🌃 Chương 41 🌃: Họng súng
Editor: Sel
Hiếm khi tổ chức team building, thời tiết lại đẹp như thế, trời trong nắng đẹp không có một gợn mây. Sau khi những người ở phòng tin tức bị điều trở về khách sạn, ai nấy đều cảm thấy không vui, nhưng cũng không có cách nào.
Nhất là trưởng phòng, tối nay ông ta còn hẹn cả phòng đi karaoke để khoe giọng hát, giờ thì kế hoạch có lẽ cũng bị hủy rồi.
Sau khi Từ Niệm Chi và Dương Tiểu Bàn về phòng, không có việc gì làm, ngủ cũng không được nên chỉ có thể nằm trên giường xem TV.
Xem xong một bộ phim tình cảm văn nghệ với nội dung nông cạn, cuối cùng nam chính và nữ chính hóa giải hiểu lầm, ôm nhau trong tuyết, những người yêu nhau cuối cùng cũng được ở bên nhau. Dương Tiểu Bàn không chịu nổi nữa, hỏi: "Chi Chi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Chúng ta còn phải bị nhốt trong phòng bao lâu nữa đây?"
Một khu nghỉ dưỡng lớn như vậy, có chuyện gì mà cần phải kiểm soát tất cả du khách?
Từ Niệm Chi vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện tình cảm cảm động của các nhân vật, khóe mắt hơi ươn ướt, bị lời của Dương Tiểu Bàn kéo trở về thực tại.
Thực ra từ đầu, cô đã có dự cảm không tốt, nhưng chẳng có bằng chứng và cũng không muốn mọi người lo lắng, cô chỉ cười và nói: "Chắc không sao đâu, nhân viên khu nghỉ dưỡng sẽ xử lý xong và cho chúng ta ra ngoài nhanh thôi. Chúng ta phải phối hợp với công việc của họ mà."
Bữa trưa đã tiêu hóa hết từ lâu, Dương Tiểu Bàn lăn lộn trên giường kêu rên, rồi ngồi dậy nhìn về phía giường bên cạnh, "Chi Chi, cậu còn đồ ăn không?"
Từ Niệm Chi nhìn vào mấy gói khoai tây chiên đã hết, bất đắc dĩ vươn dài tay lấy balo để ở cuối giường ra, lục lọi một hồi, lấy ra một hộp thanh sơn tra chưa mở: "Chỉ còn cái này thôi, cậu ăn không?"
Dương Tiểu Bàn chỉ nhìn một cái đã lắc đầu: "Không, sơn tra kích thích sự thèm ăn, ăn càng nhiều càng đói."
Từ Niệm Chi bất lực: "Nhịn một chút đi Tiểu Bàn, giờ không thể ra ngoài được."
Dương Tiểu Bàn người cũng như tên, dáng người có hơi mũm mĩm lại rất có tâm hồn ăn uống, cứ đói là không chịu được. Cô ấy đi dép lê, khoác thêm một chiếc áo: "Không được, tôi phải đi tìm Hạ Ngôn lấy đồ ăn."
Phòng của Hạ Ngôn ở tầng ba, chỉ cách họ một tầng, đi thang máy là tới ngay.
Từ Niệm Chi nghe vậy liền nhíu mày, lo lắng nói: "Nhưng nhân viên khách sạn bảo chúng ta phải ở yên trong phòng mà."
"Ôi dào không sao đâu, ở đây chỗ nào chẳng có camera, xảy ra chuyện gì được chứ?" Dương Tiểu Bàn đi đến trước giường Từ Niệm Chi, cúi xuống bắn nhẹ vào trán cô, cười nói: "Chi Chi, cậu phải biết linh hoạt một chút."
Nói xong cô ấy quay người đi ra phía cửa, vừa đi vừa nói: "Nhân viên không cho chúng ta ra ngoài là vì lo nếu có chuyện gì xảy ra thì sẽ bị quy hết tội lên đầu họ, có thể thông cảm được nhưng cũng bảo thủ quá rồi. Với lại tôi đi nhanh thôi, cùng lắm là năm phút, lát cậu nhớ mở cửa cho tôi đó."
Lời can ngăn của Từ Niệm Chi nghẹn lại trong cổ họng, đáp lại cô chính là tiếng đóng cửa dứt khoát.
Cô nhìn chằm chằm về phía cửa vài giây, sau đó khẽ thở dài một tiếng. Dương Tiểu Bàn cái gì cũng tốt nhưng tính tình lại rất cứng đầu, đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, cũng chẳng chịu nghe người khác nói. Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
-
Khách sạn đã thực hiện chế độ phong tỏa khẩn cấp, trên hành lang không một bóng người, yên tĩnh đến mức khiến người ta lo lắng.
Sau khi ra khỏi phòng, Dương Tiểu Bàn đi về phía thang máy, bước chân trên tấm thảm mềm mại không phát ra chút âm thanh nào. Cô ấy chợt nhớ này vẻ mặt của Từ Niệm Chi lúc khuyên nhủ mình, đột nhiên chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy căng thẳng, đành phải tăng tốc bước chân.
Thang máy đang dừng ở tầng cao nhất, Dương Tiểu Bàn liếc nhìn cầu thang tối om bên cạnh, quyết định tiếp tục chờ thang máy.
Đứng ở cửa thang máy nhìn số tầng từ từ giảm xuống, tim của Dương Tiểu Bàn bắt đầu đập nhanh hơn, ngón chân không tự chủ được mà cuộn tròn, thi thoảng quay đầu lại nhìn, trong đầu đột nhiên xuất hiện nhiều kịch bản ngớ ngẩn về các vụ án giết người trong khách sạn.
Thật ra cũng không phải chờ lâu, thang máy vừa đến là cô ấy vội vàng bước vào, sau đó liên tục nhấn nút đóng cửa.
May mắn thay thang máy chạy êm ru, đến tầng ba mà không xảy ra sự cố nào.
Dương Tiểu Bàn thầm mắng bản thân mấy câu, trách mình quá tham ăn, bảo sao mãi chẳng giảm được cân, lại còn chọn đúng lúc này để ra ngoài.
Đi một lúc, cô ấy dừng lại trước cửa phòng Hạ Ngôn rồi đưa tay lên gõ cửa.
Tiếng cười nói rất lớn vọng ra từ bên trong, Hạ Ngôn hỏi với ra: "Ai thế?"
Dương Tiểu Bàn nhìn quanh một lượt, sốt ruột đến nỗi phát cáu: "Là tôi nè, mở cửa nhanh lên."
Tiếp dép kéo lại gần, sau đó mở cửa ra, Hạ Ngôn thò đầu ra ngoài: "Sao lại là cậu vậy bà trẻ?"
Dương Tiểu Bàn đẩy cậu ấy ra rồi đi vào trong: "Tôi đói bụng nên đến xin cậu chút đồ ăn. Sao phòng cậu ồn...."
Còn chưa nói xong, cô ấy đã mở to mắt nhìn ba người đàn ông đang cầm bộ bài, lá bài rải rác trên giường, im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao hai anh cũng ở đây?"
Hai người kia ngượng ngùng cười: "Tại chán quá đấy, dù sao phòng chúng tôi cũng ngay cạnh phòng Hạ Ngôn nên qua đây chơi bài giết thời gian."
"Mấy người quá đáng thật!" Dương Tiểu Bàn nâng cao giọng rồi ngồi phịch xuống xuống: "Đánh bài mà không thèm gọi tôi."
Hạ Ngôn lấy mấy gói đồ ăn vặt từ vali, mở ra rồi đưa cho Dương Tiểu Bàn: "Niệm Chi đâu?"
Dương Tiểu Bàn nhận lấy, phẩy tay: "Niệm Chi đang ở trong phòng một mình, không sao đâu, cậu ấy không dám mạo hiểm tự tiện ra ngoài đâu."
Hạ Ngôn mím môi, không nhịn được nói: "Cậu cũng biết mình mạo hiểm hả?"
Dương Tiểu Bàn đã bắt đầu chơi bài, lúc này dồn toàn tâm toàn ý vào ván bài nên không nghe thấy lời càm ràm của Hạ Ngôn.
Đánh bài đúng là rất dễ giết thời gian, mới chơi được vài ván mà đã gần hết một giờ đồng hồ. Cho đến khi có người đến gõ cửa phòng, mấy người mới bị buộc phải dừng lại.
Anh cảnh sát trẻ tuổi ngoài cửa nghiêm giọng nói: "Chào anh chị, xin mời mọi người xuống sảnh tầng một ngay bây giờ."
Năm người trong phòng còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì anh cảnh sát đã nhanh chóng di chuyển sang phòng kế bên, lặp lại công việc này.
Không còn cách nào khác, họ đành tạm dừng ván bài, vội vã thu dọn rồi xuống sảnh dưới trong sự ngơ ngác.
Dưới sảnh khách sạn đều là du khách, tiếng người ồn ào cùng đám đông chen chúc nhau. Một vài cảnh sát mặc đồng phục đang cố duy trì trật tự, khó khăn hô lên: "Mọi người giữ trật tự! Giữ trật tự! Nghe theo chỉ đạo!"
Khi nhóm người Dương Tiểu Bàn xuống tới nơi, liền có nhân viên khách sạn tiến đến để ghi lại tên và số phòng của họ.
"Dương Tiểu Bàn, phòng 407." Khi nhân viên đã ghi chép xong, Dương Tiểu Bàn giữ tay cô ấy lại: "Chào chị, chị có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhân viên tỏ ra hơi khó xử, nhẹ nhàng gỡ tay Dương Tiểu Bàn xuống, khéo léo đáp: "Chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ đang phối hợp với cảnh sát để xử lý vụ việc thôi."
Dương Tiểu Bàn gãi gãi cằm không hỏi thêm nữa, vừa quay đầu thì thấy Thẩm Ngạn Chu đang đứng giữa đám đông, mắt cô ấy lập tức sáng lên, giơ cao tay vẫy vẫy: "Đội trưởng Thẩm!"
Thẩm Ngạn Chu ngay lập tức nhìn thấy Dương Tiểu Bàn, trao đổi vài câu với cảnh sát bên cạnh rồi bước đến.
"Đội trưởng Thẩm, các anh cũng đến đây à?" Dương Tiểu Bàn hỏi.
"Ừ." Thẩm Ngạn Chu nhìn xung quanh, đôi mắt tối sầm lại: "Niệm Chi không ở cùng cô sao?"
Dương Tiểu Bàn nghe vậy thì nhìn quanh một lượt, kêu lên thất thanh: "Niệm Chi vẫn còn ở trong phòng. Tôi cứ tưởng sẽ có cảnh sát đến báo cho cậu ấy chứ."
Bộ đàm trong tay Thẩm Ngạn Chu vang lên: "Đội trưởng, có một phòng ở tầng 4 không mở được cửa."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Ngạn Chu đã nghiến chặt hàm, tay nắm chặt, chạy nhanh về phía thang máy.
-
Rèm cửa được kéo kín, chỉ để lại một khe hở nhỏ để chút ánh sáng lọt vào. Trong phòng mờ ảo chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn ngủ.
Sau khi Dương Tiểu Bàn rời đi, Từ Niệm Chi nằm trên giường không nhúc nhích.
Bộ phim tình cảm trong TV vừa đến lúc kết thúc, nữ ca sĩ đang hát bài kết phim đầy xúc động, nhưng Từ Niệm Chi chẳng nghe lọt từ nào, cô lấy remote rồi tắt TV.
Khách sạn năm sao này để sẵn tinh dầu thơm bên đầu giường, hương hoa hồng nhè nhẹ thoảng trong không khí, kích thích các dây thần kinh ngủ của Từ Niệm Chi.
Mí mắt cô nặng dần, sau đó nhắm lại.
Nhưng giấc ngủ này của cô không hề yên ổn.
Trong mơ, cô luôn mơ về những ký ức thời thơ ấu, ba mẹ ruột mất đi trong cùng một tuần, trại trẻ mồ côi không bao giờ thoát ra được, và cuộc sống phải nương nhờ người khác, chịu đựng đau khổ đến mức tê liệt.
Ba mẹ Từ đột nhiên thay đổi thái độ, đối xử với cô rất tệ, mắng cô là kẻ xui xẻo, đã quét sạch vận may của gia đình họ.
Cô như vừa thoát ra từ một vực thẳm, lại rơi vào một vực thẳm khác, không cách nào nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lúc tỉnh dậy, người Từ Niệm Chi đẫm mồ hôi lạnh, cô nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa phía trước, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt vì thở gấp.
Cô kiệt sức, nằm đó một lúc mới nghiêng người lấy điện thoại.
Trên màn hình hiển thị cô đã ngủ gần một giờ.
"Tiểu Bàn." Từ Niệm Chi khàn giọng gọi một tiếng.
Trong phòng yên lặng, không ai đáp lại cô.
Cô cúi đầu đang choáng váng, từ từ quay sang chiếc giường trống bên cạnh.
Suy nghĩ lập tức quay trở lại, bấy giờ Từ Niệm Chi mới nhận ra có điều gì đó không ổn, chống tay ngồi dậy.
Không phải nói chỉ đi năm phút thôi sao, giờ hơn một tiếng rồi vẫn chưa về? Chẳng lẽ lúc trở về cô đang ngủ nên không nghe thấy tiếng gõ cửa?
Cô mở WeChat gửi cho Dương Tiểu Bàn một tin nhắn.
Đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy phản hồi, Từ Niệm Chi sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, rồi bước ra cửa nhìn qua lỗ mắt mèo, nhưng không thấy gì như cô đã dự đoán.
Vừa bước trở lại bên giường, ngoài ban công truyền đến một tiếng động.
Tiếng không lớn, nhưng đủ rõ ràng.
Trái tim Từ Niệm Chi nhói lên, cô nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, nhưng không nghe thấy gì nữa, như thể tiếng động vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Cô tự trấn an mình đừng hoảng hốt, đột nhiên nhớ ra, cửa ban công hình như đã không được đóng lại từ sau khi Dương Tiểu Bàn ra ngoài hít thở không khí vào buổi trưa.
Rèm cửa phòng đều đã kéo, cô không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Từ Niệm Chi nuốt nước bọt, cố gắng giữ hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng nhấc chân, từ từ tiến về phía cửa.
Một bước, hai bước, chỉ còn cách cửa hai mét nữa,
Cô run rẩy đưa tay về phía tay nắm cửa, chuẩn bị mở cửa.
Ngay giây tiếp theo, rèm cửa đột nhiên bị ai đó kéo ra từ bên ngoài, một khuôn mặt dữ tợn hiện ra trước mặt cô, với một vết sẹo sâu trên đó, khẩu súng đen ngòm hướng thẳng vào đầu cô.
Người đàn ông nhìn thấy cô cũng ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười nham hiểm.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi cô Từ."
2309 words
15.11.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com