Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 63: Gặp lại.

"Muộn Du Bình?"

Y nhất định là bị ảo giác. Trước khi chết còn nhìn thấy hình ảnh của tên hũ nút đó. Đang lúc muốn buông xuôi nhắm mắt thì đột nhiên hắn vỗ mấy phát vào mặt làm y tỉnh hẳn. Thính giác nhất thời bị đình trệ, chỉ thấy môi hắn mấp mấy mà không nghe được gì. Qua một hồi mới loáng thoáng tiếp nhận được vài từ: "Không sao chứ?"

Đầu óc y lúc này trống rỗng, nhất thời không nghĩ được gì. Cảm xúc lẫn lộn đan xen, những sợ hãi, lo lắng, hy vọng, đủ loại cảm xúc lúc trước cuối cùng cũng buông lỏng được. Khoé mắt ẩm ướt nhưng miệng lại nở nụ cười hạnh phúc. Một người đã trải qua quá nhiều chuyện vậy. Nỗi sợ hãi hoang mang trong cái cảnh cô độc khủng khiếp, sự tuyệt vọng khi vừa lướt qua vạt áo thần chết, lại cuối cùng nhận ra mình vẫn bình yên vô sự, cái cảm giác vui mừng khôn xiết này khiến người ta muốn phát điên lên. Cuối cùng cũng không phải ở một mình nữa, cảm giác này thật tốt quá!

Y lắc đầu xua tay ý bảo không sao. Muộn Du Bình liền xốc y dậy đỡ dựa vào tường. Y ho khan một hồi, cổ họng đau rát, hít thở khó khăn vô cùng. Sau khi đỡ hơn, nhìn thấy hắn mới phát hiện toàn thân vấy máu, trên người không biết tự lúc nào xuất hiện một hình xăm kỳ lân màu xanh. Tay trái hắn vẫn còn đang cầm Hắc Kim cổ đao dính máu, hơi thở nặng nề bất thường. Khắp người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ, xem ra vừa trải qua một trận ác chiến.

Vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì hắn toan đứng dậy bỏ đi. Y gấp gáp gọi với theo: "Muộn Du Bình, anh đi đâu đấy?"

"Giải quyết con quái kia."

Dứt lời chỉ thấy bóng lưng mờ nhạt của hắn khuất dần sau bóng tối. Đúng lúc ấy Phan Tử từ ngoài trở về chỉ kịp thoáng thấy có ai đó lướt qua liền hỏi lớn: "Tiểu Ca, anh lại chạy đi đâu thế?" Nhưng không nhận được bất kì thứ gì hồi đáp, hắn đã đi xa.

"Anh ta bảo đi giải quyết con quái nào đó." Y khó khăn trả lời. Tiếng vang lên ngay chính y cũng không còn nhận ra giọng của bản thân nữa.

Phan Tử nghe thấy giọng y thì giật mình quay phắt lại, gương mặt không nén nổi kinh ngạc nói: "Cậu tỉnh rồi! Tôi cứ tưởng không cứu được nữa chứ."

Phan Tử tiến đến đưa chút nước cho y thấm giọng. Gần đấy có nhóm một đống lửa nhỏ, nương theo ánh sáng yếu ớt, y mơ hồ nhận ra phía trường đối diện còn có một bóng người. Kẻ này tóc tai rối loạn, toàn thân vết thương cũ mới chất chồng lên nhau trông thật ghê người. Nhìn kĩ một chút, chẳng phải là Bạch Hiểu Khiết hay sao? Phan Tử cả người đầy thương tích, tuy đã băng bó sơ qua nhưng cũng không kém Muộn Du Bình là bao.

Đây là một hang động hoàn toàn khác, y chưa từng đi qua bao giờ. Khô ráo và hoang trống. Y nhịn không được hỏi: "Này, rốt cục chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi người cứu tôi sao?"

Phan Tử không nhìn y, chỉ cười khì. Một nụ cười thoáng chút khinh khỉnh khiến người ta khó chịu, đáp: "Khi bọn tôi chạy đến cậu đã gần như không còn thở rồi. Hai người chúng tôi đại chiến với con ếch hút linh hồn kia một trận vẫn không dứt ra được. Cuối cùng Tiểu Ca bảo tôi đưa cậu và cô ta đi trước, anh ta ở lại chặn. Đi một hồi thì tìm được hang động này. Một lúc sau, Tiểu Ca đuổi tới. Anh ta hô hấp cho cậu một hồi mới khá hơn đấy."

Trầm Uyển Đình chỉ gật gù cho qua. Có Tiểu Ca và Phan Tử ở đấy mà còn chật vật như thế, vậy chẳng phải y chả là cái thá gì sao? Nghĩ vậy tâm tình bị con quái kia suýt chút nữa hại chết cũng nhẹ nhõm hơn.

Phan Tử đưa đến một hộp đồ hộp nóng hổi. Y vừa thấy hai mắt đã sáng rực. Đã gần một ngày một đêm y không có gì bỏ bụng rồi, cho nên lập tức chộp lấy ăn ngấu nghiến. Cảm giác sau khi ăn xong hạnh phúc đến nỗi chẳng khác nào được chấp cánh bay lên thiên đàng. Dù sao sự xuất hiện của bọn họ rất đúng thời điểm, cứu y một mạng, ân tình này cũng không biết làm sao báo đáp.

Lúc này Phan Tử quăng đến trước mặt y một vật, là ba lô của y. Y thừ người ra một hồi rồi đảo mắt một vòng quả nhiên nhìn thấy ba vật đen đen khác ở trong góc tường. Lại chuyện gì đây? Có gì xảy ra bất ngờ khiến cả bọn phải di chuyển hay sao?

Đột nhiên Phan Tử ngồi xuống cạnh y, hỏi: "Vết thương trên vai cậu làm sao thế? Nói nặng không nặng nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ. Bạch Hiểu Khiết suốt dọc đường đi luôn hôn mê, bằng không đã kêu cô ta băng bó cho cậu rồi."

Y nhìn xuống vai mình chỉ nhếch môi cười, thở phào một hơi rồi nói: "Nói ra thì thật xấu hổ. Là bị những bóng người trong bức tường gây ra."

Thần sắc Phan Tử lập tức biến đổi, nghiêm túc hỏi lại: "Cậu đã bước vào căn phòng có thạch quan bị vỡ một góc hay sao?"

Y lập tức nhận ra có gì bất thường trong lời nói của anh ta, chau mày khó hiểu: "Lẽ nào anh cũng rơi vào căn phòng đó?"

Vài giây lặng im trôi qua, Phan Tử cuối cùng cũng gật đầu. Y vừa trị thương cho Phan Tử và Bạch Hiểu Khiết vừa nghe anh ta thuật lại mọi chuyện.

Cả đám bọn họ cũng rơi xuống nơi này theo cách như y. Nhưng khác ở chỗ, bọn họ không phải bị động mà là chủ động! Muộn Du Bình hình như rất thông thuộc các cơ quan trong căn phòng đó. Ngay từ khi vào căn phòng cấm ấy, hắn đã tiến thẳng đến bức tường đá một cước. Phan Tử trong trạng thái không chút phòng bị cứ thế rơi xuống.

Chuyện này khi mới nói ra cũng có bất ngờ đôi chút nhưng rất nhanh sau đó y liền cảm thấy bình thường. Đối với Muộn Du Bình, không có gì là không thể. Chuyện khó chấp nhận hơn cũng đã thấy qua thì còn gì không thể chấp nhận?

Vì chỉ có một thông đạo duy nhất, cho nên tuyến đường đi cũng giống như y. Muộn Du Bình đi trước mở đường, dò cơ quan. Phan Tử cõng Bạch Hiểu Khiết trên vai, đến đoạn địa đạo kia di chuyển rất khó khăn. Hơn nữa bọn họ phải cẩn thận, từng bước chân dều phải kiêng dè cho nên tốc độ không thể so được với y. Đến ngã rẽ đầu tiên như được giải thoát, ba người nghỉ chân trong hang động có chứa tế đàn bị lỗi ấy.

Người chú ý đến những hoa văn kỳ lạ trên tế đàn đầu tiên là Phan Tử. Sau đó anh ta gọi Muộn Du Bình cùng nghiên cứu văn tự trên đó nhưng không hiểu lắm. Không sau thì rơi vào tình trạng như y. Lối đi biến mất và những cái bóng xuất hiện!

Phan Tử rất hoang mang không biết phải làm thế nào, còn Muộn Du Bình ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn sờ sẫm một hồi rồi khẳng định, nơi này tuyệt đối không có cơ quan. Phan Tử thì càng ngày càng bí bách, muốn phá tường xông ra ngoài. Nhưng khả năng này không khả quan, lối đi dẫn vào đây dài gần 20m. Nếu cả hai dùng sức liên lục đào một thông đạo dẫn ra đường cũ ít nhất cũng mất một ngày một đêm. Hơn nữa trên tường đều có bóng người, không thể làm việc khinh suất được.

Trải qua mấy tiếng bị giam cầm rốt cục Muộn Du Bình cũng nhận ra điều bất thường. Những cái bóng đang tiến gần ra ngoài!

Hai người suy nghĩ đối sách, ngay cả tình huống xấu nhất là sống chết với bọn chúng một trận cũng đã nghĩ đến thì lúc này có một chuyển biến. Bạch Hiểu Khiết tỉnh! Cô ta nghe hai người bàn chuyện đối phó với những bóng người liền khó hiểu hỏi: "Không muốn đánh thì chúng ta đi không phải được rồi sao?"

Lúc đó hai người bọn họ rất bất ngờ nhìn cô ta. Nhưng sự thật là cô ta đã đứng dậy không ngần ngại đi xuyên qua bức tường ngay đúng vị trí lối đi ấy. Tiểu Ca thất thần một hồi liền trở lại bình thường, ngang nhiên đi ra khỏi hang động. Phan Tử thấy vậy cũng làm theo.

Sau này, Tiểu Ca lý giải hiện tượng đó rằng ở tế đàn có những chiếc lỗ nhỏ. Nơi đó thải ra một loại khí không màu không mùi gây ảnh hưởng lên thị giác và xúc giác của người hít vào. Lối đi bị phong kín như một bức tường kiên cố, cho dù dùng sức đập hay gõ bao nhiêu lần cũng sẽ có một cảm giác ảo tác động lại. Chính vì không màu không mùi nên rất dễ bị không khí pha loãng. Chỉ những người ở gần hay tiếp xúc với tế đàn mới bị nhiễm phải. Mà từ khi tiến vào Bạch Hiểu Khiết đã đặt ngay gần lối ra cho nên khả năng hít phải rất thấp.

"Hoá ra là vậy à?" Y bất ngờ thốt lên, nhưng ngay sau đó là một trận thở dài não nề. Thì ra cái viễn cảnh khốn cùng mà y bị vây kín thậm chí mạo hiểm tính mạng để vượt qua chẳng khác nào một trò đùa. Bây giờ nghĩ lại xấu hổ đến mức muốn tìm nơi nào đó chui vào cho xong.

"Đừng nói với tôi là cậu ngồi đó chờ những cái bóng đó ra rồi đánh nhau với chúng nhá?" Phan Tử cười đùa hỏi.

Trầm Uyển Đình nghe vậy liền nóng mặt, sự thật cũng không khác mấy là bao. Phan Tử cười một hồi nhìn thấy phản ứng của y thì hơi sượng sùng. Dưới ánh mắt mất tự nhiên của anh ta, y đành kể lại màn chiến công không mấy vẻ vang còn có phần ngu ngốc kia. Quả nhiên, nghe xong anh phá ra cười: "Không ngờ cậu còn có thể làm được đến mức này đấy!"

Mặt y đỏ như muốn xuất huyết, muốn đánh trống lảng sang chuyện khác nên đi đến cạnh Bạch Hiểu Khiết chữa thương cho cô ta. Tuy mất chút thời gian nhưng hồi phục nguyên vẹn thì không vấn đề gì, dù sao linh lực cùng thể trạng của y bây giờ cũng không thích hợp để chiến đấu. Có bọn họ ở đây, y chỉ cần làm tốt công việc hậu cần, phần còn lại đành trông vào họ vậy.

"Cậu nói xem cô ta có tỉnh lại không vậy? Suốt dọc đường toàn ngủ không." Phan Tử cũng hơi e ngại hỏi, hắn luôn cõng Bạch Hiểu Khiết nói thật chẳng khác nào vác cái xác trên lưng. Ngoại trừ lần tỉnh lại có chút hữu ích kia thì thật không còn hy vọng gì.

Y bình tĩnh đáp: "Vết thương trên người cô ta nhiễm trùng dẫn đến phát sốt cho nên luôn hôn mê. Chuyện này tôi giải quyết được mà."

Thương thế của Bạch Hiểu Khiết chỉ là những vết thương ngoài da do đánh đập tra tấn, không ảnh hưởng đến xương cốt hay nội thương bên trong. Có lẽ sau lần thích sát y thất bại kia đã ăn không ít khổ. Nhưng cũng may ở mức này y vẫn còn xử lí được.

Trong lúc truyền linh lực y đột nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng, lập tức dừng lại xoay người hỏi Phan Tử: "Sao anh lại xuất hiện cùng với Muộn Du Bình? Hơn nữa còn cứu được Bạch Hiểu Khiết? Không phải trước đó anh ta đã giao cho anh nhiệm vụ bí mật gì sao?"

Phan Tử chẳng những không bất ngờ còn rất bìnhthản đáp: "Xem ra cậu hiểu lầm thật rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com