Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

CHƯƠNG 13:

Chờ đến khi người của tổ chương trình chạy đến bên hồ, Vương Tuấn Khải đang cố gắng ngửa đầu, Vương Nguyên kéo hắn đi về phía bên cạnh hồ.

"Sao thế này?" Đan Đình Ngọc nhận lấy khăn giấy từ nhân viên ở sau lưng, đưa đến.

Tiểu Tưởng giải thích: "Vừa rồi Vương lão sư thế này thế kia với tiểu Vương lão sư, sau đó tiểu Vương lão sư nói không muốn thế này thế kia, sau đó Vương lão sư vẫn thế này thế kia, rồi chảy máu mũi."

(Best kể chuyện =))) )

Vương Tuấn Khải bịt mũi quay đầu lại, "Gì mà thế này thế kia! Nói cho rõ!"

Tiểu Tưởng rụt đầu lại không lên tiếng, tất cả mọi người đều cùng một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.

"Không phải thế." Vương Tuấn Khải gấp gáp, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Nguyên, "Cậu cũng giải thích một chút đi."

Vương Nguyên gật đầu phụ họa, "Vâng, không phải thế."

Mọi người nhìn Vương Nguyên, cho Vương Nguyên một cái vẻ mặt "cậu không cần phải nói, chúng tôi hiểu cậu cũng là bị bức ép bởi uy quyền của Vương Tuấn Khải nên mới nói dối."

Mắt thấy chuyện này bỗng thành kết cục đã định sẵn, Vương Tuấn Khải cũng không biết bản thân phải giải thích thế nào mới ổn, trong lòng nóng vội, máu mũi chảy càng dọa người hơn.

"Bác sĩ đâu, bác sĩ!"

Mọi người lúc này mới quýnh lên, bắt đầu tìm bác sĩ đi theo tới. Bác sĩ thật vất vả tới giúp hắn cầm máu, tình ý sâu xa nói: "Người trẻ tuổi, kiềm chế một chút đi."

Lần này thật đã thành kết cục định sẵn rồi, đã không cách nào cứu vãn được nữa, Vương Tuấn Khải bắt đầu ghét suối nước nóng, nghĩ thầm sau này sẽ chẳng bao giờ đến suối nước nóng nữa, rõ ràng chính là hắn không thích hợp với việc tắm suối nước nóng mới chảy máu mũi.

Tổ chương trình đã để cho hai người trở về nghỉ ngơi hơi sớm, việc ghi hình hôm nay đến đây thôi. Vương Nguyên cũng có chút để tâm đến hắn, nhấn nút thang máy cho hắn, mở cửa, sửa sang lại giường. Thậm chí còn tri kỉ vặn nước nước cho hắn tắm, nói với hắn rằng anh cứ từ từ.

Vương Tuấn Khải càng tắm càng cảm thấy là lạ, lúc nãy Vương Nguyên sao lại đối xử với hắn như phụ nữ có thai, hắn rõ ràng chỉ là chảy chút máu mũi thôi mà.

Đợi đến lúc hắn tắm xong chuẩn bị ra lý luận một phen với Vương Nguyên, thì đã thấy Vương Nguyên ngủ thiếp đi trên giường mất rồi.

Người này là thần ngủ à, trước đó không ở cùng một phòng, nên Vương Tuấn Khải cũng chẳng biết thì ra Vương Nguyên ngủ giỏi như thế, ngoài ăn giỏi ra, giờ đây lại có thêm một đánh giá về Vương Nguyên nữa.

Nhìn một đoạn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài của người này, Vương Tuấn Khải nghĩ, sao ăn giỏi ngủ giỏi thế mà lại chẳng dày thêm tí thịt nào thế này.

Vương Tuấn Khải mơ một giấc dài, sáng sớm tỉnh lại cảm thấy thân thể cực kì mệt mỏi, nhưng lại không nhớ được đã mơ thấy cái gì.

Loạng choạng đến mở cửa toilet ra, lại phát hiện Vương Nguyên đang đứng đối diện gương đánh răng, thấy mình tự dưng đứng canh cửa, liền trợn tròn mắt lên.

Vương Tuấn Khải lúc này mới nhớ ra rằng hôm qua mình với ba mẹ đi khách sạn suối nước nóng, Vương Tuấn Khải lại đóng cửa lại cho cậu, nằm thành hình chữ đại trên giường.

Cửa bỗng dưng vang lên tiếng chuông, Vương Tuấn Khải đoán chắc là tiểu Tưởng với tiểu Phương đến ghi hình, mở cửa ra thì lại thấy là một nhân viên trong tổ chương trình.

"Vương lão sư, người đại diện của anh gọi điện thoại đến ạ."

Vương Tuấn Khải tiếp máy, nói cảm ơn với cô gái nhỏ, sau đó đóng cửa rồi tiếp điện thoại của Từ Thanh Phong.

Vì biết Vương Tuấn Khải đang quay chương trình, không có chuyện gấp thì Từ Thanh Phong chắc chắn sẽ không gọi điện thoại đến, có lẽ là chuyện quan trọng.

"Alo, có chuyện gì vậy?"

Cách cái điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng ngập tràn của Từ Thanh Phong, "Giải Kim Hoa năm nay cậu được đề cử là danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất đó, tôi thấy vua màn ảnh năm nay là cậu rồi."

Vương Tuấn Khải vừa chuyển sang mảng phim điện ảnh vào năm ngoái, bộ phim thứ hai được đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất, chắn chắn đó là sự công nhận của hắn.

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh, Từ Lai (*)."

"Lăn đi, tôi tên Từ Thanh Phong! Từ Lai trong Thanh Phong Từ Lai... Á không phải, Thanh Phong trong Thanh Phong Từ Lai." Từ Thanh Phong dậm chân, Vương Tuấn Khải luôn luôn kêu bậy tên của mình, mỗi lần nhìn anh ta nổi cơn tam bành thì Vương Tuấn Khải cực kì vui vẻ, đời trước chắc là thiếu nợ hắn quá.

(*)清风徐来 : Thanh Phong Từ Lai, tên tiếng Trung của Từ Thanh Phong là 徐清风.

Có câu "Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng" (清风徐来,百波不兴) một câu trong bài "Tiền Xích Bích phú" của nhà văn triều đại Bắc Tống - Tô Thức, nghĩa là "Gió phảng phất dòng sâu sóng lặng" (Quân công thị dịch).

Vương Nguyên từ toilet đi ra đã thấy vẻ mặt đầy hạnh phúc của Vương Tuấn Khải, mắt lấp lánh ánh sao, giống như là vừa trải qua chuyện tốt đẹp gì đó.

Thấy Vương Nguyên ra, Vương Tuấn Khải nhanh chóng điều chỉnh nét mặt của mình, thấy Vương Tuấn Khải không muốn nói, Vương Nguyên cũng không có ý định hỏi.

Không lâu sau tiểu Tưởng với tiểu Phương dã vác camera qua đây, hỏi hôm nay muốn quay gì.

Vương Tuấn Khải nào có nghĩ qua chuyện hôm nay phải quay cái gì, đâu có quen với địa hình ở đây đâu, cũng không thể ngâm trong suối nước nóng cả ngày được.

Vương Nguyên lại đề nghị: "Hôm qua lúc đến đây tôi đã để ý đến rồi, đằng sau khách sạn này có một khu rừng nguyên sinh, nghe nói mỗi ngày người đến tham quan rất nhiều."

Một nhóm người đến chỗ tiếp tân khách sạn, hỏi thăm chuyện khu rừng, tiếp tân liền nhiệt tình giới thiệu người dẫn đường, nói là bình thường đều là đi theo người dẫn đường, vì vào trong đó hơi dễ lạc đường.

Người dẫn đường là một em gái, liên lạc xong thì đã chờ ở lối vào của khu rừng.

Hai người nhìn về phía bên trong khu rừng, bỗng đằng sau có một em gái vỗ vào Vương Tuấn Khải một cái, "Cho hỏi anh có phải là Vương Tuấn Khải không?"

Vương Tuấn Khải vội xua tay, "Không phải tôi, không phải tôi!"

Em gái nhìn hắn, "Em là người dẫn đường của các anh..."

Vương Nguyên phụt một cái cười ra tiếng, bị Vương Tuấn Khải trừng mắt liếc liền vội vàng nhịn cười: "Chào người dẫn đường."

Em gái dẫn đường chào hỏi với Vương Nguyên, sau đó đi đến bên cạnh Vương Nguyên, không để ý Vương Tuấn Khải nữa. "Em dẫn các anh đi vào, nhất định là phải theo sát em, trong này rất nhiều ngã rẽ, rất dễ lạc nhau."

Vương Nguyên với Vương Tuấn Khải vội vàng đi theo, Vương Tuấn Khải xích lại gần nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy hình như giận tôi thì phải?"

Vương Nguyên cũng thấp giọng, "Ai bảo anh nhận lầm người ta là fan tư sinh chứ."

"Sao tôi biết được hướng dẫn viên lại đến nhanh như vậy."

Em gái dẫn đường đi ở phía trước, tự dưng quay đầu nói: "Đường phía trước không dễ đi cho lắm, em đề nghị các anh tốt nhất là nên nắm tay nhau, tránh bị trượt chân."

Vương Tuấn Khải với Vương Nguyên nhìn nhau một chút, đều cảm thấy có chút kì quái, nhưng người dẫn đường đã mở miệng, hai người vẫn làm theo.

Đi một đoạn thật dài, Vường Tuấn Khải cảm thấy đường đi rất trơn tru, cũng đâu có khó đi, thế là nhịn không được mở miệng hỏi: "Đường này cũng dễ đi mà, sao cô lại bảo chúng tôi dắt nhau đi?"

Em gái dẫn đường dừng lại, xoay người lại, cười tít mắt, "Vì thấy hai anh nắm tay thì em liền vui vẻ á."

Vương Tuấn Khải: ???

(Vương Tuấn Khải, phải chăng anh có rất nhiều dấu chấm hỏi :)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com