Chương 4
Chương 4:
Do máy quay đang mở, Vương Nguyên không có phát cáu tại chỗ, Vương Nguyên bày ra vẻ mặt ngại ngùng, nhìn Vương Tuấn Khải nói: " Vương lão sư, thì ra tôi trong lòng anh được đánh giá cao như vậy, tôi cũng không biết bản thân ở trong lòng anh lại được hoan ngênh như thế."
Vương Tuấn Khải cảm thấy bản thân giống như nuốt phải ruồi, bó hoa cầm trên tay kia cũng đưa tới, Vương Nguyên nhận lấy nói một tiếng cảm ơn, hai người liền ngồi xuống.
Vương Nguyên đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, đối với ham muốn nói chuyện với Vương Tuấn Khải cũng không có nữa, trực tiếp cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Vương Tuấn Khải cầm đũa dừng ở giữa không trung, nghĩ thầm người này trước đó trên xe còn cứ bắt chuyện, lúc này thế mà một câu cũng không nói với mình.
"Đợi chút nữa ăn cơm xong chúng ta đi ra biển, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi." Mặc dù tổ chương trình đã chuẩn bị hết, nhưng đang ở trong chương trình thì cũng không thể nói là tổ chương trình sắp xếp được, đó nhất định là mình chuẩn bị tốt bất ngờ cho Vương Nguyên.
Về điểm này Vương Nguyên cũng rất phối hợp, bày ra biểu tình vui vẻ, "Được đấy, Vương lão sư thật sự chuẩn bị rất rất tuyệt."
Hai người hàn thuyên vụn vặt một ít chuyện trong công việc, đều nhìn ra được hai bên không hề muốn tiến tới việc giao lưu sâu sắc hơn.
Ăn nửa chừng, Vương Nguyên đưa ra đề nghị là để follow PD đi ăn trước đi, dù sao buổi chiều còn phải quay tiếp, tư liệu chắc là đã đủ rồi.
Rất nhiều follow PD trong khi quay phim đều không có thời gian ăn cơm, phần lớn thời gian đều là gặm qua loa cái bánh mì, nghe được Vương Nguyên để bọn họ đi ăn cơm, cảm thấy vui muốn bay lên trời.
Vốn dĩ Vương Tuấn Khải cho rằng Vương Nguyên mang nhân viên công tác theo là có chuyện muốn nói với mình, kết quả là toàn bộ quá trình Vương Nguyên đều im lặng cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không có nói với hắn thêm một câu. Thì ra cậu thật sự đang nghĩ cho người khác, cái nhìn của Vương Tuấn Khải đối với cậu có chút thay đổi.
Follow PD cuối cùng cũng không dám chậm trễ quá lâu, đoán chừng cũng chỉ 20 phút, sau đó vội vàng trở lại. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cũng đã ăn xong, chuẩn bị đi ra biển. Lúc vừa mới ăn xong tổ chương trình đã gửi tin nhắn cho Vương Tuấn Khải, nói rõ vị trí đỗ của du thuyền.
Hai người rời khỏi nhà ăn, đi về phía bờ biển, ngày hè nắng vốn chiếu chói chang, chặng đường còn hơi xa. Vương Tuấn Khải thấy bản thân có chút chịu không nổi, quay đầu nói với Vương Nguyên: "Hay là chạy đến đi?"
Tiểu Tưởng nhắc nhở: "Có thể đến khách sạn lấy dù."
Vương Tuấn Khải lại không muốn phiền phức, nói với Vương Nguyên: "Không thì cậu đi lấy dù đi, tôi chạy thẳng đến đó trước sắp xếp một chút."
Còn chưa đợi Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải đã chạy đi với tốc độ trăm mét rồi. Lúc tiểu Tưởng phản ứng lại thì Vương Tuấn Khải đã chạy trước 30m, tiểu Tưởng vác máy quay đuổi theo, mắt thấy có bụi cây trước mặt liền đuổi tới, Vương Tuấn Khải trực tiếp nhảy một cái, nhảy qua cái bụi cây 3m kia. Tiểu Tưởng trợn mắt há miệng, rốt cuộc cũng hiểu được lúc sáng Vương Tuấn Khải nói với mình theo sát một chút là ý gì.
Vương Nguyên che dù từ từ đi qua, vỗ vỗ vai tiểu Tưởng, "Cùng quay với tiểu Phương đi, cậu đuổi không kịp Vương lão sư đâu."
Đơn giản vẫn còn có Vương Nguyên chứa chấp, tiểu Tưởng thu lại vẻ mặt bản thân khóc không ra nước mắt, rất vui vẻ mà theo Vương Nguyên.
Đợi đến lúc mấy người đến chỗ du thuyền, thì Vương Tuấn Khải đã đứng ở đó đợi bọn cậu, trong tay đã cầm nước dưa hấu ướp lạnh uống.
Thấy được Vương Nguyên đã đến, Vương Tuấn Khải đặt đồ trong tay xuống, sau đó đi tới. Vương Nguyên đưa tay ra về phía hắn, ra hiệu hắn kéo mình lên.
Vương Tuấn Khải nhướn mày, duỗi hai tay ra vòng qua nách của Vương Nguyên, trực tiếp xách người lên du thuyền.
Chờ khi Vương Nguyên lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã ngồi yên bên trong du thuyền rồi.
"Vương lão sư?"
"Hửm?"
"Tôi là một đại nam nhân lại bị anh xách đến xách đi như vậy hình như không tốt lắm?"
Vương Tuấn Khải baỳ ra vẻ mặt nghi ngờ, "Xách? Sao vừa nãy không phải cậu bảo tôi ôm nâng lên cao à?"
Vương Nguyên: "...Vị thiếu hiệp này tôi thấy mạch não của anh thật kỳ lạ, là một nhà võ thuật kỳ tài, anh có hứng thú với việc xuất gia thành một cao tăng quét rác đời thứ nhất hay không?"
Vương Tuấn Khải không chút nghĩ ngợi mà từ chối: "Không có."
"Được thôi, tại hạ cáo từ, đi chợp mắt một chút, Vương lão sư hẹn gặp lại sau." Hết buồn tiểu thì không cách nào đi tiểu được nữa, nhưng hết buồn ngủ vẫn có thể dùng một chút(*), miễn cho bị Vương Tuấn Khải làm tức chết.
(*)Chỗ này Nguyên Nguyên là đang kiếm cớ chuồn đi, không thì sẽ anh Khải bức chết = ))).
Vương Nguyên chợp mắt tỉnh lại, phát hiện du thuyền đã đậu vào bên cạnh một hòn đảo nhỏ, mà Vương Tuấn Khải thì đang cầm cần câu ở trên boong thuyền câu cá.
Vương Nguyên thật ra có một sở thích nhỏ, chính là không có việc gì sẽ câu cá, nhìn thấy cần câu nháy mắt liền nhào tới, "Vương lão sư, còn có dư cần câu không?"
Vương Tuấn Khải cúi đầu chỉ chỉ dưới chân mình, Vương Nguyên liền thấy cần câu để ngang ở đó, vô cùng phấn khởi rút cần câu ra bắt đầu treo mồi.
Thấy hai người ngồi trên áo ghi-lê tập trung vào câu cá mà không nói lời nào, tiểu Tưởng và tiểu Phương cảm thấy sự nghiệp của họ thật sự sắp kết thúc rồi, quay những cái này đem trở về đoán chừng bị mắng chết.
Tiểu Tưởng dũng cảm nói: "Hai vị lão sư, các anh là đang cho chúng tôi thấy sinh hoạt của hai người già sao?"
Kết quả hai người đồng thời quay đầu, giơ ngón trỏ lên với cậu ta: "Xuỵt, đừng dọa cá chạy mất."
Tiểu Tưởng: Nếu có ai mùa này mới bắt đầu xem, chắc sẽ cho rằng mình đang xem chương trình thi câu cá mất...
Thẳng cho đến khi Vương Nguyên câu lên được con cá thứ nhất, yên lặng cuối cùng bị phá vỡ, "Mắc câu rồi, mắc câu rồi."
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một chút, phát hiện cần câu của mình đột nhiên nhúc nhích, thế là vội vàng kéo lên. Hai người cùng lúc kéo lên một con cá lớn, tiểu Tưởng cùng tiểu Phương vội vàng lao đến quay cận cảnh, hai người suýt chút nữa khóc ròng, thế là hậu kỳ có cái có thể cắt rồi, có thể giao nộp rồi.
Tiếp theo cả buổi chiều này, hai người câu được tổng cộng 7 con cá, dự định đem về khách sạn để đầu bếp nướng ăn.
Vương Nguyên thấy nước bọt của mình đều muốn chảy ra, 5 giờ liền bắt đầu thúc giục trở về, chỉ mong sao lập tức được ăn ngay tức thì. Trải qua một ngày, Vương Tuấn Khải xem như hiểu rõ, Vương Nguyên chính là một người có thuộc tính ăn hàng. Trên thực tế, hai người trước đây chưa từng tương tác gì, cũng không có bất kỳ sự hợp tác nào, nên cả hai đều ở trong tình trạng ít hiểu biết về nhau.
Để tăng bầu không khí vào buổi tối, tổ chương trình còn cố ý tắt đèn của phòng ăn, đốt nến lên, để hai người thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Vương Nguyên vừa mới ngồi xuống lại phát hiện Vương Tuấn Khải đi tới, sau đó dừng lại ở giữa bàn, thổi tắt nến, lập tức toàn bộ phòng đều đen thui.
Vương Nguyên căng thẳng trong lòng, tự nhủ tháng này Hắc Phong Cao giết người ban đêm, Vương Tuấn Khải không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ: "Vương lão sư, anh làm gì vậy?"
Giọng nói hiếm có của Vương Tuấn Khải tương đối nhẹ nhàng, trả lời: "Là một đại sứ thiện chí về an toàn cuộc sống toàn cầu, ở đây hữu nghị nhắc nhở các vị, không có việc gì mà ăn tối dưới ánh nến, coi chừng bị nhiễm chì."
Vương Nguyên: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com