Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 82: Bình minh thức tỉnh

Vừa dứt lời, cảm thấy sau lưng khẽ biến. Muộn Du Bình thả tay y ra, xoay người vung ra một đường kiếm quét ngang. Phan Tử vốn chạy sau Bàn Tử, lại phản ứng nhanh nhạy hơn anh ta, lập tức lùi về phía sau tránh né. Bàn Tử tuy thân thủ không tồi nhưng vẫn là không ngờ rằng trong tình huống này hắn cư nhiên còn có thể phản kháng, tuy đã né được nhưng mũi kiếm của Muộn Du Bình trong một giây xuýt soát đã lướt qua trước ngực Bàn Tử.

Bàn Tử ôm vết thương đang rỉ máu trước ngực, mắt nổi đầy gân tơ, oán khí rống: "Đệch mợ nó! Làm thật hả?!?"

Muộn Du Bình không có phản ứng, cũng chả thèm đáp lời. Tay phải cầm Hắc Kim cổ đao chắn ngang trước người, ánh mắt chằm chằm nhìn bọn họ, khí thế bức người khiến hai người kia thật không dám khinh suất.

Phan Tử tay vẫn chưa khỏi, không thể xuất toàn lực đánh nhau nhưng được cái hắn thuận cả hai tay, cầm chuỷ thủ tay trái không vấn đề gì. Sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, hắn càng thêm e dè thực lực của người trước mặt. Trong tình trạng trúng Chướng khí nặng đến nôn ra máu như vậy mà vẫn duy trì tỉnh táo, đỡ được tấn công từ sau lưng ngược lại còn nhanh nhẹn đáp trả như vậy, hắn còn là còn người hay không?

Trái ngược với Muộn Du Bình, y sau khi mất đi trụ cột chống đỡ lập tức ngã ngồi xuống đất, không đứng dậy nổi. Chỉ cảm thấy lồng ngực từng trận quặng đau buốt, khí quản như bị một bàn tay vô hình siết chặt, làm cách nào cũng không thông khiến hô hấp càng ngày càng hỗn loạn. Phan Tử vừa đảo mắt cái đã thấy, lại nhìn Muộn Du Bình luôn thủ trước người y, đánh cái ánh mắt về Bàn Tử, cả hai liền chia làm hai hướng đồng loạt tiến công.

Một trái một phải trong chớp mắt đã áp sát thân thể Muộn Du Bình, không nói hai lời liền hạ hai đao chém xuống. Bàn Tử và Phan Tử đều đang chờ đợi thời cơ hắn tránh né, ít nhất cũng tạo ra khoảng cách an toàn, lúc đó bọn họ sẽ ra tay với y. Nhất là Phan Tử, mối hận thương tích trên người gã vẫn còn đây, nếu có được cơ hội báo thù thì sẽ đáp trả gấp vạn. Nào ngờ, Muộn Du Bình không có hoang mang, thoải mái lách mình đưa đao lên đỡ. Tiếp đến chỉ trong một nốt nhạc, hắn nâng chân trái lên đá thẳng vào mặt Phan Tử, thuận thế xoay người tung một cước vào mặt Bàn Tử.

Phan Tử bị đá văng ra muời mét, Bàn Tử còn tệ hơn bay thẳng đập vào thân cây rồi ngã xuống đất, lập tức ói ra máu. Trầm Uyển Đình biết cú đá xoay người có bao nhiêu lực, bao nhiêu tốc độ hỗ trợ, trực tiếp đánh đến nội thương luôn. Muộn Du Bình thu thế, xoay người đỡ y đứng dậy, hỏi: "Có thể đi tiếp không?"

Y nghiến răng gật đầu đáp: "Có thể!". Kỳ thực y biết bản thân mình sức lực không đủ, có đi cũng chẳng được bao xa nhưng y ngàn vạn lần không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt hắn. Muộn Du Bình cường đại như thế, lúc nào cũng bảo hộ y, cho nên y muốn làm chút gì đó cho hắn, dù không làm được cũng không thể nào trở thành gánh nặng cho hắn. Một mực bám lấy suy nghĩ đó cho nên y mới gắng gượng đứng lên lần nữa.

Càng đi y lại càng cảm thấy kì quái, hơi thở của Muộn Du Bình càng ngày càng trở nên bình ổn, y đi bên trái hắn cũng cảm nhận được nhịp tim của hắn không đập loạn nữa. Gần như phục hồi về trạng thái bình thường, nhìn không ra ảnh hưởng nào từ Chướng khí nữa. Mà y ngoại trừ tinh thần tỉnh táo được đôi chút, đau đớn nơi ngực vẫn không thuyên giảm. Cái này là kỳ thị thể chất hay sao?

Phía sau không xa, Phan Tử đang dìu Bàn Tử muốn bất tỉnh một mực bám riết không rời.

"Bọn họ định đuổi theo chúng ta đến chừng nào đây?" Y hỏi.

"Do ả nữ tông tử kia trong lòng gấp gáp. Sắp đến nơi rồi." Muộn Du Bình trả lời ngắn gọn.

Đến đâu?

Bấy giờ mặt trời đã lên khá cao, tuy nhiên nắng sớm của mùa đông không đủ mạnh. Sương mù đang bắt đầu tan, y có cảm giác là vậy. Mọi thứ ngày càng rõ ràng hơn trong tầm mắt, không còn cái cảm giác sợ sệt tự doạ mình nữa. Làn gió nhẹ khuấy động mảng sương mù bay bay, đập thẳng vào da thịt y một cảm giác lành lạnh. Thật tỉnh táo, nó làm xốc dậy tinh thần đầy mệt mỏi của y.

Đột nhiên y nhìn thấy xa xa có cái gì đó lấp lánh nối dài dưới mặt đất. Chạy thêm chốc nữa quả nhiên không nhìn nhầm, chính là con sông mà trước đó đã nhìn thấy qua. Lúc đầu y chỉ nghĩ nó là một con suối nhỏ bởi bề mặt của nó không hề rộng, hơn nữa địa hình trong rừng rậm vốn không bằng phẳng. Nếu có nước ắt hẳn phải từ thượng nguồn, địa hình cao mà chảy xuống. Mà mặt nước của nó lại vô cùng êm đềm, không có nửa điểm dao động, cũng không có âm thanh róc rách của suối rừng, âm thầm trôi tựa như nó chưa từng tồn tại vậy.

Chạy đến bên bờ sông, y vẫn chưa hiểu ất giáp gì, thiếu gì đường không chạy sao tên này tự dưng chôn thân vào ngõ cụt? Phan Tử, Bàn Tử sắp truy đến nơi rồi, không lẽ bọn y phải nhảy xuống sông lội qua bờ bên kia. Đang lưỡng lự thì Muộn Du Bình quay sang hỏi: "Biết bơi không?", y gật đầu thì hắn nói tiếp: "Làm ướt người, tuyệt đối không được uống nước!"

Trầm Uyển Đình ngẩn người ra, chưa kịp tiếp thu thông tin Muộn Du Bình không nói hai lời liền đẩy y xuống nước. Y choáng váng dưới mặt nước đen ngòm, tay chân theo phản ứng phòng vệ giẫy giụa liên tục. Cái tên mặt lạnh này thật muốn doạ chết người mà. Y học bơi từ năm cấp ba, đã rất lâu rồi không có xuống nước nha. Ngụp lặn một hồi, y nhớ lại mấy lời giảng của thầy ở trường, chân đạp đạp thử đứng nước thử nào ngờ cái sông này vậy mà không sâu như y tưởng. Đứng thẳng người mực nước chỉ mới tới vai y.

Y ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện từ đầu đến cuối Muộn Du Bình vẫn nhìn về bên này. Ngay lúc này, Phan Tử và Bàn Tử đã chạy đến ngay sát sau lưng Muộn Du Bình, y vội hô lên: "Cẩn thận!"

Muộn Du Bình vẫn không có kinh ngạc, bình tĩnh xoay người phóng đến cái cây ngay cạnh. Chỉ thấy hắn nhảy vọt lên, đạp lên cành cây thấp cỡ y, mượn lực một cái rồi bay vút lên, xoay người vài vòng trên không trung rồi đáp xuống phía sau hai người họ. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Phan Tử cùng Bàn Tử ngẩn ra chưa kịp phản ứng đã bị hắn mỗi người một cước đạp thẳng xuống sông.

Tiếp đến Muộn Du Bình cũng nhảy xuống, Bàn Tử và Phan Tử vừa ngoi lên lấy hơi đã bị hắn trấn xuống nước. Lực đạo của Muộn Du Bình mọi người đều rõ, hắn một người áp chế cả hai đều là chuyện bình thường. Nhưng lúc này lại làm y lo lắng, không phải nước này có độc sao, họ mà lỡ uống vào vậy làm sao cứu kịp, bèn can ngăn: "Này, Muộn Du Bình anh làm gì thế? Nước này có độc đấy!"

Muộn Du Bình vẫn chưa dừng tay, hắn chỉ nói với y: "Cách giải độc khí, chỉ lấy độc trị độc thì mới trị được. Đợi bọn họ uống vào thì sẽ tỉnh thôi."

Y nghe vậy cũng không tiếp tục ngăn cản nữa, hắn nói như thế thì đương nhiên đó là biện pháp duy nhất để cứu họ lúc bấy giờ. Nhưng nhìn cái dáng vẻ chật vật, thở không ra hơi của hai người cũng thật tội nghiệp, y nhún vai xoay người leo lên bờ trước. Bàn Tử và Phan Tử bị nhúng khoảng bốn năm lần nữa tự nhiên kháng cự càng mạnh mẽ, đến khi Muộn Du Bình thả tay cho hai người họ trồi lên lấy khí, Bàn Tử thở không ra hơi rống lên: "Con mẹ nó! Tiểu Ca anh định giết Bàn gia ta thật à?!?"

Y ở trên bờ lập tức mừng rỡ, có lẽ Bàn Tử đã hồi phục hồi. Quay sang nhìn Phan Tử, chỉ thấy anh ta mặt mày ướt đẫm, mắt nhíu chặt vì cay nói: "Tiểu Ca, anh ra tay nặng thật đấy!"

Muộn Du Bình thừ người giây lát, đột nhiên hắn tiếp tục nhấn đầu hai người xuống nước nữa. Chỉ khoảng hai lần, hắn liền thu tay, leo lên bờ ngồi để mặc hai tên kia còn ho sặc sụa dưới nước. Lấy hơi một hồi mới loạng choạng đi vào bờ, y nắm tay kéo họ lên, cả hai liền nằm vật ra đất thở hồng hộc.

"Tiểu Ca anh đúng là muốn mưu sát người mà, lão tử đã nói tỉnh anh còn cố ý dìm chúng tôi thêm vài lần nữa." Việc đầu tiên lên bờ của Bàn Tử chính là hướng Muộn Du Bình oán trách.

Hắn cũng không có biểu tình gì, giũ giũ áo khoác ngoài vài cái cho bớt nước mới trả lời: "Đề phòng thôi."

Vẻ mặt của Bàn Tử khi nghe được câu đó thật vô cùng đặc sắc, cứ như ăn một quả trứng nuốt qua khỏi họng rồi mới biết nó là trứng thối, muốn nhả cũng nhả không được. Phan Tử ngồi dậy vỗ vỗ vai hắn, gật gật đầu an ủi như đang bố thí sự thương hại vậy.

Trầm Uyển Đình cũng không biết nói gì cho phải, ý tứ của Muộn Du Bình y nghe đều hiểu. Để tránh trường hợp hai người này giả vờ đã tỉnh, sau đó lại đâm một nhát sau lưng cho nên lúc đó hắn không dừng tay. "Muộn Du Bình nói đúng. Các anh mưu mô như vậy, sao có thể dễ dàng buông tay được." Y chen lời vào, châm chọc.

"Thiên Chân! Cậu nói vậy là không đúng, cậu không biết cái bộ dáng như Tử thần của Tiểu Ca khi đuổi theo bọn tôi trong rừng đâu. Đằng đằng sát khí như muốn lấy mạng người vậy, chưa hết cậu xem xem..." Bàn Tử nói liền vạch áo ra, vết thương ở ngực vẫn còn đang rỉ máu.

Phan Tử chỉ lắc đầu cười trừ, còn Muộn Du Bình trực tiếp bỏ qua, hệt như chưa từng nghe cái gì. Y thở dài, kéo Bàn Tử lại gần vừa trị thương cho hắn vừa giáo huấn: "Đây chỉ mới là 30% sát thương, anh thử không mặc giáp đi solo với Muộn Du Bình xem, tôi khẳng định không chịu nổi một kích. Cho nên vẫn là nên về luyện lại trình độ đi, lần sau đừng để ai điều khiển bằng không chết lúc nào cũng không hay biết!"

Bàn Tử mở to mắt nhìn y, dáng vẻ không thể tin được y có thể nói ra loại lời này. Trị thương rất nhanh, nháy mắt đã xong y liền đi đến chỗ Phan Tử chữa cho hắn. Đang truyền linh lực, Phan Tử đột nhiên đẩy vai y một cái, ném một cái ánh mắt đầy ẩn ý. Y quay đầu theo hướng đó, phát hiện Bàn Tử đang cuộn mình ngồi vẽ vòng tròn trên đất, bộ dáng rất uỷ khuất, trong đầu thầm nghĩ ngàn vạn lần không bao giờ đắc tội với y nữa.

Y cũng không quản hắn, tiếp tục trị thương. Phan Tử, Bàn Tử sau khi ngồi nghỉ một chốc liền lấy lại tỉnh táo, cởi áo ngoài ra giắt khô.

"Tiểu Ca, chúng ta bây giờ có thể quay về chưa?" Phan Tử đang giắt hộ áo khoác của y quay đầu hỏi.

"Trước tiên còn cần đến một nơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com