Chương 52: Quán bar đánh đôi, dạy dỗ giữa chốn đông người, cao trào phun....
Chương này có cảnh cặp đôi, chủ là dạy dỗ thôi , cảnh 2 chị liếm ngực nhau
Bốn người ở suối nước nóng khách sạn chơi thật thỏa thuê, trở về thành phố khi đã là chạng vạng, nên họ đơn giản ở bên ngoài ăn cơm rồi về nhà.
"Chúng ta lát nữa đi dạo phố đi." Trần Tử Nịnh nhìn ra bên ngoài thấy từng tốp hai ba người đang đi cùng nhau, cô liền đề nghị.
Tinh Nhung ở thành phố này không có nhiều bạn bè, thỉnh thoảng sẽ cùng đồng nghiệp đi dạo phố, nhưng luôn không thấy đủ, sau này cũng đi ít dần.
"Được thôi!"
Hai người cứ thế tùy ý nói chuyện, cơm nước xong bước ra Tào Liệt kéo Kỳ Nam đi lên xe chờ các cô.
Trần Tử Nịnh và Tinh Nhung, từ cửa hàng quà tặng dạo đến cửa hàng quần áo, cuối cùng cả hai đều thay một bộ đồ mới.
Đó là hai chiếc sườn xám đôi dành cho bạn thân. Mẫu truyền thống kiểu cũ, trên ngực phải có hai chiếc nút vải, màu vàng champagne, thiết kế ôm sát cơ thể phác họa nên đường cong vai và cổ tuyệt đẹp, ngực cao, mông nở, eo nhỏ, mỗi chi tiết đều vô cùng quyến rũ. Vải gấm dài đến đầu gối, khi di chuyển toát lên vẻ phong tình, đường xẻ tà đến giữa đùi, lộ ra hai bên bắp đùi trắng nõn, thon gọn và căng tròn.
Trên chân cũng đổi một đôi giày cao gót nhọn, mu bàn chân cong cong, liền mạch với bắp chân.
Tinh Nhung nhìn Trần Tử Nịnh với vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ, ngực cao vút, sinh động: "Cảm giác như ngực mày sắp làm căng rách áo rồi."
Trần Tử Nịnh hít thở cứng lại, nhớ tới miếng vải rách rưới trôi nổi trong suối nước nóng, cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ đến mức giận dữ vươn tay vò một phen chiếc bánh bao nhỏ trước ngực Tinh Nhung.
"A!" Tinh Nhung la một tiếng, hai tay che ngực, đỏ mặt trừng cô, "Đồ biến thái!"
Cô chưa từng bị nữ sinh nào bóp ngực bao giờ!
Trần Tử Nịnh vui vẻ, vươn tay lại đi bóp mông cô: "Mềm thật."
Tinh Nhung thực sự như được làm từ nước, tuy không đầy đặn như cô, nhưng toàn thân đều mềm mại, mông thịt bị cô bóp trong tay, giống như đang nhào nặn cục bột vậy.
Tinh Nhung vội vã chu mông né tránh bàn tay ma quái của cô: "Đi ra ngoài thôi!"
Trần Tử Nịnh ở phía sau cười khúc khích, đi giày cao gót không nhanh không chậm đuổi theo.
Mái tóc vốn xõa dài, được thợ làm tóc tết lại rất đẹp, còn tặng cho mỗi người một chiếc trâm cài, vừa ra khỏi cửa, họ thật sự như hai cô gái từ thời dân quốc bước ra, thu hút không ít ánh mắt.
Tinh Nhung kinh ngạc vuốt ve chiếc sườn xám trên người: "Chất liệu này mát thật đấy!"
"Vải gấm mà, đương nhiên mát rồi, ngốc ạ." Trần Tử Nịnh cười cô.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua một quán bar. Đi được hai bước, Trần Tử Nịnh kéo cô trở lại.
"Vào uống một ly nhé?" Trần Tử Nịnh mắt sáng lấp lánh nói.
Tinh Nhung nghiêng đầu nhìn, biển hiệu đen như mực, chỉ có vài tia sáng lấp lóe, trông có vẻ khá vắng vẻ, không giống một nơi ăn chơi thác loạn.
Nhờ giáo dục gia đình, cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đến quán bar, ngay cả lần đầu tiên uống rượu cũng là trong buổi tiệc tốt nghiệp, khi đó mọi người nể mặt cô, rượu uống cũng chỉ là rượu trái cây.
"Vào đi mà, vào đi, uống hai ly rồi đi thôi." Trần Tử Nịnh lay lay cánh tay cô làm nũng.
Tinh Nhung cười ngây ngô một cái, bị Tử Nịnh lôi kéo đi vào. Vừa bước chân vào, âm thanh đinh tai nhức óc bên trong suýt nữa khiến cô phải rút lui ngay lập tức.
Trần Tử Nịnh vô cùng quen thuộc đi đến quầy bar gọi hai ly rượu.
Anh chàng pha chế rất đẹp trai, cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, nhanh chóng đẩy hai ly rượu mà họ đã gọi đến.
Ánh sáng xa hoa trụy lạc, ngay cả ly rượu trong suốt cũng rất đẹp, miệng ly cắm một lát chanh.
"Nếm thử đi, độ cồn không cao lắm, ngay cả mình cũng có thể uống hai ly cơ mà." Trần Tử Nịnh phấn khích đưa cho cô một ly, bưng ly của mình lên, một hơi uống hết nửa ly.
Trên sàn nhảy, các cô gái ăn mặc mát mẻ, bên người vây quanh những người đàn ông, những điệu nhảy thật sự vô cùng mờ ám.
Trần Tử Nịnh nhìn bộ sườn xám trên người hai người: "Biết thế đã không vội thay đồ."
Tinh Nhung thì không để tâm lắm, cô chưa từng đến những nơi như thế này, hiện tại mắt cô cứ tròn xoe, đánh giá khắp nơi, từ ghế dài đến những người trên sàn nhảy.
"Lại đây một chút, chụp tự sướng đi." Trần Tử Nịnh vỗ vỗ cô.
Tinh Nhung dịch mông cọ qua, đưa mình vào khung hình.
"Cầm ly rượu, ánh mắt mơ màng một chút... A, như thế này là được rồi." Trần Tử Nịnh nói, cũng bưng ly rượu chỉ còn nửa ly của mình lên, tách tách vài cái là đã chụp được mấy tấm.
Hai người thay đổi không ít tư thế, cô còn chụp thêm vài tấm ảnh sàn nhảy để lấy không khí, sau đó chọn chín tấm để đăng lên vòng bạn bè.
【 Hôm nay thật vui vẻ ~ mặt cười / mặt tươi cười jpg】
"Đệt!" Tào Liệt mắng một câu, hắn quên mất hai chân mình vẫn đang gác lên bệ điều khiển trung tâm, lúc ngồi dậy suýt chút nữa lật cả eo.
"Thằng này tinh trùng lên não rồi." Kỳ Nam ngồi ở ghế sau, nhìn màn hình máy tính nhận xét một câu.
"Ê, không phải, cậu biết hai người họ đang ở đâu không?" Tào Liệt quay đầu lại nhìn hắn, đưa điện thoại qua hỏi.
Khi hai người đàn ông đuổi đến nơi, hai cô gái vẫn còn ngồi trước quầy bar, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, đối diện với những người đàn ông đến gần mà không chút ngại ngùng.
"Cút ngay." Tào Liệt tức giận túm người đàn ông đang định dán vào người Trần Tử Nịnh kéo ra, thái độ vô cùng khó chịu.
"Anh là ai?" Người đàn ông kia đảo mắt nhìn hai người họ.
Tào Liệt một tay ôm lấy eo Trần Tử Nịnh, kéo cô vào lòng mình: "Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng."
Trần Tử Nịnh cười, "Tôi đã nói rồi, cả hai chúng tôi đều có bạn trai."
Người đàn ông tránh ra, hai cô gái nhỏ bị kéo cánh tay đến một chiếc ghế dài khuất nhưng rộng rãi.
"Các anh sao lại đến đây? Không phải nói ở trên xe chờ sao?" Tinh Nhung nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt Kỳ Nam đánh giá cô một vòng: "Rất đẹp."
Lời khen đột ngột không kịp phòng bị, Tinh Nhung sững sờ. Vừa định nói lời cảm ơn, lại nghe hắn nói tiếp: "Những người đàn ông đó, họ cũng nghĩ như vậy đấy."
"A?"
"Cho nên, con chó nhỏ chuẩn bị bị đánh rồi." Kỳ Nam nói, kéo sợi tóc xõa trên ngực cô sang vai, động tác và ngữ khí đều rất ôn nhu.
An phận ở một góc, ánh đèn cũng không rọi tới nơi này, có chút tối tăm. Trên hai chiếc ghế sofa da đối diện, hai người đàn ông ngồi, trên đùi mỗi người đều ôm một cô gái... ôm mông.
Sườn xám màu champagne, bị kéo căng đến căng tròn, bàn tay gân guốc không ngừng vuốt ve lên đó, càng làm nổi bật hình dáng quả đào, ở giữa có một khe sâu hoắm, như bị tách ra một đường. Hai bắp đùi thon thả lộ ra một mảng da thịt trắng như ngọc, trong hoàn cảnh kỳ lạ này kích thích bản năng thú tính nguyên thủy nhất của con người.
Cái eo nhỏ bị ấn xuống, bàn tay không chút do dự vỗ lên khối mông tròn đó, tiếng vỗ tay giòn tan bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc che lấp.
Tinh Nhung rên rỉ một tiếng, lỗ lồn nhỏ bị đánh ra nước, làm ướt quần lót, cô không khỏi nhúc nhích mông, tầm mắt không thể kiềm chế mà nhìn sang người bên cạnh.
Eo thon, ngực đầy đặn của người phụ nữ, cái mông lại càng cong vút quá mức, quỳ trên đùi người đàn ông, như là tự đưa mông vào tay hắn vậy, tư thế này làm toàn bộ đôi chân cô lộ ra, khiến người ta muốn nhìn trộm bí mật giữa hai chân cô qua chiếc sườn xám rũ xuống phía trước.
Bàn tay lớn của người đàn ông vỗ lên cái mông cong vút đó, khối thịt mềm rung động, màu champagne rung lên theo từng đợt sóng thịt trong tay hắn, trông rất gợi cảm.
Phát hiện ra ánh mắt của nhau, Trần Tử Nịnh cũng nghiêng đầu nhìn lại, hai người đối diện tầm mắt, chỉ vài giây, lại đỏ mặt hoảng sợ né tránh.
Trước đó cho dù biết đối phương bị đánh mông, nhưng quá trình đó hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng, còn bây giờ... là trực tiếp tại hiện trường.
Bị cảm giác xấu hổ dâng lên đến tột độ, hai cô gái bị đánh không hẹn mà cùng nén lại tiếng kêu đau.
Trong lòng cơn giận đã nguôi bớt, Tào Liệt mới có tâm tư mở miệng: "Hôm nay sao lại ngoan vậy? Anh đánh chưa đủ mạnh sao?"
Trần Tử Nịnh trong lòng cứng lại, tên khốn này!
"Đau." Cô bận tâm người bên cạnh, nhỏ giọng nói.
"Cái gì? Nói lớn lên, anh không nghe thấy." Tào Liệt giống như một tên khốn, cố ý chơi xấu. Mấy cái tát liên tiếp vào cùng một chỗ, tay dán lên, còn có thể cảm giác được khối mông thịt đó đang nhảy lên, như ăn kẹo nổ.
Trần Tử Nịnh không nhịn được, kêu đau một tiếng, mông càng không an phận mà nhúc nhích trong tay hắn.
"Dâm đãng cái gì? Đây mẹ nó vừa mới bắt đầu, ngoan ngoãn chổng mông lên." Tào Liệt mắng, tay càng dùng sức, bàn tay ấn eo cô cũng đè xuống, dán chặt lấy chân hắn.
"A! Đau... Anh đổi bên đánh đi..." Trần Tử Nịnh chịu không nổi, xoắn thân mình bắt đầu trốn.
So với bên này có qua có lại, hai người bên kia lại như bị ấn nút tắt tiếng, chỉ có thể nghe thấy cô gái nhỏ giọng cầu xin như đang khóc.
"Chủ nhân... đổi bên được không?"
"Đau quá... xoa xoa đi mà..."
Trước đó khi bị đánh, Kỳ Nam luôn đánh ba cái rồi lại sờ lên cặp mông tròn của cô , sau đó mới đánh tiếp. Nhưng bây giờ, mới bắt đầu được năm phút, hắn còn chưa xoa một lần nào. Phần mông bên phải cô như đang bốc hỏa, dưới bàn tay hắn trở nên nóng lên.
Kỳ Nam không để ý, tập trung tô màu cho mông phải của cô.
Tào Liệt ra tay rất nặng, Trần Tử Nịnh bị hắn đè đến dần dần không nín được tiếng rên rỉ, tiếng rên rỉ tê dại như muốn cho cả quán bar nghe thấy.
Tào Liệt hài lòng, nghiêng đầu nhìn sang hai người bên cạnh: "Kỳ Nam, cậu được không? Bàn tay mềm oặt đó là dọa ai vậy?"
Kỳ Nam không phản ứng hắn, nhưng lực tay bỗng nhiên mạnh thêm.
Tinh Nhung: "!"
Cảm ơn anh nha!
"Chủ nhân, đau..."
"Phải không?" Kỳ Nam mặt không biểu cảm, "Không rên một tiếng nào, anh cứ tưởng là chưa đủ lực."
Tinh Nhung bị ba cái tát đó làm cho khóc nức nở, hai chân càng không nhịn được loạn xạ đá.
"A! Đau, nhẹ thôi!"
"Bạch bạch bạch!" Liên tiếp ba cái, dừng ở phần thịt non trên đùi, có thể sờ thấy chỗ đó đã ướt át.
"Chủ nhân, chủ nhân, xin tha... Huhu..."
Kỳ Nam không nói một lời, cho đến khi khối thịt dưới bàn tay hắn trở nên như món thịt kho tàu mới ra lò, vừa nóng vừa đỏ, hắn mới dừng lại.
Cách lớp vải mỏng, vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt trên mông cô, cùng với cái rung động nức nở.
"Sưng lên rồi sao?" Kỳ Nam hỏi, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị xào nấu đó.
Tinh Nhung đang bĩu môi kêu đau, nghe vậy, lập tức gật đầu: "Sưng lên rồi."
"Thật không?"
"Vâng, vâng!"
Vừa dứt lời, phía sau chợt có một trận gió lạnh.
Tinh Nhung: "!"
Phần vải phía sau bị nhấc lên, để lộ ra một đường mông gợi cảm.
Tinh Nhung vội vàng giãy giụa muốn trốn, hoảng loạn cầu xin: "Chủ nhân, đừng như vậy... đừng ở chỗ này..."
Kỳ Nam bắt lấy tay cô ấn lên eo, một tay đi cởi nút thắt hai bên đùi cô: "Đừng nhúc nhích, nếu xé hỏng rồi, em sẽ thực sự phải trần truồng đi ra ngoài đấy."
Những chiếc nút nhỏ như quả tú cầu bị cởi bỏ, da thịt từ phần eo trở xuống đều phơi bày ở nơi đông người và đầy màu sắc này.
Làn da trắng nõn như ngọc phát sáng.
Chiếc quần lót ren trắng lọt thỏm trong kẽ mông, bên cạnh lộ ra một vệt hồng, còn phát ra sức nóng.
Ngón tay thẳng tắp của Kỳ Nam móc lấy quần lót cô, xoắn nó thành một sợi dây thừng siết lấy lỗ lồn của cô, trên mông phải, từng tầng từng tầng vết bàn tay hiện ra. Rất hồng, nhưng cũng không sưng.
"Nói dối à?" Hắn từng chút từng chút giật quần lót để siết lấy phần thịt lồn của cô.
Tinh Nhung giấu mặt vào bên hông hắn giả chết, nhưng cơn ngứa tê dại ở thân dưới lại khiến cô không nhịn được mà vặn vẹo trên người hắn.
"Muốn à?" Kỳ Nam hỏi, ngón tay xoa bóp phần thịt mềm trên lỗ lồn cô, bên dưới quần lót đã sớm ướt sũng.
" Chổng mông thật tốt để ba ba đánh." Hắn nói, rút ra dây lưng: "Ngoan ngoãn thể hiện, anh có thể thưởng cho em một lần cao trào ở đây."
Cách vách, Tào Liệt bị Trần Tử Nịnh đè đến chân tê dại, đơn giản kéo cô đổi một tư thế.
Hai chân cô mở ra, đặt ở bên cạnh hắn, nửa người trên rũ xuống đất, hai tay chống đỡ.
Hắn cởi nút thắt trên người cô, khung cảnh giữa hai chân hoàn toàn lộ ra.
Chiếc quần lót ren chữ T màu đen, khối mông căng tròn phủ đầy vết bàn tay hỗn độn, có những sợi lông dâm loạn lén chạy ra, khiến người ta đỏ mắt tim đập.
Tào Liệt nắm đùi cô, một cái tát rút xuống dưới.
"A!" Trần Tử Nịnh hét lên một tiếng, suýt chút nữa bị hắn đánh cho quỳ rạp trên mặt đất.
Với tư thế này, cô ngẩng đầu lên là đối diện với một nam một nữ bên cạnh, bất kể là động tác của người đàn ông hay tiếng rên rỉ và run rẩy của người phụ nữ, đều không thể thoát khỏi mắt cô.
"Em mẹ nó chỉ mặc cái thứ này à? Sao không cởi sạch luôn đi?" Tào Liệt tức giận mắng.
Đầu ngón tay hắn nhét miếng vải ướt đẫm đó vào lỗ lồn của cô.
Trần Tử Nịnh lắc mông giãy giụa: "Đừng làm... A!"
Miếng ren có hoa văn bị nhét vào, cọ vào một chỗ nhô lên hơi cứng trong vách lồn, Trần Tử Nịnh lập tức mềm nhũn, khoái cảm thành đàn ùa ra.
Vừa hay, hôm nay hai người đàn ông đều mặc quần tây rộng rãi, dây lưng ở thắt lưng còn mang theo hơi ấm cơ thể chính là công cụ tốt nhất để dạy dỗ mấy cô bé hư.
Tào Liệt tàn nhẫn rút dây lưng ra, quất lên mông thịt cô, hoặc là vào giữa hai chân cô đang mở ra.
"Không! A! Nhẹ thôi đồ khốn!"
Trần Tử Nịnh bị hắn đánh cho khóc, , đau đến hoảng loạn.
Đáng thương nhất chính là phần thịt non giữa hai chân, cách quần lót đều bị hắn đánh cho phun nước.
Cách vách, Tinh Nhung cũng không kém, một câu "được phép cao trào" của hắn khiến lỗ lồn nhỏ như vỡ đê vỡ đập. Cô bị hắn câu lấy eo chổng cao mông lên, bờ mông trần trụi đón nhận dây lưng ấm áp.
"A! Chủ nhân..."
Cơn đau bất ngờ không chút nương tay, làm cô lập tức siết chặt lấy quần tây hắn mà kêu lên.
"Nên gọi là gì?" Hắn hỏi. Giọng điệu vẫn dịu dàng như vừa rồi, nhưng lực ở tay lại nặng thêm hai phần.
Tinh Nhung lập tức duỗi thẳng hai chân trần truồng khóc lóc cầu xin: "Ba ba, ba ba, nhẹ tay thôi..."
"Ngoan." Kỳ Nam lên tiếng, thái độ trở nên ôn nhu ấm áp, ngay cả lực quất dây lưng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Hai người bên cạnh nghe thấy, một người kinh ngạc nhìn cô gái đang khóc, một người thì lộ ra vẻ khinh thường.
Tào Liệt trợn trắng mắt nhìn về phía Kỳ Nam: "Mặt cậu to đến mức không biết xấu hổ làm người ta gọi là bố sao?"
Kỳ Nam khóe môi nhếch lên cười, vẻ mặt toát ra vài phần tà khí: "Anh cũng có thể thử, xem cô ấy có chịu gọi không?"
Đàn ông chính là những sinh vật cực kỳ ấu trĩ và hiếu thắng.
Tào Liệt bỗng chốc quên hết, đã từng vì muốn nghe cô gái dưới thân gọi một tiếng "chủ nhân" mà tốn bao nhiêu công sức. Hắn gằn giọng: "Gọi một tiếng, gọi to lên, cho cái tên miệng nam mô bụng bồ dao găm kia nghe thử."
Trần Tử Nịnh vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cánh tay, giả vờ như không nghe thấy.
Quá xấu hổ!
Tào Liệt lại không cho phép cô giả vờ chết, một dây lưng liền kéo cô trở về thực tại.
"Đau! Đồ khốn!" Trần Tử Nịnh hét lên một tiếng, bị hắn quất một cái suýt nữa nhảy dựng lên.
Tào Liệt hừ lạnh một tiếng: "Lời anh nói không có tác dụng à?"
Không đợi Trần Tử Nịnh mở miệng, Kỳ Nam bên cạnh châm ngòi: "Nhận rõ thân phận của cậu đi."
"Đệt!" Tào Liệt mắng một tiếng, một tay bóp lấy hạt le của Trần Tử Nịnh, móng tay tàn bạo cọ xát vào khối thịt hơi sưng, "Có gọi không?"
Trần Tử Nịnh bị hắn làm cho vừa tê dại vừa khó chịu, như một con rắn vặn vẹo, mắt không cẩn thận liền liếc sang thân thể trắng nõn của cô gái bên cạnh.
"Đừng, đừng làm... ưm... ba ba... A! Ba ba, mạnh tay nữa đi, con đến rồi!" Cô thở dốc rên rỉ, tự lắc mông lên để cọ vào tay hắn, lỗ lồn liên tiếp phun ra vài đợt dâm thủy, toát ra mùi dâm đãng.
Tào Liệt hài lòng, buông ra lỗ lồn ướt sũng của cô, tập trung bắt đầu quất vào mông cô.
Dây lưng như mưa rền gió dữ quất xuống, tiếng "bạch bạch" vang dội.
"Tên miệng nam mô kia, cơm chiều của cậu ăn không có ăn à. Cái tay mềm nhũn đó hay để tôi giúp?" Tào Liệt trắng trợn khiêu khích.
Tinh Nhung vừa rồi còn đỏ mặt vì nghe thấy tiếng cao trào của Trần Tử Nịnh, giờ lại như một con thỏ bị đâm vào mông, trừng mắt nhìn.
Cô đắc tội gì với hắn sao?
Kỳ Nam lại mỉm cười, còn rất ôn hòa thương lượng với cô gái dưới thân: "Muốn anh ta đến quất mông em không?"
Tinh Nhung sờ sờ chân hắn, "Không cần đâu."
"Nên nói thế nào?" Kỳ Nam hỏi.
Tinh Nhung nghẹn lại, nhưng vẫn thức thời mở miệng: "Con gái chỉ để ba ba quất mông thôi, cầu xin ba ba nhẹ tay, mông con gái đau lắm rồi."
"Nhẹ tay thì có nhớ được bài học không?"
"Có, có ạ."
Kỳ Nam khiêu khích nhìn người bên cạnh một cái.
Tào Liệt nghe đến đỏ mắt đỏ tai, chua ngoa quất vào mông cô gái của mình.
Hai bên mông thịt, tứ tung ngang dọc đầy vết dây lưng và bàn tay, chiếc dây lưng trong tay hắn quất thật mạnh vào khe mông căng tròn: "Gọi lại một tiếng."
Trần Tử Nịnh đau đến vặn vẹo, nhưng không muốn. Vừa rồi đó chỉ là kế sách tạm thời khi ham muốn dâng cao, bây giờ thì...
"Bạch bạch bạch! Bạch bạch bạch!"
"A a a a! Ba ba, ba ba, nhẹ thôi!" Trần Tử Nịnh hoảng loạn kêu lên, eo và bụng ưỡn lên, nhưng lại không thoải mái chút nào.
Bên cạnh.
"Tự tách mông ra, để lỗ đít và khe mông lộ ra cầu ba ba quất." Kỳ Nam nói, kéo chiếc quần lót ở kẽ mông cô lên, bảo cô tự giữ lấy.
Tinh Nhung xấu hổ đến suýt nữa cao trào. Nơi công cộng cơ mà!
Thậm chí người bên cạnh chỉ cần quay đầu lại một chút là sẽ thấy cô đang trần truồng.
Cô không nhúc nhích, đón nhận một cái quất thật mạnh.
"A!"
"Không nghe lời à?" Kỳ Nam hỏi, lực tay càng lúc càng nặng.
"Huhu... Con nghe lời..." Tinh Nhung nhỏ giọng nói.
Kỳ Nam dừng lại, ung dung nhìn cô.
Tinh Nhung dùng hai tay tách mông mình ra, một ngón tay câu lấy quần lót, cô có thể cảm nhận được lỗ đít nhỏ bị cô tách ra thành một cái lỗ.
"Xin ba ba quất vào lỗ đít của con gái."
"Ngoan."
Kỳ Nam nói dịu dàng, nhưng ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, chiếc dây lưng quất xuống như mang theo lực vô tận, chỉ vài cái, kẽ mông đã sưng lên, cái miệng nhỏ như bông hoa kia sưng vù, biến thành một đóa hoa thịt căng tròn, hồng đến mức như sắp nát ra.
Tinh Nhung sớm đã khóc đến thở hổn hển, cặp vú nhỏ cũng theo đó mà nức nở lay động, bàn tay giữ lấy mông thịt lỏng ra, chỉ còn nhéo lấy lệ một chút
"A a a a a! Đau quá! Ba ba... Huhu..."
Trần Tử Nịnh trừng lớn mắt nhìn, tận mắt thấy cái lỗ đít màu nâu nhạt bị quất đến nát, như một cục thịt băm nát.
"Em cũng muốn à?" Tào Liệt chú ý tới động tĩnh của cô, hỏi.
Không đợi Trần Tử Nịnh mở miệng, chiếc quần lót chữ T của cô đã bị kéo sang một bên, càng siết chặt lấy hạt le đang sưng lên.
Chỉ mới hai cái, Trần Tử Nịnh đã khóc, hoảng loạn lắc đầu: "Xin tha, xin tha!"
Lỗ đít nhỏ tuy không nhạy cảm bằng thịt non của lỗ lồn, nhưng khi dây lưng quất lên vẫn đau đến mức làm người ta tê dại cả da đầu.
Tào Liệt cười lạnh một tiếng: "Đừng khách sáo, anh sẽ thỏa mãn em."
"A a a a! Đồ khốn!"
Khi Trần Tử Nịnh cũng đỏ mắt và nhận lấy một cái lỗ đít nát bươm, Tinh Nhung đã không còn khóc nữa, lặng lẽ nhìn cô bị đánh.
Bất kể là sự thê thảm trên mông cô hay cái lỗ đít biến thành miệng xúc xích, đều làm cô kinh ngạc.
Có phải cô cũng sẽ như vậy không?
Một lát sau, hai cô gái bị đặt song song trên sofa, đều chổng mông cao, chiếc sườn xám trên người đã được thả xuống, chờ đợi dây lưng đến.
Hai người đàn ông, mỗi người đứng bên cạnh cô gái của mình.
Chiếc dây lưng màu đen trong tay Tào Liệt dẫn đầu quất xuống, mang theo gió.
Tinh Nhung và Trần Tử Nịnh trước sau đồng loạt kêu lên một tiếng.
Chiếc dây lưng trong tay hắn, từ trên người Tinh Nhung quất xuống, kéo đến Trần Tử Nịnh rồi thu về, quả thực đem nghệ thuật "một mũi tên trúng hai con chim" sử dụng đến mức điêu luyện.
Kỳ Nam theo sát sau đó liền đuổi kịp.
Hai người đàn ông dùng dây lưng, quất mạnh như roi da, tiếng "bạch bạch bạch" không dứt bên tai.
Tinh Nhung há miệng được hai giây, nước mắt đã tuôn ra lã chã, hai tay che miệng nhỏ giọng khóc, một bộ dáng thê thê thảm thảm.
Tào Liệt từ khoảng trống giữa hai cái đầu nhìn thấy vẻ mặt cô, cảm thấy hơi xót, có nên dừng lại không?
Trần Tử Nịnh nghe thấy tiếng khóc, duỗi tay bắt lấy tay Tinh Nhung: "Cố lên! Chúng ta có thể đấu lại thế lực hắc ám!" Vừa nói cô vừa kêu lên vài tiếng cổ vũ.
Tinh Nhung: "..."
Tào Liệt lập tức gân xanh trên trán giật lên, tức chết anh rồi!
Chiếc sườn xám màu champagne dưới chiếc dây lưng đen tuyền cứ uốn lượn bay múa, như đám mây trên trời thay đổi hình dạng, cặp mông căng tròn càng lay động dữ dội.
Bị chủ nhân của bạn thân quất mông, chỉ nghĩ thôi Tinh Nhung đã thấy xấu hổ vô cùng, huhu...
Hơn ba mươi cái, cả hai đều bị quất đến tiếng khóc cao vút, suýt nữa làm những người khác phải ngoái đầu nhìn lại.
Tào Liệt ném chiếc dây lưng xuống, túm lấy cánh tay Trần Tử Nịnh kéo cô đến chiếc sofa bên cạnh.
Kéo khóa quần ra, hắn tùy ý nắm lấy rồi xoay tròn hai cái, rồi vội vàng bóp eo Trần Tử Nịnh thọc vào.
Bên trong ướt sũng, lồn thịt trống rỗng đã lâu vô cùng nhiệt tình, đồng thời bao lấy hắn, Tào Liệt sảng khoái đến da đầu đều có chút tê dại.
"Đồ khốn! A! Đừng ở chỗ này!" Trần Tử Nịnh bị hắn đánh vỡ tuyến phòng thủ tâm lý, duỗi tay xô đẩy hắn.
Tuy quần áo không cởi, chỉ là cởi nút thắt, ngay cả quần lót đều chỉ là kéo sang một bên, nhưng cảm giác làm tình trước mặt người khác làm cô lập tức mềm nhũn như một con tôm luộc chín. Lỗ lồn càng cắn chặt, không thể thả lỏng.
Tào Liệt cúi xuống hôn cô, môi lưỡi khiêu khích cô, một nụ hôn ướt át lập tức khiến toàn thân cô mềm nhũn, tùy ý hắn làm càn.
Trên chiếc sofa bên cạnh, Tinh Nhung bị Kỳ Nam ôm vào lòng, sườn xám phía sau vén lên, chổng mông để nuốt con cặc của hắn vào
Kỳ Nam không nhúc nhích, bóp lấy eo nhỏ của cô: "Khi nào em là cho con cặc của ba ba bắn tinh thì dừng lại."
Tinh Nhung quay lưng lại ngồi trên đùi hắn, hai chân trắng nõn gác ra khỏi sườn xám bên cạnh hắn, chổng mông lên rồi lại ngồi xuống.
"A... Sâu quá..." Tinh Nhung nhỏ giọng nói một câu, nhưng nhiều lần cô không thể kiềm chế được mà muốn nuốt hết hắn vào, đè nặng hai hòn dái của hắn.
Dâm thủy ở lỗ lồn làm ướt tinh hoàn của hắn, lỗ lồn hộ lưu luyến cọ vào đám lông, giống như cô đang ấp ra trứng.
"Ưm a... Chạm đến rồi..." Tinh Nhung ngẩng cổ rên rỉ, tiếng kêu tinh tế mềm mại vô cùng quyến rũ.
Con cặc trong cơ thể cô nghiền nát, không ngừng cọ vào chỗ nhô lên hơi cứng, khoái cảm từng đợt từng đợt ập đến.
"A... Xoa ngực đi..." Trần Tử Nịnh rên rỉ nói.
"Anh không rảnh đâu." Tào Liệt nói, đột ngột ôm Trần Tử Nịnh đứng dậy. Với tư thế tè dầm, chiếc sườn xám rũ xuống phía trước người cô, nhưng phía sau lại bị vén sang bên phải.
Nếu có ai đến gần sẽ thấy ngực Trần Tử Nịnh sẽ ở ngay trước mặt Tinh Nhung, chỉ cần cô há miệng là có thể cắn được.
"Xoa đi... Ngứa quá..." Trần Tử Nịnh khóc lóc cầu xin.
Tinh Nhung há miệng, cách lớp sườn xám cắn vào khối thịt mềm mại căng tròn đó.
Trần Tử Nịnh không mặc áo ngực, chỉ có trên núm vú dán một miếng dán ngực nhỏ hình bông hoa.
"A! Nhẹ thôi... Ưm a..." Trần Tử Nịnh khóc kêu.
Tinh Nhung chỉ lo cắn ngực cô, thân dưới ngừng động tác, đột nhiên bị Kỳ Nam hung hăng đẩy vào, đụng phải tử cung. Một dòng điện tê dại, vô lực từ đó truyền đến, giống như đi tiểu vậy, vô cùng thoải mái.
"Ngô!"
Kỳ Nam ôm cô đứng lên, thân dưới hung hăng thọc vào lỗ lồn cô, quy đầu tàn nhẫn mài vào điểm G của cô, tức thì chọc cho Tinh Nhung phun ra một dòng dâm thủy, làm ướt chiếc sườn xám phía trước.
"Ưm a..." Tinh Nhung ngậm lấy miếng thịt trong miệng rên rỉ một tiếng, cả người run rẩy.
Trần Tử Nịnh bị cô cắn đau, run run rẩy rẩy vươn tay muốn lấy ngực mình lại, nhưng lại bị Tào Liệt bắt lấy ấn ở sau lưng.
Tinh Nhung ngậm lấy khối thịt ngực mềm mại trong miệng, giống như đang ăn bánh bao, một bàn tay khác chui vào từ cổ áo, nắm lấy vú bên còn lại, năm ngón tay không thể nắm trọn, bóp ra hình dạng kỳ quái. Ngón trỏ cạy miếng dán ngực ra, móng tay cào vào núm vú cô.
"To thật đấy!" Tinh Nhung lẩm bẩm nói ra một câu.
Trần Tử Nịnh khóe mắt ngấn lệ trào ra, lỗ lồn như một chiếc bánh bao thịt dùng hết toàn lực ôm lấy Tào Liệt.
Gân xanh trên cổ Tào Liệt nổi lên, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn vào lỗ lồn cô.
Khoái cảm tan biến, Tào Liệt từ trong cơ thể cô rút ra.
Trần Tử Nịnh không quan tâm chiếc sườn xám trên người, duỗi tay đi bóp vú Tinh Nhung.
"A... Đừng mà..." Tinh Nhung lắc mông muốn né, nhưng lại bị tấn công cả trước lẫn sau.
Vú bị bạn xoa, lại bị người đàn ông ôm lấy đụ, nhìn thế nào cũng là một cảnh tượng dâm loạn. Tinh Nhung ngửa đầu, rên rỉ như khóc như than.
"Đừng mà, a a a a..."
Tử cung bị đâm mở, tinh dịch nóng bỏng thành dòng bắn vào, nóng đến nỗi bụng dưới cô thắt chặt, cả người run rẩy đến cao trào.
Lỗ lồn và niệu đạo đồng thời mở ra, dịch lỏng bắn ra tí tách, tất cả tiểu ra chiếc sườn xám của chính mình, chảy xuống theo lớp vải gấm trơn tuột.
Mùi nước tiểu hỗn với mùi dâm thủy lan tỏa trong một khoảng không nhỏ, còn lộ ra mùi xạ hương nồng nặc của người đàn ông, làm cho cặp đùi người ta mềm nhũn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com