát, nghỉ đêm bên bìa rừng, có lẽ sáng ngày mai sẽ tiếp cận được lâu đài. Còn nếu như mọi người mệt mỏi có thể nghỉ đêm tại Trung tâm, sáng ngày mai xuất phát sớm gần chập tối thì đến được tòa lâu đài kia. Nhưng có một điều tôi phải nhắc nhở mọi người, ban đêm những nguy hiểm và rủi ro luôn tồn tại nhiều hơn!"

Mọi nữ nhân ở đây trừ Trầm Uyển Đình nghe xong đều rùng mình rợn gáy. Họ biết nhiệm vụ này nguy hiểm vạn phần nhưng chính vì có Tam thần trong truyền thuyết ở đây nên cũng an tâm phần nào. Bây giờ lại nhắc đến tính chất ác liệt của nhiệm vụ, trong lòng thực sự rất lo lắng.

"Chuyện này..." Bạch Hiểu Khiết không biết phải đáp làm sao, ánh mắt hướng Muộn Du Bình xin chỉ thị.

Rất may lần này Muộn Du Bình đã có phản ứng, hắn đối với chuyện này quyết định rất nhanh chóng: "Bây giờ xuất phát."

Trầm Uyển Đình sau sự kiện phân người ở Trung tâm đã nâng cao năng lực tiếp nhận sự việc lên một tầm nhận thức mới. Y phát hiện Muộn Du Bình đối với nhiệm vụ này đặc biệt có chấp niệm, y cũng không tiện xen vào.

Tên kia đối với đáp án này cũng không có bất ngờ mấy, nói vài câu liền dẫn mọi người đến tầng hầm lấy xe. Bàn Tử vừa nhìn thấy liền bật thốt lên: "Chu cha má ơi! Toyota Ultimate Utility Vehicle chỉ có 8 chiếc trên thế giới đây sao?" Bàn Tử nói xong liền lao đến sờ mó, ngắm nghía thật kĩ càng. Ở đây ngoài Phan Tử và Bàn Tử có đôi chút thạo xe ra, ai cũng mù như sấm nên không có kích động như tên mập kia.

Tên kia rất hài lòng với phản ứng này, cảm giác rất được phô trương thanh thế. Tuy Trung tâm hắn không có người nào có thể hoàn thành nhiệm vụ này nhưng ngược lại nếu so về kĩ thuật tiên tiến cùng vật chất trang thiết bị cung cấp, bọn họ không thể nào chịu thua kém chút mặt mũi này. Hắn xoay người đối với Bạch Hiểu Khiết nói: "Trên xe có lương thực dự phòng đủ mọi người ăn dư dả, còn có thảm lông cùng lều, các vật dụng sinh hoạt đều giữ ấm rất tốt. Mọi người xuất phát cẩn thận, sương đêm rất dày nếu không được liền hạ trại nghỉ ngơi sớm!"

Bạch Hiểu Khiết cũng nói lại vài lời khách sáo, xong lập tức xuất phát. Bàn Tử cứ dính chặt lấy cái xe, sống chết nhất định đòi lái thử cho biết cảm giác, chiếc còn lại giao cho người cầm lái tốt- Phan Tử. Trầm Uyển Đình không nghĩ nhiều nhanh chóng leo lên chiếc xe của Bàn Tử ngồi ở ghế phụ. Hắn thấy y đến rất là hoan nghênh, ngồi trực thăng lâu như thế không ai nói chuyện cùng hắn, lại đối mặt với Vân Dung đáng ghét, thực bức bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com