Chapter 69: Một mất một còn.
Ánh lửa bốn phía bùng lên. Dracula đứng lơ lửng giữa không trung với gương mặt trắng bệch, đôi cánh dơi sải rộng và hai cái răng nanh dài bất thường. Ngoại hình bất thường của gã khiến y bị doạ cho ngây ngốc một lúc. Muộn Du Bình lúc này kéo tay y, gượng người đứng dậy nhìn chằm chằm gã đầy cảnh giác. Trên mặt hắn không có bất cứ gì biến đổi, cứ như đã đoán trước được thân phận của Dracula. Nhưng đó không phải điều làm y lo lắng. Bây giờ Phan Tử cùng Bạch Hiểu Khiết bất tỉnh không rõ sống chết, Muộn Du Bình ngay cả đứng còn không vững, linh lực trong người y không còn nhiều, lấy ai đối phó với tên biến thái này đây? Không lẽ thực sự bọn y phải chết tại nơi này sao?
"Bị vật cưng của ta vờn có vui không?" Dracula cười như không, mỉa mai hỏi. Gã nhìn y một lúc, rồi nói: "Nếu nàng ngoan ngoãn theo ta về, ta có thể cho nàng chết một cách thống khoái."
Trầm Uyển Đình chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi đến khi cánh cổng kia xuất hiện. Đầu óc xoay chuyển một chút, bước lên trước lớn giọng chất vấn: "Anh rốt cuộc là ai? Vì sao cứ bám theo ta mãi không buông?"
Muộn Du Bình bên cạnh thì thào nói: "Hắn ta là quỷ hút máu. Còn là bá vương, năng lực đã sớm vượt qua bọn quỷ hút máu tầm thường kia."
Y lúc này mới chú ý đến từ khi xuất hiện đến giờ hắn không hề vỗ cánh lần nào. Quan sát kĩ hơn mới thấy, hình như dưới chân hắn còn có một cái bóng khổng lồ ẩn hiện! Cái bóng này cao hơn ba thước, không rõ hình dạng, chỉ biết vô cùng to lớn. Thảo nào trước khi đèn pin tắt, y nhìn thấy Phan Tử tự vật lộn ra đất, nhìn qua rất chật vật, thì ra là do con quái vật vô hình này gây ra.
"Sợ rồi phải không? Vậy thì đầu hàng đi, ta sẽ cho các ngươi một kết thúc êm đẹp." Dracula không hề kinh ngạc khi Muộn Du Bình nói ra thân phận gã, ngược lại còn có một chút kiêu ngạo tự thoả mãn. Nói rồi gã dậm chân một cái, con quái vật kia như bị kích động, gầm lên một tiếng phẫn nộ, vang vọng cả cánh rừng, điên cuồng lao đến chỗ bọn y.
Muộn Du Bình lập tức phản ứng, đẩy y sang một bên, lăn một vòng trên đất mới tránh được cú tấn công này. Nhưng ngay lập tức bị một cái gì đó đè chặt xuống nền đất nham thạch nóng bỏng, muốn động cũng động không nổi. Mạnh như hắn nhưng giằng co hồi lâu vẫn không thoát ra được. Khi nãy Phan Tử đã trải qua tình trạng này, nhưng hắn có y phục bảo hộ, y không có lo lắm. Mà bây giờ Muộn Du Bình chính là lưng trần tiếp đất, không bỏng mới lạ.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu y lúc bấy giờ chính là phải đi cứu hắn. Y không kịp suy xét nhiều, liền lao đến cạnh cái bóng mập mờ giữa không khí ấy. Chạy một vòng xung quanh nó, sau đó rút dao găm phục ma cắt một đường trên lòng bàn tay, khuỵu gối xuống, giáng mạnh lên mặt đất. Quái thú kia đột nhiên gầm lên một tiếng, hất văng Muộn Du Bình ra xa rồi trở nên giãy giụa dữ dội. Nhưng vô ích, y đã dùng thuật định thân phù chú thêm máu của mình, từ giờ gã đừng hòng điều khiển nó nữa.
Khuôn mặt của Dracula lúc này không hề lộ ra một sắc thái biểu cảm nào. Một khuôn mặt vô hồn tới quái dị. Nhưng sâu trong tiềm thức thì một linh hồn đang hét lên đầy căm phẫn và dường như điều đó cũng có chút tác động tới nhân cách đang kiểm soát cơ thể của gã.
"Ta vốn biết nàng không bình thường mà. Yêu thuật gì vậy? Chẳng lẽ nàng thực sự là Phù thuỷ?" Dracula khoá chặt ánh nhìn đầy hiếu kì lên người y. Không hiểu sao y lại thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác gai người hiếm có lại xuất hiện. Gã nhếch môi cười thần bí, nói: "Không sao. Đợi ta mang nàng về từ từ tra hỏi cũng được!"
Ngay khi câu nói vừa dứt, Dracula đã xuất hiện trước mặt Muộn Du Bình, gã di chuyển nhanh tới mức khiến cho đáy mắt hắn lóe lên tia bất ngờ hiếm thấy. Nhưng rất nhanh hắn đã nhảy về phía sau tạo khoảng cách.
Quỷ hút máu hay còn gọi là Ma cà rồng có tốc độ di chuyển cực nhanh, xương cốt cứng cáp, sức mạnh hơn người, ngoài ra mỗi con sẽ có một năng lực đặc biệt khác nhau. Huống gì gã là bá vương, năng lực chắc chắn sẽ vượt trội hơn. Chỉ đơn giản con quái thú khổng lồ vô hình này thôi, đã không dễ chơi chút nào. Theo y phỏng đoán, có lẽ là năng lực tạo hình sóng âm, ở hiện đại chưa từng thấy ai sở hữu. Tuy bây giờ con quái này bị vô hiệu hoá nhưng lo lắng của y vẫn không vơi chút nào. Bây giờ y phải dính ở đây chế ngự nó, không ai hỗ trợ Muộn Du Bình, không biết hắn có đủ sức cầm cự không nữa.
Dracula vồ hụt lại không mấy tức giận, kích động nhào đến lần nữa. Một cú đấm nhanh như chớp giật thúc thẳng vào mặt của Muộn Du Bình, nhưng hắn cũng không phải là kẻ dễ dàng bị hạ thủ. Bàn tay xấu xí từng bị nướng chín bởi ngọn lửa, những vết thương chằng chịt lộ rõ cả gân cơ liền được giương lên để bắt lấy cú đấm bạo liệt.
Từ tay của Dracula, một làn khói đen trào ra quấn lấy cổ tay của Muộn Du Bình và bắt đầu nuốt gần hết cả cánh tay hắn. Hắn cố gắng giẫy ra nhưng không được, đành rút Hắc kim cổ đao chém thẳng về cánh tay đang cố chế ngự hắn. Gã nhếch mép cười nhạt, dường như đối phương quá yếu so với những gì gã hình dung. Không mất bao nhiêu sức lực liền bị gã tóm gọn trong lòng bàn tay. Ở khoảng cách gần như vậy rất khó phát huy hết lực, Hắc Kim cổ đao bị gã nắm lấy không dứt ra được. Chung quy con người vẫn là con người, cho dù tôi luyện thế nào cũng không thể vượt qua Ma cà rồng hay Phù Thuỷ được.
Nhưng nụ cười đó vừa nở ra thì lập tức đã bị dập tắt. Bất thình lình, tay cầm Hắc Kim cổ đao của Muộn Du Bình buông ra, đấm thẳng vào ngực của gã khiến cho cơ thể gã bắn ngược về sau bay đi như một viên đạn. Chuyện này xảy ra chớp nhoáng khiến Dracula trở tay không kịp, lãnh trọn một đòn này. Một thân cây mục nát bất đắc dĩ trở thành tấm nệm đỡ lấy gã, va chạm mạnh đến mức cả bộ rễ đều bị hất văng lên, ngã xuống đất cùng gã. Tiếng động cùng sự va chạm khiến cho mặt đất rung lên đôi chút.
Y đứng ở ngoài nhìn chỉ thấy gã đáng đời, tự cao, coi thường địch thủ chẳng khác nào cầm đao đâm thẳng bản thân mình một nhát. Ngoài ra chỉ biết trố mắt nhìn, thầm khâm phục thân thủ tên này quá được. Tay không vẫn có thể hạ Ma cà rồng, mà còn hạ một cách rất ngầu nữa. Hắc Kim cổ đao bị hất văng đến một góc, Muộn Du Bình cũng chả thèm ngó ngàng đến, hình như cũng chưa có ý định nhặt lại.
Tuy nhiên chưa đầy hai giây Dracula đã đứng dậy như thể chưa xảy ra chuyện gì, nhưng đôi mắt kia tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Muộn Du Bình ngay lập tức. Y nhìn về chỗ hắn vừa đứng, xem hắn có động thái gì để đối phó, thì đột nhiên không thấy hắn đâu cả!
Chẳng biết từ khi nào hắn đã đứng ngay phía sau Dracula, cứ như thể hắn có khả năng phân thân vậy. Ngay khi gã vừa kịp xoay người lại thì một cú đấm đã quật thẳng vào thái dương. Cả cơ thể bay lên rồi ngã dúi dụi trên mặt đất, khuôn mặt vô cảm mài trên những mảng nham thạch toả khí ngùn ngụt, chẳng mấy chốc tạo thành vết bỏng đỏ ghê người. Nhưng một cú đánh là không đủ để con quái vật kinh tởm kia có thể gục ngã, cần phải có một lực lượng khủng khiếp hơn thế nếu muốn cỗ máy giết chóc này dừng lại.
Vừa ngã xuống, Dracula lại lập tức chồm dậy, gã phóng về phía kẻ thù như một con hổ đói nhìn thấy mồi, hành động theo bản năng của cơ thể. Nhưng có vẻ như đòn vừa rồi gã chạm được vào người của Muộn Du Bình chỉ do hắn quá sơ suất, không có chuẩn bị. Giờ đây với sự tập trung và cẩn trọng hết mức, nắm rõ tốc độ của gã thì e rằng khó có cơ hội đánh trúng hắn lần nữa. Mặc dù lao tới với một tốc độ khủng khiếp nhưng thứ Dracula nhận lại là một cú đá mạnh như búa tạ thẳng vào đầu. Cơ thể bị hất qua một bên và mài lưng trên đất nóng. Gã trợn trừng đôi mắt không thể tin được, một con người sao có thể theo kịp tốc độ của gã cơ chứ?
Những cái xác trẻ con bị nướng chín gần đó dường như gây ra một tác động mạnh mẽ tới Dracula. Ngay cả y cũng nhận ra sự kích động mãnh liệt của gã. Kỳ quái, tại sao mùi thịt nướng lại nồng hơn nhỉ? Trầm Uyển Đình nhìn thử sang xung quanh, phát hiện cách Phan Tử có một hố đen nhỏ xuất hiện. Các luồng gió nổi lên thổi ra từ nơi đó. Y mừng thầm định nói cho hắn biết thì lúc này Muộn Du Bình hô lớn: "Lui đến chỗ đó đi!"
Không dám chậm trễ, y lập tức rút ra bùa chú định thân của Trung lâm luôn giắt ở cổ chân, dán lên đất. Đồng thời còn niệm chú phong ấn kĩ càng rồi mới rời đi. Chạy đến chuyển Phan Tử và Bạch Hiểu Khiết vào lỗ hỏng thời gian trước.
"Muốn chạy?!? Các ngươi một người cũng đừng mong rời khỏi!" Các thớ cơ thịt trên cơ thể Dracula đột ngột căng ra. Những đường gân nổi rõ dưới lớp da đỏ thẫm, khuôn mặt vô cảm lần đầu tiên trở nên vô cùng dữ tợn, một sự tức giận từ sâu thẳm trong tiềm thức. Gã lao về phía Muộn Du Bình với tốc độ siêu việt, gần như biến mất, đất đá bắn tung bởi lực tác động từ đôi chân của gã.
Sự bình tĩnh của Muộn Du Bình lập tức thay thế bằng sự khẩn trương. Luồng sức mạnh đang ập đến khiến hắn không dám coi thường, một làn khói đen tức khắc xuất hiện rồi xoắn vặn ngay trước mặt hắn. Cùng lúc, cú đấm của Dracula cũng đã ập đến xuyên qua làn khói đen đang dần định hình, túm chặt lấy Muộn Du Bình. Hàng trăm tia khói màu đen bị bắn tung ra tứ phía như thể gã vừa đấm vào một dòng nước. Làn khói đen đậm đặc tức tốc xoay chuyển mạnh mẽ, như thể đang cố gắng hấp thụ sức mạnh của cú đấm. Cánh tay của Dracula rung lên dữ dội, làn da đỏ thẫm bắt đầu rạn nứt, máu nóng rỉ ra từ những rãnh nứt trên cánh tay đang đấm vào làn khói đen dày đặc. Sức mạnh dồn vào cánh tay quá lớn, khiến nó căng cứng như muốn nổ tung. Tuy nhiên gã vẫn chưa muốn dừng lại, hay đúng hơn là bản năng giết chóc kia chưa muốn dừng lại.
Gã gào lên điên cuồng. Đồng thời toàn bộ sức mạnh liền được dồn vào cánh tay đang dần nứt toác từng chút một. Những tiếng nổ li ti vang lên bên trong làn khói đen đang chắn trước mặt Muộn Du Bình. Những tia khói đen không ngừng nhảy múa trên bề mặt của nó, như thể nó đang bị sôi lên bởi sức mạnh tác động vào.
Phía bên này y đã di chuyển xong cả hai vào lỗ hỏng, nhìn sang thấy Muộn Du Bình dây dưa mãi không dứt ra được, vội kêu: "Muộn Du Bình! Nhanh lên! Không thôi cánh cổng sẽ đóng!"
Hắn vẫn bình tĩnh đáp: "Cậu đi trước."
Tên này lúc nào cũng thế, cứ bảo y đi trước nhưng lần này thì khác. Thời gian hạn định đã sắp hết, nếu còn không mau sẽ không trở về được nữa. Y gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Nhớ đến Hắc Kim cổ đao liền tranh thủ đi nhặt dùm hắn. Nhưng khi cầm lên thì cơ thể bị giật ngược lại, kinh ngạc không thể tin vào trọng lượng của nó. Một thanh đao nặng thế này sao Muộn Du Bình có thể tuỳ ý điều khiển linh hoạt đến thế?
Y cố hết sức kéo lê nó trên đất. Nhìn lại chỗ Muộn Du Bình cùng Dracula, y mới tối sầm mặc. Lúc nãy hắn đứng đối lưng với y nên không thấy rõ tình hình, chỉ nghĩ hắn và gã ta dây dưa đối kháng bình thường. Nào ngờ Dracula dám thi triển thuật hoá yêu với Muộn Du Bình, nếu lúc nãy y nghe lời hắn bỏ đi vậy chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm sao.
Cánh tay của Dracula từng chút một nhích lại gần khuôn mặt của Muộn Du Bình. Hàng trăm tia khói màu đen không ngừng quấn chặt lấy cánh tay hắn, ngăn chặn sự di chuyển của hắn. Tới khi bàn tay Dracula chỉ còn cánh khuôn mặt Muộn Du Bình chừng một gang tay, thì một tiếng nổ lớn bỗng vang lên. Làn khói đen tan đi như mây khói, mọi thứ bị hất tung và vỡ vụn trong tích tắc....
Sau khoảng khắc chấn động, mọi thứ lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Ảm đạm và nồng nặc mùi máu. Ngọn lửa đã tắt ngóm để lộ ra những xác người cháy đen trông vô cùng ghê rợn. Dracula nằm bất tỉnh, quần áo rách tươm hệt như một gã ăn mày. Làn da đã trở về trạng thái bình thường, còn cánh tay trái của gã thì chằng chịt những vết rách cứa sâu vào thịt không ngừng rỉ máu.
Không còn ai khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com