Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 41

CHƯƠNG 41

Ngủ đến nửa đêm, Vương Tuấn Khải cảm nhận được có người lay mình, mở mắt ra liền thấy là Vương Nguyên.

Mắt nhắm mắt mở, Vương Tuấn Khải duỗi tay kéo tay Vương Nguyên lại, "Sao thế, Nguyên Nguyên, muốn ngủ cùng anh hở?"

Vương Nguyên mặt như sắp khóc, "Trong nhà vệ sinh có nhện (*)."

Vương Tuấn Khải hơi bất ngờ, "Hả? Heo (*) sao và đó được?"

(*) Nhện 蜘蛛 (pinyin: zhī zhū); Heo, con heo 只猪 (pinyin: zhī zhū)
Hai từ này phát âm giống nhau á huhu, trời ơi tui để ý chị tác giả thích chơi chữ ghê á trời ;-; khóc vì độ chơi chữ của chị ;-;

"Là có nhện chứ không phải là có heo!" Vương Nguyên thấy mình vỡ đến nơi rồi, mạch não thế nào mà lại cho rằng trong nhà vệ sinh có một con heo hả trời.

Vương Tuấn Khải ngồi dậy, "Ôi đệt! Nhện á!"

Vương Nguyên lập tức thấy mình có lẽ tìm sai người rồi, bộ dáng của Vương Tuấn Khải trong có vẻ còn sợ hơn cả cậu.

"Em... muốn đi vệ sinh..." Vương Nguyên nhỏ giọng nói.

Vương Tuấn Khải vỗ về mu bàn tay của cậu, lên cót lòng can đảm nói: "Anh đi xem thử."

Vốn nghĩ con nhện thì cũng chỉ to bằng ngón tay cái là cùng, ai ngờ mở cửa nhà vệ sinh ra thì thấy con nhện to bằng bàn tay ở trên gương, lập tức da gà da vịt đều dựng lên.

Vương Tuấn Khải đóng cửa cái rầm, quay lại cười lúng túng với Vương Nguyên, "Ừm, anh thấy... anh không bắt được con này rồi."

Hơn hai giờ sáng, Vương Tuấn Khải và một đám đàn ông đứng chật phòng Vương Nguyên, mấy người đàn ông anh đẩy tôi, tôi đẩy anh.

"Cậu đi đi!"

"Cậu đi đi!"

"Tôi không đi, cậu đi đi!"

Cuối cùng thành anh đẩy tôi xô, chả có ai dám tiến lên, một cô gái tức bay màu, đẩy hết đám đàn ông ra, "Đứng hết qua một bên đi."

Nhìn cô gái cởi dép ra, bép một cái đánh chết con nhện, sau đó dùng giấy vệ sinh nhón lấy 1 cái chân của con nhện đem ra ngoài.

Mọi người ồn ào tách ra hai bên nhường đường, cảm thấy kính nể cô gái này.

Cô gái ngáp một cái, nói với mọi người: "Được rồi, giải tán đi, về ngủ thôi."

Tiễn mọi người về, Vương Tuấn Khải gãi đầu nói với Vương Nguyên: "Nguyên Nguyên, anh xin lỗi...'

"Sao lại xin lỗi em?"

"Anh sợ nhện..."

"Phụt!" Vương Nguyên cười ra tiếng, "Không sao hết á, em còn thấy rất đáng yêu là đằng khác."

"Đáng yêu?"

"Thấy anh mỗi ngày đều hờn trời dỗi đất, cho rằng anh không sợ gì cả, tự dưng nay phát hiện anh sợ nhện, rất là đáng yêu luôn á." Vương Nguyên giải thích.

Vương Tuấn Khải vỗ ngực mình, "Em yên tâm, vì tốt cho em anh sẽ luyện cho bản thân không sợ nhện nữa."

"Vẫn là em tự luyện còn hơn."

"Em không cần ép bản thân đâu..."

Vương Nguyên lắc đầu, Không phải em ép bản thân, trong chuyện tình cảm, ngoài anh muốn vì em mà trả giá thì em cũng muốn vì anh mà trả giá, anh nói có đúng không nào Vương tiên sinh?"

Vương Tuấn Khải bật cười, "Làm thế nào đây hả tiểu Vương tiên sinh, bây giờ muốn hôn em quá."

Vương Nguyên quyết đoán xoay người xốc chăn mình lên trùm kín người, "Còn đang ghi hình đó, anh kiềm chế chút đi."

Vương Tuấn Khải nhìn lên trần nhà, lúc quay chường trình bạn trai không chịu cho hôn, làm sao đây, online chờ, gấp lắm rồi.

Ngày hôm sau đoàn người lại đến khu vui chơi Bá Thượng ở trấn Đại Than, mang theo Đóa Đóa chơi hết một lượt tất cả các loại trò chơi, trời nhá nhem tối mới về.

Đóa Đóa chơi vui vẻ cả một ngày, lên xe là ngủ ngay lập tức. Không chỉ Đóa Đóa mệt, mà hôm nay tất cả mọi người cũng đều mệt cực kì, trên đường về trực tiếp kết thúc ghi hình một ngày, cảm giác buồn ngủ dồn dập ập tới.

Vương Tuấn Khải ôm Đóa Đóa, tự dưng cảm thấy có gì đó dựa qua bộp một tiếng, hắn liếc mắt nhìn, nhận ra Vương Nguyên đã ngủ rất sâu rồi.

Nhẹ nhàng ôm lấy Vương Nguyên, ôm một lớn một nhỏ, Vương Tuấn Khải cũng nhắm mắt lại.

Thẳng đến khi tỉnh lại lại, thì thấy họ đã đến dưới lầu nhà Đóa Đóa rồi, ba mẹ Đóa Đóa đang chờ.

Đóa vẫn chưa tỉnh, Vương Tuấn Khải cận thận giao Đóa Đóa cho ba của bé, ba bé nói cảm ơn rồi đưa bé vào nhà trước.

Mẹ Đóa Đóa nhìn hai người, nói một câu cực kì chân thành: "Hai ngày này hai cậu chăm sóc Đóa Đóa vất rồi, làm phiền các cậu quá."

Hai người xua tay liên tục, "Đâu có, Đóa Đóa hiểu chuyện lắm, rất dễ chăm sóc, không phiền phức chút nào cả."

Mẹ Đóa Đóa đưa một túi giấy tới, "Đây là bò khô tôi tự làm, đừng chê nha, hi vọng các cậu nhận."

Vương Nguyên hai mắt phát sáng, nhận lấy không có chút khách sáo nào luôn, "Cảm ơn, cảm ơn, chỉ cần là đồ ăn thì tôi nhận vô điều kiện."

Vương Tuấn Khải ở bên cạnh cười khẽ, "Nhìn thấy đồ ăn là hai mắt sáng như đèn pha, bị bắt đi cũng chả biết luôn ấy chứ."

Mẹ Đóa Đóa vuốt tóc mình, mỉm cười, "Có thể bắt được Vương Nguyên, thì được quyết định ở chỗ người cho cậu ấy ăn là ai, chứ không phải là ở đồ ăn, đúng chứ?"

Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải, khóe miệng giương lên chút ý cười, sau đó trịnh trọng gật đầu, "Đúng thế."

Trên đường trở về, Vương Nguyên đột nhiên mở weibo ra rồi phát hiện số weibo @ mình tăng không ngừng, vốn cho là nguyên nhân của chiếc weibo hôm qua, click vào mới biết là có nhân viên up ảnh cậu và Vương Tuấn Khải thêm Đóa Đóa nữa ngủ say sưa ở trên xe.

Vương Tuấn Khải ôm cậu và Đóa Đóa, ba người đều đang ngủ, hình ảnh trông thật ấm áp, bình luận phía dưới cũng đang cảm thán là cực kỳ ấm áp.

Vương Tuấn Khải mở weibo của mình ra, cũng click vào cái weibo kia, tỉ mỉ xem bình luận.

Đa số mọi người đều bình luận là rất ấm áp, còn có người trêu đó là cuộc sống sau khi kết hôn của họ.

Có một bình luận giữa hàng đống cái bình luận hỏi: "Ai cũng nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, Vương Tuấn Khải vẫn muốn kết hôn với Vương Nguyên hả?"

Vương Tuấn Khải kích vào bình luận đó, trả lời lại: "Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, thế thì không kết hôn là chết sẽ không có chỗ chôn hả, dù sao tôi cũng không muốn làm cô hồn dã quỷ."

Bình luận vừa được đăng, ngay lập tức mọi người đều dồn dập hoit khi nào hai người kết hôn.

Vương Tuấn Khải huých vai Vương Nguyên, "Tiểu Vương tiên sinh, hỏi em đấy, tính khi nào kết hôn với anh đây?"

"Bây giờ anh... là đang cầu hôn em đó hả?"

✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com