Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3

3.

Vương Nguyên gọi phục vụ hủy món rồi rời khởi quán lẩu mà không thèm ngoảnh nhìn lại. Vương Tuấn Khải đuổi theo, lôi cậu vào con hẻm nhỏ rồi ấn cậu lên tường hôn.

Vương Nguyên dùng sức đẩy anh ra, hỏi có phải anh xem quá nhiều truyện tổng tài bá đạo rồi không.

“Thời gian rất quý giá không phải sao, đây là cách giữ em lại nhanh nhất.”

Vương Nguyên nghe vậy thì tức giận, thế nhưng Vương Tuấn Khải lại hôn tiếp. Vương Nguyên cắn, anh cũng vờ như không biết thế là cậu nâng đầu gối lên giáng cho người đó một đòn chí mạng.

Vương Tuấn Khải đau đến mức ngồi xổm xuống. Vương Nguyên cũng không có chút thương xót, nhấc chân rời đi. Vương Tuấn Khải ở sau lưng gọi cậu, Vương Nguyên dừng một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại. Vương Tuấn Khải nhịn đau đứng dậy, lảo đảo đi theo sau.

Vương Nguyên đến trạm tàu điện ngầm, qua kiểm tra an ninh, chờ tàu đến, bước vào, hòa mình vào đám đông chen chúc. Vương Tuấn Khải ở phía sau copy paste tất cả mọi hành động này của cậu. Khi tàu điện ngầm đến trạm trung chuyển, đằng trước Vương Nguyên dư ra một chỗ ngồi thế là cậu ngồi xuống. Vương Tuấn Khải dồn lên trước mặt cậu, dùng mũi giày đá vào mũi giày của cậu.

Trái tim Vương Nguyên như đã bị vo thành một cục nhăn nhúm, để ngăn cản sự mềm lòng của mình, cậu nhấc chân đạp mạnh xuống. Vương Tuấn Khải nhăn mặt đau đớn, nhưng xung quanh có nhiều người nên anh đau cũng chẳng dám kêu lên.

Đến trạm, Vương Nguyên ra khỏi tàu, đến quét mã xe đạp công cộng. Vương Tuấn Khải bắt lấy tay lái, nói cậu cho anh cơ hội giải thích. Vương Nguyên hỏi anh muốn giải thích điều gì, “Trước khi anh lừa tôi, sao anh không nghĩ đến việc phải giải thích?”

“Tôi muốn kề cận em nên mới lừa em thôi.”

Vương Nguyên cười, “Đây thật sự là một lời giải thích nghe có vẻ quang minh chính đại, tình sâu nghĩa nặng nhỉ.”

“Nhưng lời tôi nói là thật.”

“Từ lúc bắt đầu anh mà nói cho tôi biết anh là Vương tiên sinh gì đó, từ lúc bắt đầu anh mà nói cho tôi biết anh ở Bắc Kinh, chẳng lẽ tôi sẽ không cho anh tiếp cận tôi?”

“Em sẽ không! Chẳng phải em muốn chạy trốn khỏi những người ở hội trường kia nên mới đến căn phòng nhỏ đó, mà vốn dĩ tôi là người cần phải ở trong hội trường đó.”

Vương Nguyên không nói gì. Vương Tuấn Khải nói đúng, nếu như ngay từ lúc bắt đầu cậu đã biết mình và Vương Tuấn Khải là người của hai thế giới, cậu sẽ không để cho Vương Tuấn Khải tiếp cận mình.

“Anh nói đúng, cho nên xin anh đừng có kề cận tôi nữa.”

Xe công cộng đã được Vương Nguyên quét mở, cậu khom người, đóng khóa, rồi đi thẳng. Vương Tuấn Khải cầm tay lái đứng nguyên tại chỗ một hồi, không nói tiếng nào theo sau bóng lưng Vương Nguyên.

Hai người cứ một trước một sau như vậy, cũng chẳng biết đã đi trong gió được bao lâu. Sau đó Vương Nguyên tiến vào một tiểu khu, dừng lại dưới tòa nhà nơi cậu ở. Vương Tuấn Khải cách cậu vài bước chân, Vương Nguyên quay đầu, hỏi: “Anh có muốn lên cùng tôi không?”

“Gì cơ?”

Vương Nguyên cúi đầu, lấy mũi giày đá loạn một nhánh cây dưới chân. Vương Tuấn Khải đến trước mặt cậu, nâng mặt cậu lên rồi nói: “Em nói thật hả?”

“Vương Tuấn Khải, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi thế? Sự mới mẻ? Sự phấn khích? Cuộc gặp gỡ tình cờ? Diễm ngộ (*)? Hay nói thẳng ra chút nữa là tình một đêm?”

(*)Diễm ngộ: Gặp gỡ được người đẹp

Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người.

Vương Nguyên bỗng nghiêng người, hôn loạn lên môi Vương Tuấn Khải và tay cậu thì hướng xuống đũng quần của anh.

Vương Tuấn Khải tránh khỏi Vương Nguyên, Vương Nguyên còn muốn lại gần, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.

“Vì sao lại từ chối tôi, anh không phải muốn thế này sao? Nếu như anh không muốn ở bên ngoài, chúng ta có thể đi thuê phòng hoặc lên lầu đến phòng của tôi.”

“Vương Nguyên, mẹ nó em nghĩ tôi như vậy thật sao?”

“Vương Tuấn Khải, mẹ nó anh thành thật chút đi được không?”

Vương Tuấn Khải giữ cổ tay Vương Nguyên càng chặt ” Được, Vương Nguyên, em muốn tôi thành thật, vậy tôi thành thật nói cho em biết.”

“Em nghe rõ cho tôi, tôi muốn theo em đến đây, không phải vì sự mới mẻ, không phải vì sự kích thích, không phải vì cuộc gặp gỡ tình cờ, không phải vì diễm ngộ. Hay nói thẳng ra chút nữa, cũng không phải là vì tình một đêm.”

“Điều tôi muốn, là tình yêu.”

Vương Nguyên mỉm cười.

“Tình yêu? Chúng ta quen nhau mới mấy tiếng đồng hồ, anh lại nói chuyện tình yêu với tôi?”

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Vương Nguyên một cái, hất tay cậu ra, lấy điện thoại trong túi ra, ấn mở màn hình, vào cửa hàng phần mềm, tải về, đăng kí, đăng nhập, tìm kiếm không lâu thì thấy ID đã từng nhìn thấy cách đây không lâu.

Sau đó, Vương Tuấn Khải đưa điện thoại về phía Vương Nguyên.

“Vương Nguyên, em nhìn xem, câu chuyện nào em vẽ không phải đều yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhìn nhau một giây thôi là nhớ nhau cả vạn năm sao? Rõ ràng em tin tưởng như vậy, bây giờ lại hỏi tôi vì sao nói chuyện tình yêu với em?”

Vương Nguyên vươn tay ấn vào sườn điện thoại của Vương Tuấn Khải, màn hình liền tắc ngấm.

“Vương Tuấn Khải, tôi có thể vô cùng tin tưởng vào thế giới hai chiều, nhưng tôi chỉ muốn sống trong thế giới ba chiều này thôi.”

Tay Vương Tuấn Khải buông thỏng xuống một cách yếu ớt.

Vương Nguyên quét mã cửa, bước vào trong, con số 10 nhấp nháy trên màn hình ở trên cửa thang máy, cậu ngẩng đầu, đếm ngược với những con số không ngừng thay đổi.

10. Trong một bộ phim cổ trang của Hàn Quốc, nữ chính đã nói với nam chính rằng: ” Khi trong lòng nghĩ đến một người rồi đếm đến năm, nếu người đó xuất hiện, bạn sẽ thích cô ấy.”

9. Nam chính bước ra xa, bắt đầu đếm, khi đếm đến bốn thì nhắm mắt, lúc đến năm thì mở mắt. Ngay lúc đó, đèn bên cạnh anh ấy đều sáng lên, ở phía đối diện, cô gái nói rằng sẽ đi mua khoai lang, đang mỉm cười nhìn vào hình bóng trước mặt.

8. Vốn dĩ câu chuyện này đã từng lướt qua trong đầu cậu, trong thang máy mới chỉ xuống có hai tầng.

7. Tại sao lại luôn nhớ tới câu chuyện này nhỉ, trong lòng rõ ràng biết là quá ảo mà, không phải sao?

6. Trong câu chuyện là đếm từ một đến năm, còn giờ đứng ở đây, bắt đầu đếm từ mười, còn là đếm ngược, có lẽ sẽ không linh nghiệm đâu.

5. Biết là sẽ không linh nghiệm mà vẫn đếm, quá rỗi hơi luôn nhỉ?

4. Đến bốn rồi, nếu nhắm mắt lại, chắc sẽ không thấy rõ số nữa nhỉ?

3. Có lẽ bây giờ đã đến tầng hai rồi cũng nên.

2. Hình như nghe thấy âm thanh của khóa thẻ từ đang quét cửa?

“1.”

Vương Nguyên mở mắt ra. Cửa thang máy đã mở, có một bóng người bước vào. Người đó hỏi hai người bên ngoài có muốn vào thang máy hay không, Vương Nguyên không nói lời nào, nên Vương Tuấn Khải nói: “Anh cứ lên trước đi.”

Cửa thang máy đóng lại, Vương Tuấn Khải nhìn về phía Vương Nguyên.

“Tôi thấy màn hình đã hiển thị thành 1 rồi mà em vẫn chưa đếm xong, cho nên giúp em.”

“Làm sao anh biết lúc đó tôi không chỉ định đếm đến 1?”

“Tôi không biết, nhưng tôi biết điều trong lòng em vừa nghĩ đến tôi, phải không?”

“Cái gì?”

“Người em nhìn thấy khi mở mắt ra cũng là tôi, phải không? Hiện tại em sẽ thích tôi, phải không?”

Vương Nguyên mỉm cười, “Anh cho rằng tôi đang chơi trò đếm số rỗi hơi đó à?”

“Chẳng lẽ không phải em đang chơi cái trò đếm số rỗi hơi đó sao?”

“Rỗi hơi, thì đúng, trò chơi rỗi hơi, thì không phải.”

Vương Tuấn Khải duỗi tay, che mắt Vương Nguyên đi.

“Vậy thì bây giờ chúng ta hãy chơi trò chơi rỗi hơi này một lần đi.”

Vương Nguyên lôi tay Vương Tuấn Khải ra, ấn mạnh vào nút đi lên của thang máy.

“Vương Tuấn Khải, có phải anh không hiểu phải không, vậy tôi nói lại lần nữa, tôi có thể vô cùng tin tưởng vào thế giới hai chiều, nhưng tôi chỉ muốn sống trong thế giới ba chiều mà thôi!”

“Cho nên em mới không thể tạo ra câu chuyện mới đấy!”

“Anh nói gì vậy?”

“Truyện tranh của em đã lâu không ra chương mới phải không? Thế giới ba chiều của em vốn dĩ không thể mang nổi lại cho em chút cảm hứng nào, đúng không? Để tích lũy tư liệu, rõ ràng không thích ở lại hội trường lại chẳng chọn đi về. Nếu đã cần tư liệu thực tế đến vậy, chẳng lẽ không phải là càng nên giữ chặt lấy tôi ư?”

“Sự mới mẻ, sư kích thích, cuộc gặp gỡ tình cờ, diễm ngộ, hay nói thẳng ra chút nữa là tình một đêm và thậm chí là tình yêu, tôi muốn gì ở em có còn quan trọng không? Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ trở thành câu chuyện mà em sáng tác.”

“Nếu em vẫn cảm thấy không chân thật, thế có thể xem như chúng ta đang du hành trong thế giới hai phẩy năm chiều không được sao?”

Cửa thang máy mở ra. Diễn biến cốt truyện sau đó, nếu được vẽ trong truyện tranh của Vương Nguyên, chắc hẳn sẽ là một phân cảnh toàn cảnh: Karry đi theo Mã Tư Viễn vào thang máy.

Tiếp theo, chuyển sang thế giới hai phẩy năm chiều của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên: Thang máy đi lên và đến tầng nơi Vương Nguyên ở. Cậu bước ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra tra vào ổ khóa, rồi ngoảnh lại nhìn người phía sau – “Vương Tuấn Khải, anh nên biết rằng, chúng ta chẳng qua chỉ là lấy những gì mình cần mà thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com