Chapter 66: Thánh điển huyết tộc chân chính.
Muộn Du Bình nói tới đây thì hít sâu một hơi, trở nên trầm mặc: "Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm trên giường bệnh. Cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết. Đến mấy tháng sau mới dần dần nhớ lại một vài chi tiết vụn vặt, lại thêm vài năm nữa, tôi bắt đầu phát hiện cơ thể của mình có vấn đề."
Y sốt ruột muốn xen vào hỏi, phải chăng hắn đã phát hiện ra mình không hề già đi? Nhưng hắn không cho y một cơ hội nào, lập tức tiếp lời: "Tôi cứ cảm thấy đằng sau chuyến đi kia đã che giấu bí mật gì đó rất ghê gớm. Nhưng ký ức của tôi cứ đến một thời gian nhất định lại mất đi, cho nên đành phải dùng cấm thuật niêm phong và phân tán đi ký ức để bảo vệ nó."
Trầm Uyển Đình nghe vậy liền không hiểu rõ lắm, mơ hồ hỏi lại: "Nói vậy mảnh ký ức này là do chính tay anh đem giấu đi? Vậy nó không phải Thánh điển huyết tộc có khả năng hồi sinh người chết sao?"
Hắn lắc đầu, bình thản đáp: "Đúng thật là do tôi giấu đi. Còn về phần Thánh điển huyết tộc, năm xưa sớm đã bị tôi đánh tráo rồi."
Y giật mình suýt nữa phun ngụm nước vừa mới uống từ trong miệng ra. Tên này hành sự thật sảng khoái a! Cư nhiên dám đem thánh vật của người ta cuỗm đi mất rồi lại âm thầm đặt món đồ của mình vào thay thế. Xem ra bao năm qua gia tộc Phù thuỷ bỏ công sức ra trông đồ dùm hắn, bây giờ ngược lại còn bị hắn chơi một vố lớn như thế, thử hỏi xem mấy tên trưởng lão kia biết được có tức hộc máu chết ngay không. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Muộn Du Bình thực sự có bản lĩnh. Ai ngờ được hắn niêm phong ký ức của hắn, rồi lại cất công phân tán từng nơi khác nhau. Tin rằng trên đời chẳng ai đoán được rằng hắn sẽ xuyên không để giấu đi ký ức, những kẻ thế lực đằng sau cuộc chiến đó vắt hết não cũng không nghĩ ra được.
Sau đó y hỏi thăm một số tin tức về Phù thuỷ đỏ, về cách mà hắn nhận ra bà ta cùng lý do mà hắn nghi ngờ bà ta có liên quan đến thân thế của hắn. Thế nhưng Muộn Du Bình chỉ lắc đầu, thở dài bảo không biết. Từ khi hắn tỉnh lại trong bệnh viện rồi hồi phục luôn nhận được đãi ngộ từ Trung tâm, mọi chuyện ăn ở hay làm việc đều có người an bày sẵn. Hắn cứ thế sống cuộc sống trôi qua những ngày tháng vô vị, những ngày tháng không có chủ đích của mình.
Cho đến vài năm trước, hắn đột nhiên nghe được những câu chuyện liên quan đến người phụ nữ thần bí có biệt danh Phù thuỷ đỏ, thế là hắn xin chuyển từ chi nhánh phía Nam sang bên này. Thời gian qua, hắn chưa gặp bà ta lần nào. Nhưng hắn có cảm giác mãnh liệt bà ta biết chuyện gì đó bởi hết lần này hết lần khác đều đưa hắn vào tròng. Một người thả mồi nhử còn một người thì truy đuổi, cứ thế kéo dài đến tận bây giờ.
Muộn Du Bình nói xong thì cầm khăn lên lau vệt máu dính trên Hắc kim cổ đao, sau khi chà sạch sẽ liền cho vào bao ôm trước ngực, nhắm mắt lại dưỡng thần. Y cũng không định quấy rầy hắn, mấy canh giờ qua chắc hắn căng thẳng lắm, cho dù có là thần kinh thép đi chăng nữa cũng không dậy nổi vào lúc này. Dù gì cũng không có chuyện làm, y ngồi gác cho mọi người ngủ vậy.
Y vác ba lô lại cạnh đống lửa, lấy mấy quyển sách ra nghiên cứu thử xem thương thế trên người y rốt cục là thế nào, tại sao năng lực chữa thương cực đại của y cũng không mảy may tác dụng. Muộn Du Bình nhìn bề ngoài cục mịch nhưng thật ra cũng rất chu đáo, những quyển sách lúc trước y đọc xong vứt lung tung trong phòng hắn đều gom đi đầy đủ.
Mãi cho đến tầm bốn năm tiếng sau, Bạch Hiểu Khiết cũng từ từ chuyển tỉnh. Mơ mơ màng màng ngồi dậy vươn vai, đập ngay vào mắt là cảnh y đang ngồi thiền bên đống lửa, ngẩn ra một lúc liền quái khí cao giọng nói: "Sao cô lại ở đây?"
Muộn Du Bình gần đó lập tức bừng tỉnh, chắc hắn ngủ không sâu, quay qua nhìn cô rồi đảo mắt khắp phòng mới ngồi dậy. Phan Tử nghe tiếng động cũng thức giấc, vừa mở mắt thấy Muộn Du Bình đã cười nói: "Tiểu Ca, anh về khi nào đấy?"
Muộn Du Bình chẳng thèm trả lời, dựa người vào tường ngẩng đầu nhìn trần hang. Phan Tử cũng không cáu gắt, như đã thành thói quen vậy. Hắn quả thật là một người rất đặc biệt, tuy rằng kiệm lời nhưng sự xuất hiện của hắn như một liều thuốc kích thích vậy. Lúc này, Phan Tử thấy y ngồi đối lưng với anh ta, lại không chịu lên tiếng liền đi đến vỗ một cái lên vai y. Y giật nảy mình lập tức mở mắt, thở dốc không thôi.
"Đình Đình, cậu sao thế? Sao mồ hôi ra nhiều thế này?" Phan Tử thấy y hơi thở hỗn loạn sắc mặt tái nhợt, ngồi xuống hỏi thăm.
Y cũng biết phản ứng vừa rồi có hơi thái quá, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả Muộn Du Bình cũng nhìn về phía bên này. Lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, y yếu ớt trả lời: "Không sao! Đang trị thương bị anh ngắt ngang nên giật mình chút thôi."
Khi nãy y có nghe động tĩnh của Bạch Hiểu Khiết nhưng muốn thu pháp lực thì phải đẩy qua các kinh mạch vừa đi qua cho nên cần chút thời gian. Bất thình lình Phan Tử vỗ y một cái làm khí huyết bị hỗn loạn, linh lực nhất thời mất khống chế như thể muốn phản phệ lại y. Cũng may là linh lực còn sót trong cơ thể y không nhiều, không có bị ảnh hưởng nghiêm trọng quá.
Phan Tử đối với lĩnh vực này có chút ù ù cạc cạc, nghe sao hiểu vậy. Anh ta đỡ y ngồi dựa vào tường, hơi áy náy nói: "Vậy cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi. Tôi đi làm chút thức ăn, chúng ta bổ sung năng lượng trước."
Y cũng không có phản đối, đang định nhắm mắt điều chỉnh linh lực đôi chút thì lại tiếp tục bị kẻ không não quấy rầy.
Bạch Hiểu Khiết từ khi tỉnh lại nhìn thấy y lành lặn không chút tổn hại gì nhất thời những uất ức chịu trong mấy ngày qua lập tức bùng phát. Lại bị coi như không khí, tính khí đại tiểu thư lâu ngày quyết không bỏ qua chuyện này, xông đến lôi kéo tay y quát: "Chỉ tại cô ngày đó mà tôi bị hành hạ chết đi sống lại mấy ngày! Cô có còn tính người không? Lại đối xử với đồng đội như thế, thật không xứng làm Ghost Hunter!"
Trầm Uyển Đình cơ thể đang khó chịu, bị lay tới lay lui như thế có chút chóng mặt. Y dùng hết sức hất tay cô ta ra nhưng ngược lại lại lảo đảo mất thăng bằng, bất cẩn đập trúng đầu vai bị thương vào thành tường, đau điếng không thấy trời đất, ngã quỵ ngồi xuống đất không đứng dậy nổi.
Phan Tử đang lui cui nhóm lửa không kịp ngăn cản một màn này, lúc y ngã xuống mới vội vàng xông đến chắn trước y, không nể tình mắng thẳng: "Cô làm cái quái gì vậy hả? Nhìn xem lại bản thân mình đi! Người ta thân mang trọng thương còn phí sức cứu một mạng của cô, tỉnh dậy đã lấy oán báo ân. Đúng là làm ơn mắc oán mà!"
Bạch Hiểu Khiết luôn hành động thiếu suy nghĩ, lời nói ra mới biết bản thân ngu ngốc cỡ nào, lại tự đi đào hố chôn mình. Bây giờ cô thân cô thế cô làm gì có ai nói giúp. Mắng y mấy câu thì đã sao chứ, nạn vì y mà chịu, y nên có trách nhiệm cứu cô, chẳng lẽ bây giờ bắt cô bị đâm một đao mà còn phải quay lại cảm ơn người đã đâm mình sao. Càng nghĩ càng tức nhưng không thể làm gì được.
Muộn Du Bình vốn không nhúng tay vào những chuyện vặt vãnh như vầy nhưng lúc này hắn lại nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn lập tức bước tới đỡ y dậy. Đang đau đớn ôm lấy bả vai thì chẳng biết hắn từ nơi nào bay ra túm lấy cổ áo y. Trầm Uyển Đình theo phản xạ chặn tay hắn, hắn không bất ngờ, tay còn lại trong thoáng chốc dùng sức mở tay y ra, không kiên nhẫn khẽ quát: "Yên nào."
Giằng co suy nghĩ một hồi y cũng quyết định bỏ cuộc, dù sao cũng không ngăn được hắn phí sức để làm gì chứ. Muộn Du Bình thấy y ngồi yên mới kéo cổ áo lệch sang một bên, hắn lấy dao găm nhẹ nhàng cắt bỏ lớp băng gạc đã dính máu đi rồi mới quan sát.
Phan Tử sau khi mắng một trận thấy Bạch Hiểu Khiết cũng đã an phận, không nói gì thêm nữa. Bấy giờ lại chú ý đến động tĩnh bên này, anh ta thấy Muộn Du Bình tháo lớp băng dính máu vứt xuống đất liền tiến lên xem thử.
Muộn Du Bình liếc anh ta một cái, Phan Tử không hiểu gì chỉ cảm thấy hơi ngài ngại bèn nói: "Tôi đi đun chút nước nóng."
"Tại sao bị thương?" Hắn hỏi.
Y cũng không định che giấu, thành thật nói: "Đụng phải những cái bóng trong bức tường. Không sao đâu, qua vài ngày là khỏi thôi."
Muộn Du Bình chỉ gật đầu cũng không nói gì thêm. Phan Tử mang tới chút nước ấm còn sót trong bình bảo y lau vết thương, sau đó ném cho y cuộn băng gạc. Cả hai quay lưng đi, Bạch Hiểu Khiết thì đứng một góc trừng trừng nhìn y như thể muốn khoét vài cái lỗ trên người y vậy.
Lau qua vết máu cùng chất dịch tanh tưởi, y băng bó chặt bả vai lại rồi đi đến bên đống lửa ngồi xuống cùng mọi người. Phan Tử nấu một nồi soup nhỏ bằng các gói bột nêm đang rót ra, thấy y đến liền đưa tới một chén. Y gật đầu cảm ơn rồi bắt đầu yên lặng ăn. Thường ngày những lúc như thế này đều rất náo nhiệt bởi Bàn Tử luôn là người ngồi không yên, hắn luôn kiếm đề tài tán dóc. Bây giờ chỉ có một tên hũ nút, một tên không biết nói chuyện, còn y cảm thấy hơi mệt nên không tình nguyện mở miệng, mấy chốc không khí bữa cơm có hơi ngột ngạt.
Bạch Hiểu Khiết hiếm khi có dịp được đi cùng Muộn Du Bình như vầy rất là hạnh phúc, tranh thủ gắp chút thức ăn cho hắn, quan tâm hắn, bồi dưỡng thêm tình cảm. Mà hắn ngay cả mí mắt cũng chả thèm nâng, dường như không quan tâm ai gắp hay thậm chí cũng không biết trong chén có nhiều thêm ít thức ăn vậy. Cô ta thấy không hiệu quả lắm liền nghĩ cách khác, muốn tìm đề tài gì để nói thu hút sự chú ý. Nhưng Muộn Du Bình vốn là cái hũ nút, trừ phi là chính sự bằng không thì đừng hòng hắn mở miệng. Nghĩ vậy cô e hèm một tiếng, bèn hỏi: "Tiểu Ca, chúng ta khi nào mới trở về được vậy? Chẳng lẽ không có cách để quay về sao?"
Muộn Du Bình không có phản ứng gì, vẫn lẳng lặng ăn cơm. Lúc này, Phan Tử cũng thấy hiếu kì, chen lời vào: "Trước hết phải thoát ra khỏi nơi này đã. Tiểu Ca, anh có biết đường không?"
Trầm Uyển Đình đối với vấn đề này khá là tò mò, nhìn về phía hắn. Quả nhiên, Muộn Du Bình ăn hết miếng cuối cùng, đặt chén xuống, uống lấy ngụm nước rồi mới thong thả nói: "Tôi biết. Thời gian vừa vặn, chính là tối ngày mai."
Vế phía sau hắn nói ra không ai hiểu lắm, sau khi giải thích một hồi mọi người mới rõ ràng. Mỗi tháng một lần, lỗ hỏng thời gian lưu chuyển sẽ tạo ra những vệt nứt nhỏ đủ để di chuyển nhưng thời gian cực ngắn, chỉ kéo dài khoảng một phút. Về phần vị trí và thời điểm cụ thể, Muộn Du Bình đương nhiên nắm trong lòng bàn tay. Cách thức thoát khỏi đây hắn cũng thông thuộc, cho nên mọi người sau khi ăn uống đủ, lập tức thu dọn đồ đạc lên đường.
Di chuyển trong thông đạo cũng không có gì khác biệt, cơ bản đều giống như lúc vừa bắt đầu. Muộn Du Bình đi đầu, sau đó đến y, Bạch Hiểu Khiết rồi cuối cùng là Phan Tử bọc hậu. Càng về sau thông đạo càng rắc rối, ngã rẽ quanh co dày đặt chẳng khác nào như cái mê cung, ngay cả người có trí nhớ tốt như y cũng cảm thấy chóng mặt nhưng hắn luôn đi chính xác. Điều làm y bất ngờ là con người ta cư nhiên có thể đào một cái đạo động dài như vậy dưới lòng đất. Nếu tính từ khi rơi xuống đến giờ, y đã bị nhốt hơn một ngày, quãng đường đi qua ít nhất cũng phải mấy chục ki lô mét chứ chẳng chơi. Dựa vào sức người và công cụ thô sơ để khai thác được cái mật thất ngầm dưới mặt đất như vậy, Dracula quả nhiên là người không bình thường.
"Còn bao lâu nữa mới đến vậy? Chúng ta đã đi gần mấy giờ đồng rồi đấy." Bạch Hiểu Khiết nhịn không được than thở, vừa mới hồi phục thể lực không bao lâu đã bị vắt kiệt lần nữa, thật khó chịu mà.
Nói đến người yếu nhất đội bây giờ thì phải kể đến Trầm Uyển Đình y đây, vừa mang thương tích trên người, thể lực càng không thể so với người bình thường. Nhưng y vẫn cắn răng lếch theo không kêu ca tiếng nào, bởi cảm giác làm gánh nặng cho đồng đội không dễ chịu. Bạch Hiểu Khiết này lần đầu đi dã chiến, nếm tí cực khổ đã chịu không nổi, thật không hiểu sao cô ta có thể lăn lộn trong giới này.
Muộn Du Bình dừng lại, phất tay ra hiệu nghỉ ngơi tại chỗ. Bạch Hiểu Khiết cho rằng hắn quan tâm tới cô, trên mặt treo nụ cười mãn nguyện, vui vẻ chạy đến bên cạnh. Nào ngờ hắn chả thèm đoái hoài gì đến, trực tiếp lướt qua đi xem xét xung quanh. Y nhìn một màn này chỉ biết lắc đầu, đúng là tự mình đa tình. Con đường này đi hắn ta dừng lại mấy lần, đều có chung động tác vậy, xem chừng hắn đang tìm kiếm ký hiệu nào đó trước kia hắn lưu lại thôi.
Phan Tử thấy được nghỉ ngơi, bước đến đỡ y ngồi xuống, đưa đến bình nước, nói: "Nào, uống tí đi. Xem ra cũng gần đến rồi, cậu ráng chịu tí."
Hớp một ngụm lớn, quả nhiên cổ họng khô rát đón dòng nước mát lạnh chảy qua, cơ thể cũng sáng khoái rất nhiều. Y trả bình nước lại, vỗ vai anh ta cười đùa: "Yên tâm! Tôi đâu có yếu đuối đến vậy, dư sức đánh một trận với tên Bàn Tử mập ấy chứ."
Cả hai nhìn nhau rồi phá lên cười, không khí căng thẳng giữa nơi ẩm thấp sâu trong lòng đất này cuối cùng cũng kéo giãn đôi chút. Bạch Hiểu Khiết cứ cảm thấy bản thân bị xem như người ngoài, nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ liền nhịn không được nói vài lời cay độc, chanh chua nói: "Lương thực không còn nhiều. Để xem hai ngày sau nếu còn không trở về, coi thử còn cười được hay không."
"Lương thực không đủ sao? Thực sự?" Y nhìn Phan Tử nhíu mày hỏi. Từ lúc gặp lại đến giờ toàn là do anh ta lo cho bữa ăn của mọi người, ngay cả trong ba lô của y còn bao nhiêu thức ăn y cũng chẳng thèm điếm xỉa. Bây giờ nghe nói một thông tin quan trọng, lương thực dự trữ đã cạn liền có chút lo lắng.
Phan Tử cũng hơi mất tự nhiên. Chuyện này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, anh đã định bàn với Tiểu Ca tìm phương pháp giờ đây lại bị người lôi ra. Trước tiên phải trấn an họ, bèn cười tự nhiên đáp: "Không phải chuyện lớn lao gì. Nếu cắt khẩu phần ăn xuống hai bữa thì cũng miễn cưỡng duy trì được năm ngày. Lại nói tối ngày mai chúng ta trở về rồi, chuyện này không cần bận tâm."
Trầm Uyển Đình nghe vậy liền gật gù an tâm. Bạch Hiểu Khiết thấy phá hoại không thành công ngược lại còn bị mất mặt, bị Phan Tử trừng mắt một cái liền ngậm miệng chẳng dám nói gì nữa. Không khí trở về im lặng. Đúng lúc này Muộn Du Bình trở về, đem theo một cái tin tức tốt: "Đi thôi. Tìm được đường ra rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com