12. Ái biệt ly, ngận trường cửu (end)
Ánh mắt Ôn Khách Hành gần như phát sáng nhuốm đầy hi vọng nhìn Diệp Bạch Y. Đôi tay đang ôm Chu Tử Thư tựa hồ khẽ run lên, kích động nói.
"Diệp tiền bối, ngươi mau cứu A Nhứ đi."
Diệp Bạch Y lập tức bước tới cúi đầu xem tình trạng của Chu Tử Thư, hắn nhíu mi tỏ vẻ nghiêm trọng phất tay với Trương Thành Lĩnh.
"Trương tiểu tử, ngươi ra ngoài trước đi!"
Trương Thành Lĩnh định mở miệng muốn ở lại nhưng khi nhìn Ôn Khách Hành và Diệp Bạch Y thì hắn nghĩ hắn cũng chẳng có tác dụng gì ở đây, vì vậy ngoan ngoãn rời đi.
Diệp Bạch Y lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Ôn Khách Hành, phân phó.
"Ngươi phụ trách truyền nội lực giúp Chu tiểu tử bảo toàn kinh mạch."
Ôn Khách Hành nghe vậy thì như thấy được phương hướng, gấp gáp làm theo lời nói của Diệp Bạch Y. Hắn ôm y vào lòng, nhẹ nhàng đan tay, sau đó chậm rãi truyền nội lực vào người y.
Diệp Bạch Y thấy Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư không buông, hắn cũng không có ý kiến gì, xoay người đặt trường kiếm lên bàn rồi nghiêm túc làm việc của mình.
Ôn Khách Hành gắt gao nhìn Chu Tử Thư không rời mắt, ánh mắt hắn ôn nhu thâm tình đến tột đỉnh. Diệp Bạch Y khẽ liếc hắn một cái, Ôn Khách Hành cũng không phản ứng, chỉ lặng yên chăm chú nhìn mỗi Chu Tử Thư.
Không biết là ai đã đổ mồ hôi lạnh mà nơi tay đan chặt của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành đã ướt đẫm mồ hôi.
Ôn Khách Hành từ đầu đến cuối tận mắt nhìn thấy quá trình Diệp Bạch Y rút Thất Khiếu Tam Thu Đinh ra khỏi cơ thể y. Y phục Chu Tử Thư rất nhanh nhiễm đầy máu tươi, không ngừng có dấu hiệu lan tràn. Mà Ôn Khách Hành thì không thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn Diệp Bạch Y rút từng cây từng cây đinh ra khỏi người y.
Trong quá trình tựa như tra tấn đó, Chu Tử Thư không hề tỉnh lại, y vẫn cứ nằm im nhắm mắt nhưng trán đã phủ kín mồ hôi lạnh. Ôn Khách Hành trừng mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vết thương trên người Chu Tử Thư, tay hắn vẫn không ngừng truyền nội lực rót vào thân xác đã gần như trống rỗng của y, chưa hề ngừng nghỉ.
Thời gian dài thăm thẳm, Ôn Khách Hành không biết đã qua bao lâu, hắn chỉ biết, khi cây đinh cuối cùng được rút ra, sinh mạng của hắn dường như cũng được hồi sinh. Hắn thấy Diệp Bạch Y lấy ra một viên đan dược màu đỏ tươi như máu cẩn thận nhét vào miệng y. Chỉ là thuốc tuy đã vào miệng nhưng Chu Tử Thư vốn đã hôn mê bất tỉnh nên y vô pháp nuốt xuống. Diệp Bạch Y thấy thế thì bối rối nói.
"Y không chịu nuốt xuống, làm sao đây?"
Ôn Khách Hành yêu thương nhìn Chu Tử Thư, hắn nghe thấy Diệp Bạch Y nói vậy thì ngẩng đầu nhìn một cái. Ôn Khách Hành cũng nhíu mày sầu não. Qua một lúc, hắn tựa như vừa nghĩ ra cái gì đó, đôi mắt Ôn Khách Hành hơi lóe sáng. Hắn một tay đan chặt với y, tay kia với lấy chén thuốc đã nguội lạnh từ lúc nào.
Ôn Khách Hành khẽ uống một ngụm, sau đó hắn nâng cằm Chu Tử Thư lên, chậm rãi hôn y. Diệp Bạch Y không thể lường trước được Ôn Khách Hành sẽ làm vậy, trong lúc nhất thời, hắn hơi mất tự nhiên xoay đầu sang hướng khác.
Ôn Khách Hành chầm chậm truyền nước thuốc qua bên môi Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vô thức nuốt xuống, kéo theo Xiển Huyết đan mà Diệp Bạch Y đã đút vào trước đó.
Diệp Bạch Y thấy mọi chuyện đã xong thì quay đầu lại, tiếp tục cứu chữa giúp Chu Tử Thư. Trong khoảng thời gian này, cả Diệp Bạch Y và Ôn Khách Hành đều căng thẳng không nguôi. Vì họ không biết cách này có thể đảm bảo tính mạng y bao nhiều phần, có xảy ra sai sót hay không? Những việc họ làm bây giờ chỉ là đặt cược, không có gì là chắc chắn nên trong lòng ai cũng lo sợ bất an.
Cửa phòng đóng chặt rất lâu, Trương Thành Lĩnh lo lắng canh giữ trước cửa chưa hề rời bước. Hắn biết mình không thể giúp gì cho sư phụ, việc hắn có thể làm bây giờ là đứng đây đợi y,... đợi y tỉnh lại...
Trăng lên trời xuống, trăng mờ nắng tỏ, luân phiên mấy ngày trôi qua...
Trên Túy sơn bắt đầu xuất hiện những cánh hoa vàng nhạt mỏng manh không biết là từ đâu bay đến. Chỉ biết cánh hoa đó mang theo hương thơm tinh khiết như tia nắng ban mai, trong sạch mà tinh xảo.
Ôn Khách Hành từ mơ màng tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì hắn lập tức bật dậy. Kích động nhìn quanh.
"A Nhứ!"
Ôn Khách Hành lo sợ gọi tên y, không gian im ắng chỉ vang đi vọng lại âm thanh khàn khàn của hắn, qua rất lâu Chu Tử Thư vẫn không trả lời.
Ôn Khách Hành bắt đầu hoảng lên, hắn nhanh chân bước ra khỏi phòng tìm kiếm nhưng nơi đây không một bóng người, mọi ngóc ngách đều không hề tồn tại sự hiện diện của Chu Tử Thư.
Quen thuộc quá!
Ôn Khách Hành trở nên điên cuồng chạy loạn hòng muốn tìm được y, hai mắt hắn trở nên đỏ lừ như quỷ tu la. Dù vậy, hắn vẫn luôn run giọng nỉ non không dứt.
"A Nhứ. Ngươi ở đâu? A Nhứ!"
Ôn Khách Hành thống khổ gào lên, đôi mắt tuyệt vọng vô định nhìn chằm chằm về phía trước, lòng đau như cắt, tâm cũng thắt lên từng trận khiến Ôn Khách Hành muốn gục ngã và bỏ cuộc.
Hắn thua rồi sao?
Hắn thật sự đã thua rồi sao?
Thua trước số mệnh, thua trước cái gọi là 'kiếp trời định'!
Ôn Khách Hành thật sự đã không thể níu kéo được Chu Tử Thư? Y vẫn lựa chọn rời hắn mà đi?
Ôn Khách Hành đau đớn ôm đầu, rên rỉ như dã thú bị thương.
"A Nhứ, ngươi đang ở đâu? Đừng trốn nữa a, ta đau lòng rồi!"
Không gian im ắng phảng phất vang lên âm thanh nức nở của Ôn Khách Hành. Bờ vai hắn vô lực run lên, nước mắt như thủy triều chảy xuống.
"Aaaa!!!!!!"
Đột nhiên Ôn Khách Hành thống khổ hét lên một tiếng. Không gian xung quanh như bị khí áp của hắn làm chấn động mà hơi run rẩy. Ôn Khách Hành tựa như bộc phát điên loạn, mất phương hướng chạy đi.
Hắn chạy rất xa, xuyên qua rừng cây, vô định phương hướng. Chạy đến bờ hồ nhỏ nằm trong rừng cây hoang vắng, Ôn Khách Hành mới dừng lại bước chân, cúi đầu thở dồn dập.
Tiếng nước xung quanh êm dịu làm hắn dần dần bình tĩnh lại. Ôn Khách Hành mặc kệ tất cả nhảy xuống hồ nước, bọt nước nháy mắt văng lên tung tóe.
Hắn lặn xuống hồ rất sâu, tựa như cố làm mình bình tĩnh lại và đè nén gợn sóng trong lòng. Nước lạnh thấm vào da thịt làm Ôn Khách Hành hơi rùng mình, hắn để mặc y phục dày cuộm dán sát lên người, cứ vậy lặn dưới đáy hồ.
Hắn thật sự không muốn tiếp tục nữa...
Qua thêm một lúc, Ôn Khách Hành từ từ ngoi lên mặt nước.
Thời điểm hắn mở mắt ra, lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cả kinh.
Trước mắt hắn từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân xinh đẹp, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng không khiến y trở nên yếu đuối và nhu nhược. Nam nhân đó nâng đôi mắt khó hiểu nhìn hắn, môi mỏng đỏ tươi mấp máy nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi làm sao vậy?"
Ôn Khách Hành cả kinh không thể phản ứng được gì, hắn có cảm giác như đây chỉ là một giấc mộng a, người trước mắt hắn vậy mà là Chu Tử Thư, hơn nữa y còn không mặc y phục!
"A Nhứ?"
Ôn Khách Hành không thể tin lên tiếng, Chu Tử Thư nghe hắn gọi thì giả vờ khó chịu nói.
"Gọi hồn à?"
Ôn Khách Hành nghe thế thì cong môi, sau đó tựa như phát điên cười lớn.
"Ngươi không có chết?"
Chu Tử Thư đập lên vai hắn cái 'bộp', đanh giọng nói.
"Chết cái gì mà chết, lúc ta tỉnh lại thì ngươi vẫn còn chưa có tỉnh, ta cũng không muốn phiền ngươi nghỉ ngơi vì ngươi đã tiêu hao nội lực quá nhiều. Ta thấy thân thể mình không được sạch sẽ lắm nên ra đây tắm rửa, ai ngờ ngươi lại từ đâu nhô lên làm ta giật cả mình."
Ôn Khách Hành cười ngại gãi đầu, nói.
"Là vậy sao?"
"Đúng."
Nhìn đôi mắt tươi sáng linh động của Chu Tử Thư, nghe giọng nói ôn nhuận ấm áp của y, Ôn Khách Hành đột nhiên cảm thấy quý giá. Thời gian trước đây nhìn Chu Tử Thư ngày một rời xa khiến hắn bế tắc như muốn phát điên lên. Đau khổ dằn vặt tích tụ lâu ngày làm hắn dễ dàng cảm thấy hạnh phúc với những điều nhỏ nhoi như đứng đây nhìn Chu Tử Thư nói chuyện.
Ôn Khách Hành hạnh phúc ôm chầm lấy Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói.
"A Nhứ, đừng như thế nữa, được không?"
Chu Tử Thư không kịp phản ứng khi Ôn Khách Hành ôm mình, nhưng ngay sau đó ánh mắt y thoáng xẹt qua tia ôn nhu, cười nhẹ vòng qua vai hắn, khẽ khàng trả lời.
"Được..."
==============================
...hoàn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com